Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất

Chương 5




Lan biết cô được phân vào lớp thứ tám, bà ngạc nhiên nói: “Vậy không phải là cùng lớp với Quảng Dã sao?”

Hóa ra bà không biết về điều này, có lẽ là Lâm Kiện nghĩ rằng Tang Lê và Quảng Dã biết nhau, vì vậy ông phân cô đến lớp của cậu.

Nhưng bây giờ Tang Lê cũng không quan tâm nữa, dù sao họ cũng sẽ không có giao thoa gì, chỉ cần cô có thể học tập tốt ở đây là được.

Sau khi Tống Thịnh Lan rời đi, Tang Lê đóng sách lại và chuẩn bị đi tắm.

Ngoài trời đầy những ngôi sao sáng lấp lánh, cô đi ra ban công lấy quần áo, đúng lúc nhìn thấy Quảng Dã đi ngang qua dưới tầng.

Chàng thiếu niên cao khoảng 1,9 mét, trong bóng đêm, đường nét khuôn mặt mờ ảo, cậu đang nghe điện thoại:”Ừm, anh vừa về đến nhà, ngày mai bắt đầu đi học.”

Tang Lê nhìn thấy anh đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu dịu dàng, khác hoàn toàn so với bộ dáng quái đản khi ở trong lớp.

Người ở đầu dây bên kia rốt cuộc là người ngào …

Quảng Dã không nhìn thấy cô, từ dưới tầng đi qua.

Không liên quan gì đến cô cả, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Tang Lê thu quần áo vào, quay người trở về phòng đi tắm.



Vào ngày đầu tiên của tháng chín, trường trung học phổ thông chính thức bước vào năm học mới.

Sáng sớm, mặt trời dần nhô lên như chùm tia sáng chiếu xuống biển sâu, chiếu sáng cả thành phố.

Lúc này Vân Lăng vẫn đang là mùa hè, mới sáng sớm mà bên ngoài đã nóng bức, bên ngoài tràn ngập ánh sáng chói chang.

Tang Lê thức dậy và rửa mặt sạch sẽ, cô nhìn thấy trà hoa nhài trên bàn mà Tống Thịnh Lan đã nhờ quản gia mang đến ngày hôm qua.





Hương thơm của trà hoa nhài thoang thoảng, cô cúi đầu vuốt ve hộp trà, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Mẹ, học kỳ mới bắt đầu rồi, con sẽ cố gắng.”. 𝘛𝗋uyệ𝓷 cop 𝘁ừ 𝘁𝗋a𝓷g — 𝘛𝗋U𝙢 𝘛𝗋uye𝓷.𝚅𝓷 —

Cầm lấy một túi trà bỏ vào cặp sách, cô xuống tầng, một mình ăn sáng rồi đi ra ngoài, lão Trương đã đợi sẵn.

Ông nói Quảng Dã thường tự đến trường, Tang Lê thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến bầu không khí áp lực trên xe cùng cậu ngày hôm qua, thật tốt khi không phải đi cùng cậu nữa.

Hai mươi phút sau, Tang Lê đến trường.

Vẫn còn sớm, bước vào trường, cô lấy điện thoại di động ra lén lút chụp vài bức ảnh, gửi cho Từ Hiểu ở trong núi, cô nàng vẫn luôn muốn nhìn cảnh quang nơi đây.

Rất nhanh, tin nhắn của Từ Hiểu tới: [Điềm Điềm, mình thực sự rất ghen tị với cậu, trường học ở các thành phố đẹp quá đi mất thôi, so với trường học ở vùng núi của chúng ta còn đẹp hơn nhiều, cậu phải học tập chăm chỉ, cố lên nha!]

Tang Lê mỉm cười, cất điện thoại đi.

Khi cô vào lớp, bên trong chỉ có bốn năm người, còn rất yên tĩnh, cô nhìn thấy Lư Hạ Dương cũng đã đến, cậu mặc áo sơ mi trắng, nho nhã dịu dàng, cậu đang ngồi tại chỗ chuyên tâm đọc sách.

Còn khối người chăm chỉ hơn cô nhiều.

