Mộng Vô Biên

Chương 12: Nỗi Lòng Của Cô Gái Nhỏ




Một tay bẻ ngược về phía sau, một tay ấn người tên cướp xuống phần mặt ghế, Bảo ghé sát mặt vào phía sau mặt cô, vừa bẻ tay cậu vừa hỏi:

"Tôi hỏi lại lần nữa là cô chắc là sẽ lấy được gì từ tay tôi không?"

"Anh.. Anh.."

"Mà thôi vì là con gái nên tôi sẽ nhẹ nhàng với cô, chứ không người ta lại nói tôi ỷ sức đánh phụ nữ."

"Ha, nếu tôi không đi làm ăn cướp thì cậu chính là kẻ đàn bà đó!"

Tên cướp tức tối quát, khuôn mặt cô lúc này bừng bừng lửa giận, cặp mắt trừng trừng nhìn thẳng vào người đang ghì chặt tay mình từ phía sau.

Lông mày hạ thấp, cô nghiến răng lại, cắn chặt môi. Một số nếp nhăn trên vùng trán cũng theo đó dần hiện rõ ra.

Trái ngược với âm giọng nhẹ nhàng của Bảo là việc cậu gần như bẻ ngược cả phần cánh tay của tên trộm về phía sau khiến tiếng hét của cô có thể nói là gần như tuyệt vọng nhưng nó cũng chẳng lọt được vào tai của bất kỳ hành khách nào trên xe, được nước cậu càng làm tới.

"Tôi cho cô ba giây suy nghĩ. Một là trả hết tiền và trang sức lại cho mọi người, hai là cô chỉ cần hi sinh một tay và một chân là có thể ra về, tiền thì cô giữ."

"Anh.. Anh.."

Có vẻ tên cướp này cũng đã đến giới hạn rồi nên cậu cũng chả muốn kì kèo chi cho mệt nữa, với lại mọi người cũng đã lấy lại đồ của mình từ chiếc túi của cô gái, thấy cô cắn môi bất lực Bảo vờ như không thấy liền bắt đầu đếm:

"Một."

"Anh không thấy mọi người đang lấy đồ ở đằng kia à?"

Cô quát lên, đôi mắt đỏ dần lên, đôi hàng mi rưng rưng như muốn bật khóc ra thành tiếng mà lại không được.

"Cô tức lắm à?"

"Nghĩ sao không vậy!" – Cô quát.

"Thế lúc cô cướp cô có nghĩ đến cảm xúc của mọi người trên xe không?"

"Tôi.."



Đến khi những hành khách đã lấy lại đồ của mình, Bảo mới thả cô gái đi trong sự ngỡ ngàng của tên trộm lẫn các vị khách.

Và chuyến xe lại tiếp tục cuộc hành trình..

Về phía cô gái. Sau khi hoàn thành hai ba vụ cướp tiếp theo, Mạc Mạc trở về căn nhà của mình với tâm trạng bực tức, cứ như thể nếu đưa vật gì ngay trước mặt thì cô sẽ đập nó ngay vậy. Mặc dù bình thường cô cũng chả có ưa gì nơi này nhưng đã gọi là "nhà" thì dẫu không muốn cô cũng phải vất vưởng ra vào nơi này không biết bao nhiêu lần trong ngày, cộng thêm việc mới sáng ra cô lại bị người ta làm nhục khiến Mạc Mạc tức càng thêm tức.

Đứng trước căn nhà, Mạc Mạc ngán ngẩm lắc đầu trước hình thù kinh tởm của nó, chỉ nhìn lướt qua bên ngoài thì có thể thấy căn nhà thủng chỗ này chắp vá chỗ kia bằng mấy miếng thiếc mỏng tạm bợ tưởng chừng như có thể bay cùng ngôi nhà bất cứ lúc nào. Còn mái nhà chỉ được lợp qua loa nhờ vài ba miếng vải cô xin được từ những người hàng xóm xung quanh.

