Mộng Tưởng

Chương 3: Nhờ vả Lệ lão gia chủ




Lệ lão gia chủ mặt mày còn đang nhăn nhó, vừa nhìn thấy người ở ban công liền vui vẻ đi đến.

Khương Nhiễm thấy ông đi đến chỗ mình thì cúi đầu chào:

"Ông nội Lệ."

"Ngoan, đến đây."

Lão mỉm cười gọi cô, đây chính là đứa cháu dâu ngoan hiền lễ phép của lão.

"Cháu thay mặt ông nội và bố gửi lời chúc sức khỏe ông."

"Ừm."

Nói chuyện với cô thì nét mặt hiền hòa, nhưng khi Lệ lão gia chủ ngước lên khuôn mặt đã trở nên lạnh tanh.

Có lão ở đây, đám Trương Lộ Hàm cũng không dám gây chuyện với cô nữa.

Khương Nhiễm dìu lão gia chủ đến ghế dựa gần đó.

"Lão Khương thế nào rồi?"

Cô còn chưa kịp ngồi hẳn xuống thì ông đã hỏi.

"Ông nội Lệ, ngày nào ông cũng đến thăm ông nội cháu. Mới sáng còn đến, bây giờ hỏi cháu câu này có buồn cười không?"

Cô mỉm cười, nụ cười sáng lạng, trong trẻo khác hoàn toàn khi cười với người ngoài.

"Đúng nhỉ?"

Lão gật đầu, thở dài thườn thượt. Nhưng chợt nghĩ đến cô còn ở đây nên cố mà nén lại.

Lệ Thành ngồi phía đối diện bọn họ, ánh mắt dù không quan sát cô nhưng trong lòng vẫn đang dò xét. Ông nội bệnh nặng, bố thì bị tạm giam. Còn có tâm trạng đến những buổi tiệc thế này.

Nhìn một màn lúc giờ, trong lòng anh chỉ có một kết luận. Chính là cô gái tên Khương Nhiễm này, thật sự rất mưu mô. Cháu dâu ngoan hiền trong lời của ông nội, chắc chắn là cô ta. Chạy đến đây chỉ để lấy lòng.



"Đến thật này."

Người đàn ông ngoại quốc ở một góc nào đó quan sát tình hình buổi tiệc qua máy quay an ninh bật thốt.

"Ngài John, đến giờ rồi."

Trợ lý Nhiếp Chính phía sau đi lên, tây trang gọn gàng cúi đầu.

"Được."

...

Buổi tiệc vẫn tiếp tục.

Lệ Thành ngồi ở chỗ ghế trong góc, cùng Lệ lão gia chủ và Khương Nhiễm, lúc sau có vài người đến tỏ ý muốn bàn chuyện làm ăn với anh.

"Phiền chết đi được, dắt nhau đi ra ngoài kia mà bàn."

Lệ lão gia chủ mắng.

Những người kia biết ý liền đứng lên, Lệ Thành cũng đi theo họ sang bên kia trò chuyện.

"Tiểu Nhiễm, năm nay cháu bao nhiêu tuổi nhỉ?"

Thấy anh đi rồi, lão già mất nết nào đó mới xoa xoa tay hỏi cô.

"22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học ạ."

Cô ngoan ngoãn trả lời, cũng không để ý lắm.

"Vậy lấy chồng được rồi nhỉ?"

"..."

Vậy cũng được sao?

Lão già này vẫn chưa từ bỏ ý định, chỗ anh không được thì tấn công ở chỗ cô.

Reng.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, nhìn thấy là số bệnh viện gọi đến cô liền nhấn nghe máy:

"Tôi nghe."

[Người nhà của bệnh nhân Khương Đào mau đến bệnh viện, bệnh nhân hiện đang trong cơn nguy kịch...]

"Được, tôi tới ngay."

Bàn tay Khương Nhiễm run run bỏ điện thoại vào túi, đầu óc trống rỗng đứng lên.

Giờ khắc này tai cô không nghe thấy gì nữa, đầu óc chỉ nghĩ phải đến bệnh viện thật nhanh.

Cô loạng choạng chạy vượt qua đám đông, giày cao gót mang trên chân làm vướng víu, cô cúi người tháo đôi giày vứt sang một bên. Đi chân trần chạy thật nhanh đến cửa ra vào.

"Khương tiểu thư, đi đâu đấy? Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà."

John vừa hay từ cửa bước vào đụng phải cô, hắn làm sao mà để người có liên quan đến Lệ gia vụt mất, liền giơ tay giữ chặt lấy cô.

"Mau thả ra."

Chất giọng vẫn mềm mại nhưng ngữ khí lại sắc lạnh, ánh mắt giận dữ kia có thể nuốt chửng người đối diện bất cứ lúc nào.

"Hôm nay là tiệc rượu của JP, một buổi tiệc hiếm hoi sau này chắc là cô sẽ không có dịp đến nữa, rời đi sớm như vậy không cảm thấy tiếc nuối sao?"

Nhưng hắn sợ sao, đến Lệ lão gia chủ còn không làm gì được hắn cơ mà.

