Mộng Vô Biên

Chương 14: Cậu Cả Trần Gia.. Đã Tỉnh Giấc




Biết cô bạn mình có tính cách quái gở, chẳng có loại thuốc nào chữa được cái tật mê trai của Mạc Mạc, Ngọc đành nhún vai vừa nghe cô bạn mình kể ba cái chuyện hạnh phúc trong tưởng tượng vừa ngồi trên xe ôn lại bài.

Thấy Ngọc chẳng hề để tâm đến câu chuyện mình đang kể, Mạc Mạc liền huých vào eo Ngọc một cái, hỏi:

"Ê, mày có nghe tao nói không đấy?"

"Có có mày cứ kể đi, tao đang nghe đây."

Thế là trên chiếc xe đến trường của Phạm Gia, hai cô gái, một người vừa kể chuyện vừa minh họa theo, một người cặm cụi làm bài tập cho xong.

May mắn sao khi xe dừng lại, chỉ cách thời gian vô tiết vỏn vẹn đúng ba phút, bên cạnh đó Ngọc cũng làm xong nốt bài tập về nhà cho cô bạn ham chơi của mình rồi liền kéo Mạc Mạc chạy thẳng một mạch vào trong sân trường, để lại phía sau là từ "Ơ" với gương mặt ngơ ngác của Mạc Mạc.

"Ơ cái gì mà ơ, trễ giờ học rồi, mau lên."

"Ờ, ờ, biết rồi nhưng cũng phải đợi tao thay đồ đã chứ."

"Nhanh lên đi, nay có tiết kiểm tra lý thuyết lịch sử ma pháp đó, mày đã ôn bài gì đâu."

"Ờ ha, quên mất."

Mạc Mạc cười, nhưng trong lòng cô lại thầm chửi người sáng tạo ra môn học này làm gì cho mất thời gian. Dù bắt cô kiểm tra đối kháng mười hay hai mươi trận, cô cũng không ngán bất cứ học viên nào trong trường. Tuy nhiên bắt cô nàng ngồi học hết cái đống lý thuyết kia thì quả thật là một cực hình còn hơn cả cái chết.



Ngoài nổi tiếng là trường đào tạo ma pháp sư giỏi nhất Việt Nam ra, trường Nguyễn Du còn nổi tiếng với các bài kiểm tra hóc búa từ thực hành đến cả lý thuyết, chính vì thế dù cho có là học sinh giỏi kì cựu đến đâu cũng chẳng mấy ai khi làm bài kiểm tra có thể được điểm mười tuyệt đối. Nên đối với Mạc Mạc mà nói, những con chữ trên tờ giấy trước mặt, cô chẳng đọng lại trong đầu được gì.

Quay sang Ngọc, cô mong mỏi tìm kiếm một ít manh mối để có thể vượt qua được kỳ kiểm tra này nhưng sau cùng Mạc Mạc chỉ nhận lại hình ảnh cô bạn mình đang chăm chú ghi đáp án kín cả một mặt giấy.

Nghĩ lại thì nếu không có Ngọc giúp đỡ cô vào được một ngôi trường danh giá như thế này, lại còn hằng tháng đóng tiền học một phần giúp cô nữa, trong lòng Mạc Mạc bỗng có cảm giác vô cùng tội lỗi. Bên cạnh mình có một người bạn vừa là con thứ trong một đại gia tộc quyền uy vừa là người bạn đồng hành song song cùng mình trên con đường thành tài, vậy mà mình suốt ngày chỉ mãi lo chạy theo đồng tiền để rồi đánh mất đi những điều quan trọng trước mắt.

"Mạc Mạc, Mạc Mạc."