Tồi tàn, dơ bẩn là hai từ mà cô có thể nhận xét ngay lúc này, khi mà hết chuột, gián rồi tới ruồi muỗi bay lũ lượt khắp cả căn phòng làm cô ho khụ khụ mấy lần liền, hộp cơm vứt lung tung chỗ nọ chỗ kia giống như đang vẫy gọi lũ côn trùng.

Vừa đi Mạc Mạc vừa vén mấy tấm tơ nhện đang che khuất tầm nhìn cô sang một bên nhưng càng lúc chúng càng dày đặc hơn chứng tỏ người ở cùng cô dạo này đã lười biếng bội lần hơn lúc trước rồi. Dù cảm thấy chán nản với cảnh tượng trước mắt nhưng cô cũng đành cắn răng vứt chiếc túi lỉnh kỉnh đầy những món đồ vật có giá trị lẫn tiền tới chỗ người đang ngồi ở khuất sau vùng bóng tối kia.

"Đây."

Nhưng trông có vẻ người ấy chẳng màng đến túi đồ kia mà chỉ đứng dậy, bước đến chỗ Mạc Mạc. Dáng người hắn khom khom, gầy còm chỉ toàn là xương với xương đi đứng còn không vững nói chi là đến việc bước đến chỗ cô.

Khuôn mặt hốc hác góc cạnh đủ chỗ, đôi con ngươi màu vàng hằn hộc lòi ra trông vô cùng dữ tợn. Hắn khoác lên mình chiếc áo sơ – mi và quần lửng mỏng hơn một tờ giấy, hắn từ từ giơ bàn tay gân guốc lên vuốt ve đôi gò má đang dần dần nóng lên vì khó chịu của cô, nhưng vì hắn là cha cô nên cô chẳng thèm chống cự gì mà chỉ đứng đó cho đến khi hắn đánh cô ngã xuống đất, vừa lấy đôi chân xương xẩu đạp đạp vào người cô, hắn vừa quát:

"Cả ngày hôm nay mày chỉ lấy được nhiêu đây thôi hả, uổng công tao nuôi dạy mày từ nhỏ đến giờ mà mày trả ơn cho tao với đống tiền ít ỏi này à?"

Mặc kệ sự đau đớn của con gái mình, người cha nắm lấy phần tóc mà Mạc Mạc tự hào lên và đập thẳng phần trán cô xuống mặt sàn lởm chổm đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng giọt máu đang róc rách rỉ xuống từ phần tóc mái của cô, người cha vẫn cứ đập và đập xuống cho đến khi cả khuôn mặt lẫn tóc của Mạc Mạc nhuộm cả toàn màu đỏ của máu thì ông mới dừng tay, nhấc phần đuôi tóc lên, ông hét:

"Mày nên biết rằng tại sao mẹ mày chết, tại tao?"

Ông dừng lại vài giây sau tiếng hét làm chấn động cả căn phòng, sau đó ông lấy hết sức mình đập mạnh đầu của Mạc Mạc xuống đất rồi mới nói tiếp:

"Không!"

Người cha tức giận gào lên và tiếp tục hành động đập xuống nhấc lên của mình.

"Tại đứa nghiệt súc mày ở trong bụng vợ tao nên gia đình mình mới nghèo thế này đó mày biết không? Mày biết không! Chắc mày không biết đâu nhỉ! Một đứa con như mày.."

Dĩ nhiên là cô biết chứ. Mọi cớ sự từ lúc cô sinh ra đến tận bây giờ Mạc Mạc vẫn nhớ như in không quên một chi tiết nào, kể cả lúc mẹ cô bị ông chồng vừa vũ phu vừa nghiện ngập này đánh cô cũng ở đó, lúc mẹ cô mất cũng chỉ có cô bên mẹ.

Còn ông ta? Chẳng biết đi đâu.

Chính vì vấn đề tài chính, chính vì xã hội này đưa đẩy ông sa vào rượu chè, cờ bạc, ma túy để rồi vỡ nợ, áp lực chồng chất áp lực đã biến cha cô từ một con người hiền lành yêu vợ thương con trở thành một con quỷ dữ đội lốt người.

