Đang khi Lệ Thành rút tay ra, tưởng Khương Nhiễm muốn dừng lại, thì cô đột nhiên giữ chặt lấy tay anh đặt lên nơi mềm mại.
Cô cúi đầu, mặt đã đỏ như trái cà chua chín mộng trông rất đáng yêu. Đột nhiên cảm nhận được thứ ***** **** dưới mông, cô còn đang định nói gì đó thì liền im bặt.
Bàn tay to trước ngực đột nhiên bóp chặt khiến cô khẽ rên lên.
"Ưm..."
Đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn anh, trong rất uất ức.
Lệ Thành lại hôn lên môi cô, mạnh mẽ xâm chiếm. Bàn tay trêu đùa nhũ hoa đã dựng đứng, Khương Nhiễm không kìm được lại rên lên.
Anh đứng dậy bế Khương Nhiễm đi lên phòng mình.
Đặt nhẹ cô xuống giường, anh cởi phăng áo ngoài ra để lộ thân hình săn chắc, trắng trẻo.
Lệ Thành ngậm lấy môi cô, môi lưỡi quấn quýt phát ra từng đợt âm thanh ám muội. Bây giờ dù cho cô có không muốn nữa thì cũng đã trễ rồi, con mãnh thú trong anh đã sớm bị khiêu khích đến điên dại. Anh đưa tay lên giật tung áo ngủ của cô, cúc áo rơi khắp chỗ.
Lệ Thành hôn dọc từ cổ của cô xuống dưới gót chân. Từng chỗ đi qua anh đều nâng niu hôn lên vài cái.
Hai thân thể trần như nhộng quấn lấy nhau, cô mềm mại nằm trong vòng tay rắn chắc.
Anh đưa tay xuống trêu đùa cánh hoa mềm mại, ngón tay trỏ trượt vào h.uyệt động ẩm ướt nhẹ nhàng len vào trong. Hai bên **** ***** **** thít chặt, anh còn có thể lờ mờ chạm được vào "thứ đó".
"Ưm... đau..."
Cô rơm rớm nước mắt nhìn anh.
"Đây là lần đầu của em?"
Anh hơi dừng lại, kinh ngạc nhìn cô.
"Ừm."
Cô gật đầu, xấu hổ nhìn đi chỗ khác. Cô đến giờ vẫn chưa từng yêu ai luôn có được không.
"Sẽ rất đau đấy, em có chịu được không?"
Anh lo lắng, lúc này mới nhớ đến. Dù là chưa từng được thử qua nhưng đã có máu chảy ra, nhất định sẽ đau.
"Thứ gì rồi cũng phải trải qua, anh muốn dừng lại?"
Cô bật cười, cảm thấy người đàn ông này ngay lúc này rất đáng yêu.
"Nếu không chịu được phải nói với anh."
Anh thở dài, quả nhiên "anh hùng không qua được ải mỹ nhân".
Lệ Thành dùng hết những "kĩ năng" mà mình "học" được để giúp cô cảm thấy dễ chịu nhất có thể.
"Ngoan."
Anh dỗ dành, giọng trầm khàn quyến rũ.
Anh di chuyển nhẹ nhàng ngón tay, đến khi cảm thấy cô đã tiếp nhận được nó rồi thì liền cho thêm một ngón vào nữa. Khiến h.uyệt động căng ra, hai bên vách tường vì thế càng thít chặt.
Di chuyển một lúc, cuối cùng anh cũng không chịu nỗi nữa liền rút hai ngón tay ra, kéo theo một dải chất lỏng trắng trong.
Đột nhiên anh rút ra làm cho Khương Nhiễm cảm thấy trống trãi, vươn đôi mắt lấp lánh ánh nước mông lung nhìn anh.
"Nếu đau thì nói anh."
Lệ Thành hôn khẽ lên trán cô.
Nằm đè lên thân thể trần trụi mềm mại, đưa thứ "vũ khí" đã trướng to đến h.uyệt động. Anh nhẹ nhàng hít sâu vào, khẽ động thân một cái.
"Ưm... đau..."
Cô nức nở, thứ to lớn kia vừa đi vào khiến cô như cảm nhận được "của mình" sẽ rách ra mất.
Lệ Thành thầm mắng, anh không có kinh nghiệm thực tế. Vì, đây cũng là lần đầu của anh có được không.
Anh dừng lại, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Anh còn dừng lại muốn để em đau chết hả?"
Cô thở dốc mắng.
Nghe vậy anh liền tiếp tục đẩy nhẹ thân dưới, lần này "vũ khí" của anh đã lọt qua h.uyệt động. Bị hai bên **** ***** **** hút chặt, anh cắn răng nhẫn nhịn rút ra.