Tang Lê ngồi xuống, cũng lấy sách ra đọc, một lúc sau, một giọng nữ vang lên: “Bạn học—”

Giọng đối phương rất nhỏ, gọi hai lần Tang Lê mới nghe thấy, cô nghi hoặc quay đầu lại thì nhìn thấy một bạn học nữ cầm chổi rụt rè nhìn cô:

“Chào cậu, cậu có thể đứng dậy để mình quét sàn…”

Tang Lê vội vàng đứng dậy, nữ sinh quét xong, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với cô, sau đó cúi đầu tiếp tục quét lớp.

Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của nữ sinh, Tang Lê không khỏi tự kiểm điểm.

Nhìn cô… thực sự đáng sợ vậy sao…

Tang Lê không thể nghĩ ra, vì vậy cô tiếp tục đọc sách.

Trong lớp người càng ngày càng nhiều người, đúng bảy giờ, Dụ Niệm Niệm tới: “Tang Lê, chào buổi sáng, cậu đến sớm thật đấy!”

Dụ Niệm Niên giống như một mặt trời nhỏ tràn đầy năng lượng, Tang Lê mỉm cười nhìn cô: “Chào buổi sáng!”

Dụ Niệm Niên ngồi xuống, mở túi đồ ăn sáng: “Tang Lê, buổi trưa cậu có ăn cơm ở trường không?”

“Có.”

Buổi trưa không có nhiều thời gian, cô đi cũng không có phương tiện đi đi lại lại.

“Nếu cậu đi một mình, vậy chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé?”

Tang Lê do dự một chút rồi gật đầu: “Được thôi.”

Cô đã quen ở một mình khi ở trường, hơn nữa bà cô muốn cô kết bạn nhiều hơn, cho nên cô cũng muốn thử. Hơn nữa Dụ Niệm Niệm rất hòa đồng, khiến cô nhớ đến Từ Hiểu hòa đồng không kém.

Khi Dụ Niệm Niệm nghe thấy điều này, cô nàng vui vẻ giới thiệu tất cả các món ăn ngon trong và ngoài trường cho cô, khi buổi đọc sách buổi sáng bắt đầu, hầu hết các bạn học đều đã đến, Tang Lê quay đầu nhìn lại, thấy chỗ ngồi phía sau cô vẫn còn trống.

Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên, năm phút sau, cửa sau của lớp bị đẩy ra—

Quảng Dã bước vào.

Cậu không mặc đồng phục học sinh mà mặc một chiếc áo đen chữ T, quần túi hộp. Cậu có một khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo, đôi mày rậm nhíu lại với nhau, mặc dù đến muộn nhưng cậu vẫn không vội vã.

Mọi người nhìn thấy cậu đều yên lặng thu hồi tầm mắt, Tang Lê cụp mắt đọc sách, chỉ cảm thấy đối phương đi đến hàng sau, ném cặp sách lên bàn.

Ngồi xuống, bắt đầu ngủ.

Ngay sau đó, giáo viên dạy Ngữ Văn đến và yêu cầu mọi người viết chính tả những bài thơ cổ.

Xung quanh không ai dám gọi Quảng Dã dậy.

Tang Lê viết chính tả xong, ngồi thẳng người lên nhưng chiếc ghế vô tình di chuyển và va vào chiếc bàn phía sau.

Một tiếng “chậc” thiếu kiên nhẫn phát ra từ phía sau.

Đáng sợ đến mức khiến người ta phải rùng mình.

Tang Lê xấu hổ xin lỗi, sau vài giây, không còn âm thanh nào phát ra từ phía sau nữa.

Cô ngồi thẳng lưng và di chuyển chiếc ghế về phía trước, hy vọng tránh càng xa càng tốt.

Tiết đọc buổi sáng kết thúc, lớp học lại tiếp tục ồn ào, mấy nữ sinh vui cười đùa giỡn rủ nhau đi vệ sinh, lúc này Quảng Dã đứng dậy khỏi bàn, bọn họ tưởng quấy rầy cậu nên vội vàng hạ giọng và tránh xa.

Quảng Dã tự mình thức dậy.