Những ngày tháng sau đối với Mạc Mạc mà nói là những chuỗi ngày kinh hoàng khiến cô cứ tưởng mẹ con cô đang ở địa ngục trần gian, đến lúc cô lên năm mẹ cô qua đời vì đột quỵ và cả khi cô bị hội chứng Marie Antoinette thì người chồng – cha của Mạc Mạc vẫn luôn là người ruồng bỏ mẹ con cô. Mặc cho người cha tệ bạc này có đối xử với mẹ con cô ra sao thì Mạc Mạc vẫn biết trong lòng ông cũng có một chút gì đó gọi là tình thương.

Nói được giữa chừng ông buông cô ra, lẳng lặng bước về chiếc ghế bố quen thuộc ở khuất phía sau trong bóng tối, ông lấy tay xoa xoa khuôn mặt xương xẩu của mình rồi hạ giọng nói:

"Thôi! Cầm số tiền đó mà trả tiền nhà hay gì đi, nếu mày mang về số tiền nhiều gấp ba gấp bốn lần thế này thì hẵng đến gặp tao."

"Dạ."

Mạc Mạc đáp khẽ sau đó lẳng lặng bước đi dù trong khoảnh khắc tưởng chừng như thời gian đã ngưng đọng lại khi giọt lệ lăn dài xuống đôi gò má hốc hác của người đàn ông vừa mới đánh con mình dã man đây, nhưng cô không để lòng mà xem đó như một điều hiển nhiên rằng: "Mình phải làm bằng mọi cách để người cha này có đầy đủ hạnh phúc và yêu thương như bao gia đình bình thường khác", không cần biết dù việc đó là đúng hay là sai chỉ cần ông cảm thấy hạnh phúc thì dẫu cho có giết người cô cũng làm.

Lạc lõng giữa Quận Năm chỉ toàn những tòa nhà cao tầng càng khiến Mạc Mạc trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết, cứ như cô được sinh ra trong thế giới phim "Mạc Mạc và thành phố của người khổng lồ" vậy.

Trong mắt cô lúc này mọi thứ đều quá đỗi to lớn, từ những giọt nước còn đọng trên chiếc lá khi bình minh vừa tan xuống hay cả những cơn gió vài độ C khẽ thổi qua cũng đủ làm cả người cô như bị hóa đá không còn nhấc nổi đôi chân.

Qua hồi lâu mơ màng bước đi với đôi chân đầy mệt mỏi, Mạc Mạc cuối cùng đã kiệt sức, cô đành miễn cưỡng đi vào khách sạn trước mắt mà cô không biết rằng giá một đêm ở đây bằng cả tháng cô nỗ lực đi cướp bóc.



"Này cô gái, đứng lại nào."

Hai tên bảo vệ nhìn Mạc Mạc với ánh mắt đầy khinh bỉ, giống như chỉ cần cô bước thêm bước nữa là bọn chúng sẽ động thủ ngay.

"Tôi đến để thuê phòng."

"Gì cơ?"

Nói xong bọn chúng nhìn nhau cười, một tên còn giở giọng mỉa mai cô:

"Hahaha, cô đến đây thuê phòng? Hay là đến để" tìm trai "?"

"Anh.. Anh.."

Đây là lần thứ hai trong ngày có người khiến Mạc Mạc phải cứng miệng, cũng bởi hiện giờ cơ thể Mạc Mạc vừa mệt vừa đói nên cô chẳng muốn cãi nhau với hai tên này cho lớn chuyện làm gì.

"Mày nghĩ sao vậy?"

Tên còn lại nghe đồng nghiệp mình nói vậy liền huých hông, bồi thêm:

"Cô có biết mình đang ở đâu không? Nơi đây đâu phải cứ để cho mấy người khố rách áo ôm muốn ra là ra, muốn vào là vào được."

"Ờ ha, tao quên mất."

Nói rồi hai tên bảo vệ cùng cười phá lên khiến Mạc Mạc dường như đứng chết chân tại chỗ.

Không phải vì hai tên bảo vệ trêu chọc mà bởi vì trước mặt cô bây giờ là khách sạn thuộc chi nhánh gia tộc họ Trần tuy có phần không tin nhưng điều đó cũng có phần hợp lý vì trên ngực áo hai tên này có huy hiệu của Trần Gia nên dù không muốn nhưng Mạc Mạc cũng đành tin thôi.

