Mộng Trường Uyên

Chương 20: Phần 20




Ta muốn như Yến Uyển vậy, lao đến đỡ những cơn đau kế tiếp cho hắn, nhưng ngoài việc nhìn hắn, ta không thể làm gì khác.

Lạc Trường Uyên còn chút lý trí, hắn vùng vẫy muốn cứu Yến Uyển, nhưng bị họ chặt đứt tứ chi.

Hắc y nhân tàn nhẫn đến cực điểm, thậm chí không chịu cho hắn một cái ch-ế-t nhẹ nhàng nhanh chóng.

Bọn chúng vây quanh cười ha hả, nhìn hắn như một con sâu quằn quại dưới đất.

M-á-u nhuộm đỏ mắt ta, tiếng khóc của Yến Uyển như muốn làm vỡ màng nhĩ.

Ta thà ch-ế-t ngay lúc này, ít nhất trái tim ta có thể không đau đớn đến thế.

Ta hận Cẩm Mặc, nhưng hắn ta cũng đã nằm trong vũng m-á-u.

Ta yêu Lạc Trường Uyên, nhưng cũng chỉ có thể nhìn hắn ch-ế-t vì mất máu.

Cuối cùng Lạc Trường Uyên không thể bò đến bên Yến Uyển, hắn ch-ế-t không nhắm mắt, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Yến Uyển.

Hắc y nhân thật sự không gi-ế-t Yến Uyển, nhưng họ móc đôi mắt nàng ấy, cắt đứt lưỡi nàng ấy.

Khiến nàng ấy sống còn không bằng ch-ế-t.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thân thể cứng đờ của ta cũng có thể cử động.

"Uyển tỷ tỷ."

Ta lao ra khỏi bụi gai, không quản mặt mũi thân thể bị gai đ.â.m rách, chạy thẳng đến ôm lấy Yến Uyển.

Nàng ấy còn thoi thóp, hai hốc m-á-u trên mặt vô cùng kinh khủng.

"Uyển tỷ tỷ, tỷ nghe được ta nói thì gật đầu."



Yến Uyển mò mẫm nắm lấy tay ta, viết lên tay ta một chữ "Lạc".

Vừa nãy nàng ấy tự mình bò dưới đất tìm rất lâu, nhưng vì không đúng hướng, bất kỳ th-i-th-ể nào nàng ấy sờ thấy cũng không phải là Lạc Trường Uyên.

Ta đặt nàng ấy xuống bên cạnh Lạc Trường Uyên, để họ tựa vào nhau.

"Uyển tỷ tỷ, Trường Uyên ca ca đã cho ta rất nhiều vàng, ta có tiền, ta có thể mời danh y giỏi nhất thiên hạ đến chữa trị cho tỷ. Ta van tỷ, đừng ch-ế-t."

Nhìn nàng ấy như vậy, mỗi hơi thở của ta đều khiến trái tim đau như nhỏ máu.

Nàng ấy là người mà Trường Uyên ca ca yêu nhất, ta muốn nàng ấy sống, nhưng với tình trạng này làm sao nàng ấy có thể sống tiếp?

Yến Uyển theo bản năng hé môi, rồi lại khép lại.

Dù gương mặt nàng ấy đã bị hủy hoại, nhưng ta vẫn nhìn thấy được sự buông xuôi trong ánh mắt.

Nàng ấy viết ba chữ vào lòng bàn tay ta: "Hãy sống tiếp."

Ta ôm nàng ấy, tựa vào th-i-th-ể của Lạc Trường Uyên khóc không thành tiếng.

"Ta không muốn, không có Trường Uyên ca ca, không có tỷ, ta sống để làm gì nữa?"

18

Cuối cùng Yến Uyển cũng theo Lạc Trường Uyên ra đi.

Ta cho họ hợp táng một nơi, dựng một tấm bia không chữ.

Thù lớn chưa báo, ta không muốn một ngày nào đó kẻ thù lại đào m-ộ họ lên để hại họ lần nữa.

Ta ngồi trước bia một một đêm, trời vừa hửng sáng thì mưa nhỏ bắt đầu rơi.



Ban đầu chỉ là tiếng mưa rào rào trên lá cây, chớp mắt một cái, hạt mưa to bằng hạt đậu nành đã trút xuống.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, hận trời vô tình, oán đời nhiều tai nhiều nạn.

"A. . ."

Ta phát ra tiếng kêu thê thiết xé ruột xé gan.

Bỗng nhiên, ta quay người nhìn sang bên cạnh.

Cẩm Mặc vốn đã tắt thở lại đang gọi ta bằng giọng nói yếu ớt.

Nước mưa đã rửa trôi vết m-á-u trên mặt hắn ta, khi thấy hắn ta mở mắt, cả người ta đều ngây ra.

"Ca ca, ca ca?"

Ta vội vàng lao đến nhưng không dám di chuyển hắn ta.

Trên người hắn ta bị đ-â-m nhiều nhát kiếm, khi ta đào hắn ta ra từ đống th-i-th-ể, vết m-á-u trên quần áo hắn ta đã khô cứng.

"Huynh, huynh còn sống thật là tốt quá."

Ta vui mừng đến phát khóc, cúi người phủ lên người hắn ta, dùng thân mình chắn nước mưa cho hắn ta.

Cẩm Mặc khẽ động môi, ta cúi thấp hơn nghe hắn ta nói: "Thiếu gia?"

"Trường Uyên ca ca và Uyển tỷ tỷ đã được ở bên nhau rồi, giờ họ. . . rất an bình."

Cẩm Mặc nhìn đôi mắt sưng đỏ của ta không nói gì nữa.

Bọn ta không ở lại Yến Kinh được nữa, khi vết thương của Cẩm Mặc đỡ hơn, ta đưa hắn ta trở về Hoa Mãn lâu.