Cậu tỉnh dậy ngả người vào lưng ghế, xoa xoa gáy, lấy trong ngăn kéo ra một chai nước khoáng, vặn mở, ngửa đầu uống cạn.

Sau khi uống nước xong,cậu ném cái chai vào thùng rác, nhìn về phía Trương Bác Dương, lười biếng nói: “Lát nữa cho tôi mượn ghi chú.”

Đây là một thông lệ từ năm thứ thứ hai học trung học phổ thông, Trương Bác Dương tỏ vẻ không thành vấn đề.

Quảng Dã lấy từ trong túi ra một chiếc tai nghe, đeo vào rồi lại nằm xuống.



Một hai tiết học sáng, Quảng Dã đều ngủ.

Tang Lê ngồi ở hàng ghế phía trước, cô thậm chí còn không cảm thấy có người ngồi phía sau mình.

Cô không ngờ người này lại coi thường giáo viên đến vậy, ngủ một cách trắng trợn.

Nhưng cô còn vô số việc khác để bận tâm, tốc độ học giảng bài rất nhanh, cô chăm chú lắng nghe và không thể phân tâm trong bất kỳ giây phút nào.

Sau hai tiết vật lý nữa, chương trình học buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.

Giữa trưa tan học, mọi người thu dọn cặp sách rời khỏi lớp, Dụ Niệm Niên khoác tay Tang Lê nói: “Mình đói quá, Tang Lê, chúng ta đi ăn đi!”

Thân thể Tang Lê cứng đờ, theo bản năng muốn giữ khoảng cánh, nhưng nhìn khuẩn mặt tươi cười vui vẻ của cô bạn, cô lại ngại ngùng đẩy ra, giống như một con robot máy móc đi về phía trước.

Nhà ăn của trường có ba tầng, có đủ loại đồ ăn, Tang Lê nhìn đến hoa mắt, trường học trước kia của cô chỉ có đồ ăn nhanh đơn giản, rất nhiều món ăn cô chưa từng được thử qua.

Dụ Niệm Niệm đi đến khu mì thịt bò, giữ chặt Tang Lê: “Mì thịt bò này ngon lắm luôn ý! Cậu muốn ăn thử món này không?

Tang lê ngẩng đầu nhìn giá cả, do dự nói: “Hay là cậu cứ mua trước đi, mình đi đến phía trước xem thử …”

“Được.”

Năm phút sau, hai người gọi xong món, Dụ Niệm Niệm nhìn thấy Tang Lê mua một món ăn nhanh gồm thịt và rau, “Tang Lê, cậu ăn mỗi vậy làm sao mà no được?”

Tang Lê khẽ nhướng mày: “Mình cảm thấy đủ no mà.”

Cô đi dạo một vòng và thấy đồ ăn nhanh là rẻ nhất, chỉ có 6 nhân dân tệ, từ nhỏ cô cũng không ăn nhiều, trước đây ở nhà mợ chỉ có em họ ăn nhiều, đương nhiên là cô phải ăn ít hơn.

Tang Lê nếm thử đồ ăn, Dụ Niệm Niệm hỏi cô thấy mùi vị thế nào, cô gật đầu: “Ngon lắm, ngon hơn nhiều so với căn tin của trường mình trước đây.”

“Đó là bởi vì căng tin của chúng ta đã thay đổi người quản lý vào học kỳ trước, vì vậy mới được ăn ngon miệng như vậy.”

Dụ Niệm Niệm cười: “Cậu có biết vì sao lại đổi không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì Quảng Dã.”

“Hả?”

“Cậu ấy đã gây rối trong nhà ăn, cậu ấy cãi nhau với người phụ trách nhà ăn, thậm chí còn lật cả bàn ăn lên.”

Tang Lê ngạc nhiên, “Cậu ta có cần làm quá mức như vậy không?”

“Không phải, thực ra trước đây chủ quản lý của nhà ăn là một người họ hàng của một vị lãnh đạo nào đó trong trường, bán đồ ăn với giá cả cắt cổ, lại còn khó ăn, có học sinh phản ánh rằng ăn phải đồ bẩn trong đồ ăn nhưng nhà trường phớt lờ.