Âm giọng lảnh lót từ phía sau bỗng đánh thức Mạc Mạc chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ linh tinh, cô quay sang hướng giọng nói phát ra. Tờ giấy bài làm đã đầy đủ đáp án mang tên Phạm Mỹ Gia Ngọc đã ngay sẵn trước mắt. Đúng là học sinh giỏi có khác, trong thoáng chốc đã giải xong đống câu hỏi siêu khó này rồi, Mạc Mạc thầm ngưỡng mộ vì cô bạn của mình lại giỏi đến thế. Hay chẳng phải vì trong đầu Mạc Mạc không có con chữ nào mà lần nào có kỳ kiểm tra lại chép đáp án của Ngọc, đổi lại trong kỳ kiểm tra thực hành Mạc Mạc lại thay cô bạn thân đi đối kháng với các anh chị lớp trên và cuối cùng là giành lấy điểm thực hành tuyệt đối cho cả hai.

Khi kỳ kiểm tra căng thẳng kết thúc, cũng chính là lúc cả hai trốn lên nơi "căn cứ" quen thuộc của mình, một người ngồi, lưng tựa vào hàng rào chắn, một người đứng, hướng nhìn ra khung cảnh xa xăm với gương mặt đỏ bừng bừng, tức giận, Mạc Mạc vừa đập mạnh vào rào chắn vừa quát:

"Thiệt tình chứ, mấy nay toàn gặp chuyện gì đâu không. Hết bị làm nhục trên xe buýt, đến án mạng ở khách sạn Thiên Tân làm tao suýt chút nữa là lên phường uống trà rồi."

Còn cô bạn mình vẫn đang ngồi từ tốn thưởng thức bữa ăn sáng của mình.

"Tao cũng không kém gì đâu, giờ tao đã có chồng rồi đây."

Nói rồi Ngọc xoè tay trái mình ra, ngón áp út cô nay đã có chiếc nhẫn vàng mang Ấn ký Trần Gia, đây là biểu tượng giờ đây cô đã là người của Trần Gia rồi. Điều đó khiến Mạc Mạc không khỏi mắt chữ A miệng chữ O, ngạc nhiên, không biết ai có thể chịu được tính cách sắc sảo, lạnh như băng của cô bạn mình nữa. Trừ khi ở cạnh Mạc Mạc, Ngọc mới nhẹ nhàng, sống thật với bản thân mình, chứ nếu ở ngoài chỉ cần bất cứ ai nhìn vào ánh mắt cô không quá ba giây đều chết với ánh mắt sắc như dao của Ngọc mà thôi.

Chính vì điều đó mà từ nhỏ đến lớn, chẳng có ai có đủ can đảm kết bạn với cô con gái thứ của Phạm Gia này cả, huống hồ chi bây giờ cô lại nói mình đã có chồng, điều đó càng khiến ánh mắt của Mạc Mạc càng trở nên khó tin hơn. Đã vậy nếu xét trên phương diện chính trị, mối quan hệ của hai gia tộc đứng nhất nhì Sài thành này chẳng khác nào là hổ mọc thêm cánh.

"Trời ơi! Đừng nói với tao là mày kết hôn với người đó rồi nha!"

Đến lúc này Mạc Mạc quả thật đã không tin vào mắt mình nữa rồi. Vì tính chất chính trị mà các đại gia tộc bắt con cái mình phải kết hôn với một người đã khuất sao! Điều như thế là không thể nào chấp nhận được.

Mặc dù hủ tục này đã bị chính phủ lẫn các quốc gia khác lên án, cấm cản rất nhiều nhưng Mạc Mạc không ngờ ở một nơi trung tâm thành phố, đặc biệt là một đại gia tộc lớn như Trần Gia lại là nơi tổ chức hủ tục này cơ chứ.

Cơn tức giận trong lòng Mạc Mạc như thể đã bị đổ thêm xăng vào vậy, tức giận càng thêm tức giận hơn. Tuy nhiên trong tâm trí cô biết một điều rằng so với những người đang ngồi trên cao nhìn xuống thì mình chỉ là hạt cát vô danh giữa sa mạc rộng lớn mà thôi, làm sao cô có tiếng nói để ngăn cản họ chứ. Nhớ lại vào lúc đêm đó, chứng kiến sức mạnh của quản gia trưởng Trần Gia, chỉ vài câu nói thôi mà uy lực ma pháp khiến cô đã qua mấy ngày rồi cũng không khỏi rùng mình chứ nói gì đến việc ngăn cản Ngọc làm theo quy tắc của gia tộc cơ chứ. "Đúng rồi nhưng kỳ lạ hơn là Trần Gia Bảo đã tỉnh giấc. Cậu ta.. Cậu ta.."