Dòng máu đỏ tươi lẫn vào chất lỏng màu trắng vươn lên ra trải giường.
Khương Nhiễm hít sâu vào một hơi, đợi chờ trận đau tiếp theo.
Lệ Thành lại đặt "vũ khí" tỳ sát vào hai cánh hoa mềm mại, anh nhấp nhẹ vào cửa động. Rồi đột nhiên đút thẳng vào khiến cô không kịp trở tay.
Cô đau đến mức rớt nước mắt, dùng hai tay bấu chặt vào người anh.
Ban đầu Lệ Thành còn nhẹ nhàng chuyển động để cô có thể làm quen với mình, lúc sau dường như đã "mất nhân tính", di chuyển ngày càng nhanh.
"Lệ Thành, cái đồ chó má nhà anh."
Cô đau đến mức buộc miệng mắng chửi sau mỗi "cú thúc cường bạo". Tiếng thở dốc quyến rũ hòa vào âm thanh kiều mị, càng tăng thêm hưng phấn.
Căn phòng nhiễm sắc tình, trong ấm áp hơn bao giờ hết.
Cao trào, anh gầm lên một tiếng, rồi nằm sấp lên người cô. Khương Nhiễm rùng mình, cảm nhận được dòng chất âm ấm bắn vào bên trong mình.
Đúng là một khi đã nếm được mật ngọt, đàn ông sẽ trở nên "hư hỏng". Đêm đó cô bị anh lật qua lật lại đến rã rời, phải cầu xin anh mới chịu tha cho cô.
***
Nắng sớm rọi qua khe cửa, chiếu thẳng vào mặt người nằm trên giường.
Khương Nhiễm theo thói quen thức dậy sớm, cả người đau nhứt, chi chít vết tích hoan ái đêm qua để lại.
Nhìn người đàn ông điển trai, nhắm mắt ngủ bên cạnh. Cô lại nằm xuống, càng nghĩ càng thấy mình lời to. Người đàn ông đẹp như tranh vẽ này sau này sẽ là của mình.
"Hay là sáng nay chúng ta đừng đi làm nữa."
Người đang nhắm mắt ngủ đột nhiên lên tiếng khiến cô giật bắn cả mình.
"Không được, phải đi làm."
Cô lắc đầu phản đối.
"Nhưng mà trông em có vẻ bệnh nặng lắm đấy. Giọng đã khàn đến thế rồi kia mà."
Vế trước còn tạm chấp nhận, vế sau vừa nói ra cô liền đánh vào tay anh một cái đau, trừng mắt.
Chẳng phải là do anh ban hả?
Lăn qua lộn lại với anh mãi đến bảy giờ sáng mới chịu xuống giường. Cũng may là đêm qua trong lúc kiệt sức cô còn biết mặc thêm áo thun vứt dưới đất của anh vào. Nếu không thì bây giờ có muốn cũng không xuống khỏi giường được.
Có xuống rồi mới biết được hai chân của cô đang... "run rẩy".
"Em xem, đến đi đứng còn khó nhọc thế mà."
Anh đột nhiên ngồi dậy, kéo cô ngồi lại giường.
"Tại ai?"
Cô nghiến răng.
Bàn tay của ai đó đã sớm không yên phận, lại luồn vào vạt áo đi lên trên tìm đến đôi gò bồng mềm mại.
"Sao trước giờ em lại không phát hiện anh lưu manh thế hả?"
Cô chụp lại bàn tay kia, trừng mắt với anh.
"Đó cũng là một ưu điểm."
Thấy Khương Nhiễm không thèm đáp lại mình, bàn tay đang xoa nắn ngực cô đột nhiên dừng lại, ngón tay tìm lên trêu chọc nhũ hoa mềm mại. Áp sát vào tai cô:
"Anh còn rất nhiều ưu điểm, có muốn tự mình thưởng thức hay không?"
Nghe thấy anh nói vậy, liền biết là không ổn. Cô đứng phắt dậy, lườm anh. Cái tên này mới sáng sớm còn muốn gì nữa, muốn cô nằm liệt giường luôn mới chịu?
Khương Nhiễm đương nhiên sẽ không thốt ra khỏi miệng những lời lẽ như vậy, mà chỉ chạy thật nhanh ra ngoài mới là tốt nhất.
Lệ Thành ngồi tựa lưng lên thành giường, ánh mắt xẹt qua vết đỏ trên ra trải giường, thứ minh chứng cho việc từ nay cô hoàn toàn là người phụ nữ của anh.