"Cút ra, mau lên."

Khương Nhiễm tức giận, cố kéo cánh tay của hắn ra, nhưng vô ích.

"John, thả con bé ra."

Lệ lão gia chủ cuối cùng cũng đuổi theo đến nơi, nhìn thấy cô bị John giữ lại, ông lạnh lùng nhắc nhở.

"Nếu tôi nói không thì sao?"

Hắn đưa đôi mắt xanh nhìn sang ông, thách thức.

"Đừng ngông cuồng, tự đại. Vì chưa chắc được anh sẽ đứng ở vị trí này mãi được đâu."

Lệ Thành đang bàn chuyện làm ăn nhưng mắt vẫn nhìn sang bên này để quan sát Khương Nhiễm, vừa nhìn thấy cô đứng lên sắc mặt tái xanh chạy đi, ông nội cũng chạy theo cho nên anh liền cáo biệt, rồi quay người đi theo họ.

"Vậy sao? Tôi lại nghĩ là..."

Hắn còn đang định nói gì nữa, thì bên dưới hạ bộ chợt đau điếng. Trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt chuyển xanh cố nén đau đớn để không phát thành tiếng.

Khương Nhiễm thấy hắn sơ hở liền đá vào hạ bộ hắn một cái thật mạnh, rút tay ra chạy nhanh xuống dưới bằng thang bộ.

Ra đến đường lớn, cô bắt một chiếc taxi đi bệnh viện. Trái tim trong lồng ngực đập mạnh liên hồi, không biết là do căng thẳng hay là vì chạy mấy chục tầng thang bộ nữa.

"Bác tài, nhanh một chút."

Cô luôn miệng hối thúc.

"Cô gái, bây giờ đang là giờ cao điểm, làm sao mà chạy nhanh được."

Tài xế phía trên khó chịu.

Đợi đến lúc xe đến được bệnh viện đã là nửa tiếng sau. Vừa mới trả tiền taxi, điện thoại trong túi lại vang lên.

"Tôi đến..."

[Bệnh nhân Khương Đào đã mất, người nhà bệnh nhân...] Giọng nói của nữ y tá trong điện thoại rất ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại khiến người ta như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.

Môi cô run rẩy, những lời sau đó cô hoàn toàn không nghe rõ nữa.

Khương Nhiễm ngồi phịch xuống đất, nước mắt lâu nay kìm nén một khắc liền rơi lả chả. Ông nội ngả bệnh, cô không khóc. Bố bị tạm giam, cô không khóc. Vì cô biết bây giờ Khương gia chỉ còn một mình cô gánh vác, cô không thể khóc, cũng không có thời gian khóc. Cô phải bảo vệ những người thân yêu của mình.

Dùng sức đứng dậy, cô lê thân thể rã rời đi đến nơi y tá dẫn đến.

Nhìn người ông hết mực thương yêu mình nằm yên bất động trên giường, trái tim cô như muốn nát ra. Khương Nhiễm nắm lấy tay ông, cô áp lên má mình. Hơi ấm đã không còn, ông cũng không còn nữa. Giọt lệ nóng hổi dù có rơi thật nhiều trên mu bàn tay cũng không tài nào sưởi ấm được bàn tay lạnh lẽo.

"Ông nội, Tiểu Nhiễm đến trễ. Tiểu Nhiễm thật có lỗi, Tiểu Nhiễm biết sai rồi, ông mau tỉnh dậy phạt Tiểu Nhiễm đi."

Cô như đứa trẻ khóc lớn.

Cả đêm hôm đó cô ở cạnh ông nội, dù cho có người vào lôi ra, cô cũng nhất quyết không chịu ra. Những người ở đây thấy hoàn cảnh của cô đáng thương, cũng không làm gì quá đáng.

...

Phải đến sáng hôm sau, người bên trong mới chịu bước ra ngoài, cô gái hôm qua còn xinh đẹp nay đã xanh xao, một đêm không ngủ khiến cho thể trạng lâu ngày mệt nhọc của cô càng tệ hại.

Khương Nhiễm đưa ông nội về chịu tang hai ngày.

Mà nơi đầu tiên sau khi tang lễ của ông nội kết thúc cô đi không phải là trại tạm giam, lại là...

Nhà chính Lệ gia.

"Cháu vẫn khỏe chứ?"

Lệ lão gia chủ đẩy tách trà đến trước mặt cô gái nhỏ, khẽ hỏi. Như sợ lớn tiếng sẽ dọa cô bỏ chạy.

"Cháu không sao."

Khương Nhiễm lắc đầu, cô gầy đi rồi. Mấy hôm trước gặp đã ốm, hôm nay gặp lại còn ốm hơn. Da dẻ hồng hào trước kia bây giờ trở nên xanh xao khó coi.

"Ông nội Lệ, cháu biết là cháu có hơi quá đáng. Nhưng, ông có thể giúp bố cháu hay không? Ông ấy... là người thân duy nhất của cháu."

Cô mím môi, mấy ngày nay đã suy nghĩ kĩ càng, cô phải mau chóng đưa bố ra ngoài. Cô không muốn lại "đến trễ".