Khương Nhiễm trở về bàn làm việc như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mang tai đỏ chói đã bán đứng cô, ai đó vui vẻ làm tiếp công việc của mình. Lâu lâu lại nhìn xem cô thế nào.
Năm giờ chiều, cô theo thường lệ đứng lên chuẩn bị tan làm, thì ngoài của vang lên âm thanh gõ cửa.
“Vào đi.”
Lệ Thành nhàn nhạt nói, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên.
“Lão đại.”
Triệu Chí Viễn dè dặt đẩy cửa đi vào, ánh mắt nhìn cô có chút khó hiểu.
“Ừm.”
Thấy cái nhìn răn đe của anh, cậu ta rụt cổ. Để máy tính bảng xuống trước mặt anh, màn hình hiển thị là một cuộc ghi âm không dài.
“Có chuyện gì?”
“Hay là anh tự nhấn nghe đi.”
Lệ Thành híp mắt nghi ngờ, đến khi nghe thấy âm thanh phát ra từ loa mới biết là vì sao.
“Lệ Thành, cái tên chó má.”
Khương Nhiễm còn đang định tiến lại hóng chuyện bước chân liền loạng choạng suýt nữa thì ngã.
“Là ai gửi?”
“Trợ lý riêng của Lệ đại thiếu gia, cô ta trước đây từng nói rất thích anh.”
Triệu Chí Viễn lại tiếp tục vạ miệng, đến khi phát giác thì lời đã ra khỏi.
“Nói thích anh ta?”
Khương Nhiễm bắt trúng trọng tâm, liếc sang anh.
“Chỉ mình cô ta nói, tôi chưa từng nhận.”
Anh đứng đắn đáp.
Cô hừ lạnh, quay đầu bỏ đi. Không biết vì sao mình lại tức giận vì chuyện không liên quan đến mình này.
...
Ngồi trên ghế lái mà Triệu Chí Viễn cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của anh phía sau.
Ai có thể giúp được tôi đây…
Khương Nhiễm im lặng suốt dọc đường. Về đến Vân Đế cô liền bước xuống đi trước.
“Thế nào? Em ghen?”
Lệ Thành chân dài hơn cô nên chỉ cần bước vài bước là đã đuổi kịp.
“Nực cười, tôi mà thèm ghen vì anh. Đừng có tự mình ảo tưởng.”
Ai đó như bị nói trúng tim đen liền dựng đuôi lên mắng.
“Tại sao giận dỗi?”
“Ai giận dỗi, tôi không có. Chỉ có trẻ con mới đi giận dỗi người khác.”
Cô hừ lạnh, đảo mắt đi chỗ khác.
“Phải thế không?’’
“Anh đừng có làm cái vẻ mặt lưu manh đó với tôi.”
Lại thấy anh cứ liên tục cười cợt mình, cô lùi ra xa cảnh giác, chỉ anh mắng.
Khương Nhiễm không để cho anh có cơ hội tiến lại gần mình hơn nữa liền chạy thẳng vào trong nhà.
…
Bữa tối cũng vì ai đó ngượng ngùng trốn trong phòng mà chẳng có ai làm. Cuối cùng đành phải đưa đến tay Enzo.
Cộc cộc cộc.
Khương Nhiễm đang nằm dài trên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Có chuyện gì?”
“Ăn cơm.”
“Không ăn.”
“Nhanh lên đấy.”
“Tôi không đói, anh ăn trước đi.”
“Em muốn tự mình đi xuống hay là để tôi vào bế em xuống. Chọn đi, em chỉ có ba tiếng đếm.”
“...”
“Một.”
Cánh cửa liền bật ra, cái tên vô sỉ này.
Cô cắn răng theo anh xuống lầu.
Ăn xong cô để bát đũa xuống, đứng lên muốn đi lên phòng thì bị anh nắm chặt lấy cổ tay.
“Anh làm gì?”
Cô cảnh giác.
“Còn giận?”
Anh nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Khương Nhiễm bị câu nói lẫn thái độ của anh làm cho ngây cả người. Theo bản năng khẽ lắc đầu.
Lệ Thành liền kéo cô ngồi lên đùi, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Tôi thích em, nên việc em ghen vì tôi. Tôi rất vui lòng.”
Anh cúi sát vào tai cô thì thầm, còn gian manh thổi nhẹ vào khiến ai đó rụt cổ lại.
“Anh thích tôi?”
Cô lẩm bẩm đặt nghi vấn, không biết là trong lòng mình bây giờ có cảm giác gì nữa.
Thấy mãi mà anh không chịu trả lời mình, cô quay đầu sang muốn hỏi lại lần nữa thì môi đã bị anh ngậm lấy. Đầu óc cô tê rần, không động đậy.
“Nếu em không thích có thể phản kháng.”
Thấy vậy anh liền kìm nén kéo cô ra, nhìn sâu vào mắt nói.
Khương Nhiễm mím môi lắc đầu, cô không muốn. Cái cảm xúc mới lạ này quả thật khiến cô cảm thấy rất thích.
Lệ Thành nhận được sự đồng ý liền đưa tay lên giữ chặt gáy cô kéo về phía mình, tay còn lại choàng lấy eo nhỏ. Đôi môi mỏng mạnh mẽ mút mát, đến khi môi cô tê rần lại cảm nhận được thứ mềm mại, ướt át lúc sáng. Cô hoảng loạn không biết đặt tay ở đâu cho đúng liền đưa lên để trước ngực anh.
Tìm được chiếc lưỡi ngọt ngào, anh tham lam mút lấy mật ngọt từ nó. Dũng mãnh càn quấy bên trong khoang miệng của người con gái.
Cô say sưa hòa theo tiết tấu của anh, bàn tay to hư hỏng luồn vào vạt áo bóp chặt eo nhỏ, khiến cô vang lên âm thanh kiều mị. Cô hoàn toàn ở thế bị động mặc anh dẫn dắt.
Đến khi cảm nhận được thứ gì đó mát lạnh bóp chặt lấy ngực mình, cô mới hốt hoảng đẩy anh ra.