"Trần Gia Bảo tỉnh giấc rồi sao! Ha, tỉnh giấc thì đã sao chứ. Dù gì hắn ta cũng không có ma lực, vậy chẳng khác nào là miếng bánh béo bở cho sát thủ mấy gia tộc khác nhắm vào."

Câu nói của Mạc Mạc chẳng qua chỉ là những lời cô tự an ủi bản thân của mình mà thôi. Chứ trong thâm tâm cô cũng thầm tự hiểu một điều rằng: Một khi con cả Trần Gia mà tỉnh giấc, chắc chắn khi đó các đại gia tộc sẽ không nói mà làm, bùng phát chiến tranh, và một khi điều đó xảy ra thì số lượng người vô tội bị cuốn vào vòng xoáy ấy cũng sẽ không ít, máu đổ thành sông, những đứa bé mất cha mẹ, những hạnh phúc, tiếng cười đều sẽ tan biến. Mà thay vào đó là vô vàn tiếng khóc ai oán, đau đến xé lòng vang vọng khắp nơi.



"Không đâu."

Trước câu trả lời của cô bạn thân mình, Mạc Mạc cứ tưởng là nghe nhầm, vì từ trước đến nay Ngọc chẳng bao giờ bác bỏ những nhận định của cô, vậy mà giờ đây những câu trả lời của Ngọc đều khác xa, vì thế cô hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn:

"Ý mày là sao?"

"Nói cho đơn giản thì đến ngay cả mười ma pháp sư Thánh cấp bậc Năm như Quản gia trưởng Hồ Hắc Thiên của Trần Gia cũng không phải là đối thủ của cậu ta nữa."

Đến lúc này tâm trí Mạc Mạc tựa hồ như bị ai đó tát mạnh vào vậy, cô lắp bắp nói không nên lời:

"Mười.. Mười.. Ma pháp sư Thánh cấp bậc Năm cũng không phải là đối thủ của cậu ta sao!"

"Đúng vậy. Nhưng hiện tại sức mạnh của Gia Bảo vẫn chưa thể nào phát huy được một trăm phần trăm sức mạnh của mình, chứ nếu không thì.."

"Cũng may là thế, chứ để hắn ta mà lĩnh hội được một trăm phần trăm ma lực thì kiểu gì cũng sẽ gây ra không ít sóng gió."

Đối với Mạc Mạc mà nói Trần Gia Bảo đã được các bác sĩ chẩn đoán phải sống một cuộc sống thực vật đến khi chết đi, không thể nào giờ đây lại tỉnh giấc một cách đầy phép màu như thế này được, chắc chắn là phải có sự can thiệp bằng ma pháp cấp cao từ bên thứ ba mới đủ ma lực để có thể thức tỉnh con quỷ ấy được.

Mặc khác với nguồn sức mạnh có thể đánh bại mười ma pháp sư Thánh cấp thì liệu có ai mới có thể ngăn cản được Trần Gia đây? Hồ Hắc Thiên, Trần Khải, Trần Nhi, rồi giờ lại đến Trần Gia Bảo nữa, toàn là hàng nhân vật cộm cán, bây giờ Trần Gia đã đứng đầu đất Sài thành rồi, phải chăng Trần Gia đang có âm mưu thâu tóm cả địa cầu này mới vừa lòng hay sao? Nghĩ đến thế thôi cũng đủ khiến Mạc Mạc thở dài một hơi.

Thấy cô bạn mình thở dài một hơi, Ngọc mới chắc chắn yên tâm, song một phần là lo lắng cho Mạc Mạc vì với tính cách cứng đầu, ương bướng của cô nàng này chẳng may gặp phải Gia Bảo thì cô không biết nên đứng về phe nào nữa. Một bên là trách nhiệm gia tộc, một bên là người bạn thân thơ ấu của mình, ngoài ra Hồ Hắc Thiên mới chính là người Ngọc chẳng muốn dính líu gì tới nhất. Là người có ân báo ân, có oán chắc chắn diệt cả gia tộc thế nên kể từ lúc Trần Gia Bảo tỉnh dậy, cô đã liền bói cho Mạc Mạc. Nhưng đúng như linh cảm của Ngọc, những lá bài lại ra quẻ "Tử", trong thời gian gần chắc chắn cô bạn mình sẽ gặp nguy.