Hôm đó Quảng Dã đến căng tin để ăn xong phát hiện trong đồ ăn có thứ gì đó bẩn thỉu, phát hiện trong thức ăn có miếng băng keo cá nhân, Quảng Dã gọi thẳng cho người phụ trách căn tin, làm ầm ĩ lên, sau này nhà trường không kham nổi nên đã thay đổi nhà phụ trách, Quảng Dã đây là vì dân mà trừ hại.”

Dụ Niệm Niệm miêu tả một cách sống động: “Dù sao, Quảng Dã khiến người khác vừa sợ hãi vừa yêu thích. Cậu ta thường xuyên gây rắc rối ở trường, đánh nhau và vắng mặt là chuyện thường ngày.”

“Cậu ta như vậy…. Nhà trường vẫn không xử lý sao?”

“Mấy lần cậu ta gây ra chuyện, đều là mẹ cậu ta đến trường để giải quyết, nhưng khi mình ngồi phía trước cậu ấy, mình cảm giác cậu ấy không phải là loại người mà người khác nói.”

Dụ Niệm Niệm nhẹ nhàng nói: “Trong trường có rất nhiều bạn học nữ thích cậu ấy, chắc họ nghĩ rằng trở thành bạn gái Quảng Dã là oai, nhưng mình chưa từng nhìn thấy một cô gái nào có thể đi bên cạnh cậu ấy, mà kiểu con nhà giàu như này, người bình thường nhìn thấy rất chướng mắt.”

Tang Lê đáp lại, cũng không quá để ý, chuyên tâm ăn cơm.

Dụ Niệm Niệm đổi chủ đề: “Tang Lê, sao cậu lại chuyển đến Vân Lăng để học?”

Tang Lê mím môi: “Trường mình học không tốt lắm, nên mình đến đây để chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.”

“Ra là vậy, trường của chúng ta đúng là không tệ lắm, cũng được xem là một trong những trường trung học tốt nhất trong thành phố.”

Tang Lê gật đầu: “Niệm Niệm, nếu tiện, cậu có thể cho mình mượn các ghi chú vật lý trước đây không? Mình muốn bổ sung thêm một chút.”

“Được thôi, cái gì trên bàn mình cậu đều có thể lấy, nhưng mình không giỏi ghi chép lắm. Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào về vật lý nào, bạn có thể hỏi lớp trưởng của chúng ta, Lư Hạ Dương, cậu ấy rất sẵn lòng trả lời câu hỏi cho cậu.”

Tang Lê nghĩ đến dáng vẻ của Lư Hiểu Dương: “Cậu ấy học có giỏi không?”

“Tất nhiên là có, cậu ấy là một học sinh siêu phàm đó.”

Ăn xong, Tang Lê đi theo Dụ Niệm Niệm để mang đồ đựng thức ăn đến nơi phân loại. Sau khi thu dọn đồ, Tang Lê đi ra ngoài, một cô gái cầm đĩa đi ngang qua cô, cách đó không xa có mấy cô gái gọi cô: “Bạch Tình, lối này——”

Cô gái đáp lại, tùy ý chuyển ánh mắt về phía Tang Lê, ánh mắt thoáng dừng lại nhìn vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tang Lê rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cô ta tiếp tục đi về phía trước.

Dụ Niệm Niệm ra tới nơi, chú ý đến ánh mắt của Tang Lê, giới thiệu: “Chắc cậu không biết, đó là Tô Bạch Tình học lớp chúng ta, giáo viên chủ nhiệm rất thích cậu ta.”

Hóa ra là bạn học cùng lớp, khó trách cô cảm thấy quen mắt…

Cô cảm thấy đối phương có vóc dáng cao gầy, sinh ra đã xinh đẹp, từ cái giơ tay đến nhấc chân giống một công chúa nhỏ.

Tang Lê trả lời, Dụ Niệm Niệm nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

“Được.”



Ra khỏi nhà ăn, Dụ Niệm Niệm, vì là một học sinh học nội trú nên cô nàng trở về ký túc xá để nghỉ trưa, còn Tang Lê trở về lớp một mình.

Buổi trưa trong lớp không có nhiều học sinh nên cô làm bài tập một lúc, sau đó mệt mỏi ngủ gục trên bàn.