"Cô nghe rồi đó, đây là khách sạn của Trần Gia đó, mau đi cho khuất mắt chúng tôi đi, đừng ở đây làm ô uế mảnh đất của Trần Gia."

"Trần Gia?"

Trong không gian vắng tanh của màn đêm u tối, chỉ có ba con người nơi đây, đến chuột đi qua còn phải sợ, bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông như thể đang tự chất vấn khiến cả ba không nói không rằng phải lạnh dọc sống lưng.

"Aaa.."

Rầm!

Vài giây sau khi giọng nói bí ẩn kia đã tan vào không khí là một luồng sức mạnh chẳng biết từ đâu mà đến, hất văng hai tên vệ sĩ vào thẳng bên trong sảnh khách sạn.

"Ai đấy?"

Rắc..

"Aaa.."

Âm thanh đầy đau đớn vang lên, tứ chi của hai tên vệ sĩ cũng bắt đầu vặn vẹo theo.

"Đến cả ta các người cũng không xem ra gì sao?"

"Quản.. Quản gia trưởng."

Hai tên bảo vệ run rẩy nhìn vào khoảng trống, lắp bắp nói không thành tiếng. Chắc chúng không ngờ quản gia trưởng của Trần Gia lại trực tiếp đến đây nên mới làm càng vậy, còn bình thường sẽ có các quản lý nhỏ trực tiếp giám sát chỉ cần cho ít tiền là xem như qua chuyện.



"Chắc ta phải đi ra ngoài thường xuyên hơn mới được."

Dần dần dáng hình trong bóng tối càng một rõ hơn nhưng vì quá xa làm Mạc Mạc phải nheo mắt lại mới thấy rõ.

Đó là một người đàn ông tầm hai lăm, hai sáu tuổi, anh khoác lên mình bộ trang phục bao gồm quần dài đen, một áo khoác đuôi tôm, áo ghi–lê, với huy hiệu nhà Trần cùng áo sơ mi và cà vạt, bước đến chỗ Mạc Mạc, nói với âm giọng nhẹ nhàng đến rợn tóc gáy.

"Tại sao khách đến các ngươi không cho vào?"

"Dạ, tại vì.. tại vì.."

Hai tên bảo vệ chưa kịp nói hết câu liền bị tiếng "Rắc" làm cho nói không nên lời nữa.

"Gọi giám đốc các người ra đây."

"Giám đốc? Dạ, dạ."

Nói rồi chúng vội vã đứng dậy chạy như bay lao thẳng về phía thang máy.

Quản gia trưởng quay sang nhìn Mạc Mạc vẫn còn đang không hiểu chuyện gì, hỏi:

"Cô có sao không?"

"Tôi.. Tôi.. Không sao."

"Muốn thuê phòng thì đi theo tôi, tôi làm thủ tục cho."

"Vâng."

Đối với quản gia trưởng của Trần Gia, Mạc Mạc đành khép mình dạ dạ vâng vâng, vì cô biết giới hạn ma pháp của mình nếu đối đầu với hắn hoặc Trần Gia thì chỉ có hại chứ không lợi.

Sau khi hoàn thành xong các thủ tục cơ bản để thuê phòng cho Mạc Mạc, quản gia trưởng không nói không rằng biến mất ngay khỏi tầm mắt cô, để lại một mình cô gái lặng lẽ trở về phòng.

Lên đến phòng, điều đầu tiên Mạc Mạc làm là chạy như bay vào nhà vệ sinh, tắm sạch sẽ sau đó gọi xuống quầy lễ tân đặt một phần ăn thật là thịnh soạn như tự thưởng cho mình, đồng thời để xả xui cho một ngày gặp toàn những chuyện gì đâu.

Vừa ăn Mạc Mạc vừa say sưa nói chuyện với Ngọc, cô bạn thân cùng lớp của mình đã học qua mười hai năm cùng trường cùng lớp và mỗi khi trò chuyện hai người là dường như không có điểm dừng.