Thế nên trong lòng Ngọc lúc nào cũng nơm nớp lo sợ cho Mạc Mạc là vậy, hi vọng bạn mình không xảy ra chuyện gì.

Nhưng không giống như trong những lời đồn thổi kể về cậu cả của Trần Gia, là một con quái vật khát máu, luôn đem đến sự bi ai cho bất cứ nơi nào cậu ta đi qua.

Chỉ riêng Ngọc mới biết tính cách của Gia Bảo là một chàng trai nhẹ nhàng tinh tế đến dường nào, cùng giọng nói ấm áp, mà chỉ sau vài ngày ở với Gia Bảo, có lẽ trong trái tim lạnh giá suốt bấy lâu nay của Ngọc bất chợt lại âm ỉ một thứ cảm giác khó có thể nào diễn tả được, mà cô cũng không biết có nên nói cho Mạc Mạc biết hay không nữa. Liệu khi Mạc Mạc biết chuyện, cô ấy có làm ầm lên như vụ hồi cấp hai, có mấy chàng trai người ta tỏ tình muốn làm quen Ngọc mà đã bị Mạc Mạc tẩn cho một trận lên bờ xuống ruộng rồi Ngọc phải thay cô bạn mình lên họp hội đồng đến mấy lần người ta mới bỏ qua cho.

Để ý mới thấy trên người cô bạn thân của mình hình như lại chằng chịt thêm mấy vết thương mới, Ngọc hỏi:

"Hôm qua mày lại bị ông già đánh nữa à."

"Ừ." – Mạc Mạc chán nản trả lời.



"Vậy mà mày cố kiếm quá trời tiền cho ổng nhậu làm gì, không ở được với ổng thì qua đây tao nuôi."

Biết cô bạn mình là con gái của một dòng họ có tiếng trên đất Sài thành này. Một ngày cô kiếm được chừng này tiền nếu so với cô bạn thân thì chỉ bằng một cái quẹt thẻ là có ngay trong tay cả trăm triệu rồi.

"Mày bao nuôi tao?" – Mạc Mạc hỏi.

Thực ra Ngọc nói thế cũng không sai tuy nhiên Mạc Mạc lại không muốn mang nợ cô bạn mình nên cô đành từ chối khéo để Ngọc không buồn. Mặc khác Mạc Mạc lại cũng hay rằng gia đình Ngọc cũng không còn dư điều kiện để nuôi ba bốn miệng ăn một ngày mà Ngọc không hề cho cô hay. Để Mạc Mạc yên tâm hơn, Ngọc nói trả lời cô bạn mình với giọng vô cùng tự tin:

"Trời! Dĩ nhiên, nhắc tới họ Phạm ở đất Sài thành này người ta không nể mười cũng nể chín đấy."

Nghe lời động viên của Ngọc, Mạc Mạc bỗng nở nụ cười nhẹ nhàng, mà chỉ có mỗi Ngọc mới làm cô cười thoải mái đến thế. Mỗi khi không còn ai bên cô hay lắng nghe cô bầu bạn tâm sự thì hình dáng Ngọc lại xuất hiện trong tâm trí Mạc Mạc.

"Mà mày bớt báo tao lại dùm cái. Hên là sáng nay đi học đấy chứ nếu không thì tao lại chả biết viện lý do nào cho ông Khải thả mày đi nữa."

"Tao biết rồi. Tao cũng có muốn đâu chứ. Lâu lâu xảy ra mấy vụ như này mới biết tình cảm chị em mình thân thiết tới mức nào chứ đúng không. Hihi."

"Thôi thôi bà nội ơi, bà tha cho tôi đi."

"Hihi."