Sau đó vào buổi chiều, có ba tiết học chính quy cộng với một tiết tự học tiếng Trung.

Tang Lê nhận thấy rằng tốc độ giảng dạy ở đây nhanh hơn nhiều lần so với trường cấp ba trong huyện mà cô đã học trước đây, dù cô có hết sức chuyên chú nghe giảng cũng không theo kịp nổi, vì vậy cô chỉ có thể học bù sau giờ học.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Mấy ngày sau khi khai giảng xong, Tang Lê đã kịp thích nghi.

Dưới sự học tập với cường độ cao như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là thứ năm.

Buổi chiều sau khi tan học, Tang Lê và Dụ Niệm Niệm tạm biệt nhau ở cổng trường, một mình ngồi lên xe về nhà.

Vừa bước vào cửa, quản gia đã mỉm cười với cô và nói: “Cô Tang Lê, phu nhân nhờ tôi nói với cô rằng tối nay chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau.”

Mắt Tang Lê sáng lên: “Dì Tống sẽ về sớm chứ ạ?”

“Có, lát nữa sẽ ăn cơm muộn một chút.”

“Vâng, không sao đâu ạ.” Mấy ngày nay cô rất ít khi được gặp Tống Thịnh Lan, công việc của bà rất bận rộn, rất ít khi về nhà ăn tối.

Tang Lê đi làm bài tập về nhà trước, tầm khoảng 6:30, quản gia đến thông báo rằng Tống Thịnh Lan đã về.

Tang Lê lập tức đi xuống tầng, nhìn thấy Tống Thịnh Lan, bà nở nụ cười rồi ôm lấy cô: “Hôm nay khó lắm dì mới về sớm được một chút, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Tang Lê gật đầu và đi theo bà đến phòng ăn, Tang Lê vừa ngồi xuống ghế, bỗng cô nghe thấy có tiếng động ở cửa——

Cô quay đầu lại nhìn.

Người bước vào là Quảng Dã.

Đây là lần đầu tiên Tang Lê nhìn thấy cậu vào giờ ăn tối, đáy mắt cô thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, Tống Thịnh Lan gọi cậu: “Mau đi rửa tay rồi còn ăn cơm, hôm nay đều làm những món con thích ăn thôi đấy.”

Sau khi rửa tay xong, Quảng Dã ngồi xuống đối diện Tang Lê, cậu ngước mắt lên và liếc nhìn cô một cái.

Tang Lê nhanh chóng cúi đầu.

Mấy ngày nay trên lớp hai người hầu như không giao tiếp với nhau.

Từ góc nhìn của người khác mà nói, bọn họ xa lạ đến mức không thể xa lạ hơn, ai ngờ buổi tối lại ngồi cùng bàn ăn cơm.

Tống Thịnh Lan múc một bát canh sườn heo đặt trước mặt Quảng Dã: “Con tự xem lại bản thân đi, nói mãi mới gọi được con về ăn cơm, sau này đi học có thể về sớm hơn một tí được không, lúc nào Lê Lê cũng phải ăn cơm một mình, con về ăn cơm với con bé đi.”

Quảng Dã cầm đũa lên và uể oải hỏi: “Con mà phải ăn cơm cùng cậu ta sao?”

“…Con ăn nói kiểu gì vậy?”

Cậu lười biếng động đũa, Tống Thịnh Lan xấu hổi gắp một ít đồ ăn cho Tang Lê: “Đây, Lê Lê, cháu ăn thêm đi.”

Tang Lê nhấp môi: “Cháu cảm ơn dì.”

“Hôm nay ở lớp cảm thấy thế nào? Vẫn quen chứ?”

“Khá tốt ạ…”

Tống Thịnh Lan quan tâm hỏi han vài câu, sau đó thông báo với hai người một chuyện:

“Ngày mai dì đi công tác, có thể phải đi nhiều nơi, mười ngày rưỡi tới dì sẽ không có ở nhà.”

Tang Lê sửng sốt.

Đi công tác?!

Tống Thịnh Lan: “Tiểu Dã, khoảng thời gian này mẹ không ở nhà, con phải nghe lời mẹ, chuyên tâm học hành đi. Vừa vặn Lê Lê lại học cùng lớp với con, con bé có thể thay mẹ giám sát con.”

