Còn đang tưởng là anh không dám làm gì thì đột nhiên thân thể cô bị nhấc bổng.
"Này, anh định làm gì đó?"
Khương Nhiễm hốt hoảng, không ngờ anh lại dám vác cô lên, là định vứt cô ra ngoài thật hả.
"Nơi này không có chỗ dành cho cô."
Anh lạnh lùng thở ra một câu, chân dài sải bước.
"Anh..."
Cô còn đang định mắng anh, đột nhiên dưới bụng truyền đến cơn đau thắt, nhói lên. Nếu là bình thường thì còn chịu được, nhưng bây giờ cô đang bị vác ngược trên vai, bụng bị cấn. Cơn đau vì thế càng mãnh liệt.
Khương Nhiễm dùng sức đập nhẹ vào vai của anh vài cái để ra hiệu không ổn, miệng cố hết sức gọi. Nhưng đau quá, đau đến mức không có hơi để phát thành tiếng nữa.
Lệ Thành thấy cô đột nhiên không giãy đạp nữa thì nghi ngờ, đưa bàn tay còn lại lên vỗ nhẹ vào bắp chân cô.
"Khương Nhiễm?"
"Đừng có giả chết."
"Tôi mà phát hiện là cô giở trò..."
Anh buông cô xuống, cảm thấy cô lại đang muốn giở trò vặt gì đó. Ai ngờ thân thể gầy gò ấy mềm oặt ngã về phía sau.
Lệ Thành nhanh tay đỡ lấy eo Khương Nhiễm ngã ngồi xuống đất, nhìn khuôn mặt trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi lạnh liền nhăn mày.
"Khương Nhiễm, mau tỉnh dậy cho tôi."
Anh giở giọng điệu ra lệnh.
Thấy cô quả thật là đã ngất rồi, anh đưa hai ngón tay đặt lên cổ kiểm tra xem tim cô còn đập hay không.
"Cũng may."
Lệ Thành thở ra một hơi, rồi bế ngang cô đứng lên đi ra ngoài.
Triệu Chí Viễn đi được nửa đường thì bị gọi quay lại, đưa hai người họ đến bệnh viện gần nhất.
"Nhị thiếu phu nhân bị viêm dạ dày cấp tính, may là lúc nãy đến kịp thời. Nhị thiếu, sau này chú ý việc ăn uống của phu nhân một chút."
Bác sĩ vừa khám bệnh cho cô xong, quay đầu nói với Lệ Thành.
"Viêm dạ dày? Tại sao?"
Anh nhíu mày, cứ nghĩ người như cô sẽ không có bệnh tật gì chứ. Trước đó còn có sức để ương nghạnh với anh cơ mà.
"Thông thường bệnh nhân mắc bệnh là do áp lực tâm lý một thời gian dài, không ăn uống đủ giấc."
Bác sĩ nhìn mặt anh cau có, thót tim giải thích.
"Được rồi, ông mau đi làm việc của mình đi."
Triệu Chí Viễn thấy anh vẫn đang suy nghĩ, không nhớ đến tên bác sĩ kia còn đứng ở đây nên có ý tốt nhắc nhở.
"Được."
Vị bác sĩ như được đặc xá chạy như bay ra ngoài.
"Lão đại, anh đang nghĩ gì vậy?"
Triệu Chí Viễn thấy anh cứ nhíu mày, giữ nguyên một tư thế rất lâu rồi vẫn chưa có hành động nào khác, liền đi đến bên cạnh hỏi.
"Gọi một người chuẩn bị nội thất cho căn phòng khách trong nhà tôi."
Lệ Thành đột nhiên phản ứng.
"Nhà nào ạ?"
Cậu ta nghi ngờ nhìn anh, hỏi lại.
"Tôi hay ở nhà nào?"
Anh lườm cậu ta, khó chịu quát khẽ.
"Anh hung dữ như vậy làm gì?"
Chợt giọng nói thỏ thẻ từ giường bệnh vang lên.
Lệ Thành nhìn sang liền đối diện với đôi mắt lờ mờ mới tỉnh dậy. Cô gái trên giường vốn rất xinh đẹp, ngủ dậy trông lại đáng yêu như một bé mèo nhỏ.
"Ở yên đó chút đi, ngày mai hẵng về."
Thấy cô chống tay muốn ngồi dậy, anh liền nói.
"Về đâu?"
Cô tròn mắt nhìn anh.
"Nhà tôi."
"Không phải."
Khương Nhiễm lắc đầu.
"Thế nào? Không muốn nữa, vừa nãy còn kịch liệt thế mà."
Anh híp mắt, châm chọc. Không hiểu rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì.
"Bây giờ là nhà của chúng ta, tôi là vợ anh."
Nói xong, cô hất mặt nằm xoay lưng về phía ai đó.
Lệ Thành cứng miệng, lại thấy Triệu Chí Viễn vẫn đứng lỳ bên cạnh thì lạnh lùng uy hiếp:
"Có muốn giường trống kia giành cho cậu hay không?"
Anh hất mặt về cái giường bệnh kế bên cô, ánh mắt cảnh cáo.
"Tôi đi làm việc liền đây."
Cậu ta thẳng lưng, quay người chạy một mạch xuống lầu.
"Biết sẽ có ngày này, tám năm trước đã ôm chặt lấy đùi bố nuôi. Nhất quyết không đi theo tên ác ôn này."
Chân chạy, miệng còn không quên lầm bầm.
Bố nuôi trong miệng cậu ta chính là lão Vu, người bên cạnh Lệ lão gia chủ. Cậu ta là do lão Vu nhặt về nhận nuôi, bồi dưỡng để tiếp tục đi theo làm việc cho người Lệ lão gia chủ tin tưởng nhất, chính là nhị thiếu gia Lệ Thành.