Quảng Dã cười nhạt: “Còn thêm cả camera sống luôn sao?”

“Cuối cấp rồi, mẹ phải nghiêm khắc hơn với con nhiều, còn điều quan trọng hơn cả, có thể lái xe máy nhưng không được đua xe, con mà dám đua xe mẹ sẽ không tha cho con đâu. Lê Lê, cháu nhớ phải giám sát thằng bé giúp dì.”

Tang Lê ngẩn ra: “Vâng…”

Quảng Dã cười lạnh, không nói lời nào, đặt đũa xuống, lùa hai miếng cơm vào mồm rồi đi thẳng lên tầng.

Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới một chuyện, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tang Lê: “Đúng rồi, mấy ngày nay dì quên đưa cho cháu, đây là tiền tiêu vặt, không phải buổi trưa cháu ăn cơm ở trường sao, cháu cứ tiêu tiền trong thẻ này, bình thường cần cái gì thì cứ mua.”

Cô hoảng sợ từ chối: “Dì ơi, cháu không cần đâu ạ, cháu có tiền ạ.”

“Không việc gì phải ngại cả, bên trong cũng không có nhiều tiền, cháu cứ yên tâm mà dùng, cháu mà không nhận, dì đi công tác cũng không yên tâm.”

Tống Thịnh Lan khăng khăng muốn đưa cho cô, Tang Lê không thể từ chối, đành cảm ơn rồi nhận lấy, nghĩ sau này kiếm được tiền sẽ trả đủ cho bà: “Cháu cảm ơn dì.”

Tống Thịnh Lan mỉm cười: “Đừng khách sáo như vậy …”

Sau bữa tối, Tống Thịnh Lan rời đi và tiếp tục làm việc trong phòng làm việc, Tang Lê ăn đến no căng bụng, vì vậy cô ra vườn sau đi dạo, nhân tiện học thuộc lòng một số từ vựng.   

Tiêu cơm xong, Tang Lê chậm rãi đi lên tầng để trở về phòng, cô cúi đầu xem sổ từ vựng, đột nhiên từ trên tầng vang lên một giọng nam lười biếng: “Ở cửa DN đợi tôi, tôi đi qua đây.”   

Cô ngẩng đầu, nhìn thấu Quảng Dã đang đi xuống tầng.   

Cậu mặc một chiếc quần jean màu xám, thân hình cao gầy.   

Cô sửng sốt trong chốc lát, liền thấy cậu cúp điện thoại, nhấc mi liếc cô một cái, đút tay vào túi quần đi xuống.   

Một bầu không khí áp lực đang tới gần.

Không biết nên chào hỏi như thế nào, Tang Lê không hé răng, thấy cậu đến gần, cô lặng lẽ tránh sang một bên để cậu đi trước.

Quảng Dã đứng cùng bậc thang với cô, bước chân chậm rì rì bỗng dừng lại.

Cậu xoay người, dừng lại trước mặt cô.

Cách chưa đến một mét.

Như thể chặn cô trên cầu thang.

Mùi thuốc lá lành lạnh xộc vào mũi cô.

Hơi thở tràn đầy hoóc môn phả thẳng vào mặt cô, cô chỉ cao ngang bả vai cậu, thân hình mảnh khảnh bị bóng cậu bao phủ.

Tang Lê dựa lưng vào tường, nuốt nước bọt, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu nên biết bản thân mình đang ở vị trí nào.”

Giọng nói lạnh lùng của chàng thiếu niên vang lên.

Giọng điệu không tốt chút nào.

Tang Lê nghe ra ý nghĩa của lời nói, cầm cuốn sổ từ vựng, ánh sáng trong mắt khẽ di chuyển.

“Mấy lời của mẹ tôi nói, cậu cũng nghe nhiều rồi.”

Đầu lưỡi của Quảng Dã đẩy vào hàm trên, đôi mắt đen nháy nhắm lại, mí mắt thật sâu, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, phun ra mấy từ: “Tôi cảnh cáo cậu.”

“Nước giếng không phạm nước sông.”