Mộng Trường Uyên

Chương 1: Phần 1




Ta tên là Tô Anh Lạc, là nữ nhi của nhà Tô tú tài ở phía bắc thành.

Cha hận ta khắc mẹ, từ khi ta năm tuổi biết chuyện đã bán ta cho đoàn tạp kỹ với giá vài đồng tiền rượu.

Ông chủ đoàn tạp kỹ là người tốt, nhưng ông ấy thiếu tiền.

Nuôi ta đến mười tuổi bằng bánh cao lương trộn nước, ông chủ mua cho ta một bộ quần áo đẹp, đưa ta đến Hoa Mãn lâu, đổi lấy mười lượng bạc. Đây là tiền ăn nửa năm của ba mươi ba miệng ăn trong đoàn tạp kỹ.

Ta bám lấy tay áo sư phụ khóc, không để ông ấy đi.

Sư phụ gỡ từng ngón tay ta ra: "Con à, sư phụ có lỗi với con. Nhưng ở đây, con có thể ăn ngon mặc đẹp, không phải vất vả lộ mặt như các sư huynh tỷ muội của con. Con à, hãy sống tốt nhé."

Sư phụ mong ta sống tốt.

Nhưng cũng chính ông ấy đã đưa ta vào hang quỷ ăn thịt người.

Hoa Mãn lâu là một hoa lâu, nữ hài mười bốn tuổi đã phải tiếp khách, ta đã mười tuổi rồi, không phải đứa ngốc chẳng hiểu gì.

Một lực mạnh bỗng từ phía sau ập đến, đầu ta đau nhói. Một tráng hán thô lỗ nắm lấy tóc ta, kéo mạnh ta dậy, vác lên vai.



"Miệng lưỡi lanh lẹ, để ta dạy dỗ ngươi đàng hoàng. Cho ngươi biết ở Hoa Mãn lâu này, ai mới là sư phụ của ngươi!"

Tráng hán ném ta vào kho củi, đống củi lộn xộn đ-â-m người dưới mặt đất bị gã ta xô đẩy bừa bãi, chất thành nơi thích hợp để gã ta dạy dỗ ta.

Ta khóc lóc vùng vẫy, nhưng hai tay bị gã ta kéo mạnh lên đỉnh đầu, kìm chặt không thể cựa quậy, váy quần cũng bị gã ta giật mạnh ra.

Trong lúc nguy nan, cửa bị ai đó đá tung.

2

Người cứu ta là một thiếu niên xinh đẹp chẳng lớn hơn ta là bao. Sau khi đá tung cửa, hắn để hai tên tùy tùng hung hãn kẹp hai bên tráng hán đang ức hi-ế-p ta, sau đó đá mạnh vào chỗ kín của gã ta.

Tráng hán đau đến run rẩy, người cong về phía trước, miệng phát ra tiếng kêu không giống người.

Ta ngẩn người, nhìn tất cả qua làn nước mắt mờ mịt.

Thiếu gia bước đến gần ta, ném cho ta một chiếc áo choàng: "Mặc vào đi, còn đứng dậy được không?"

Ta gắng gượng đứng lên, lau nước mắt loạn xạ: "Vâng, ân công."



Chiếc áo choàng này chắc là của chính hắn, trên đó còn vương hơi ấm nhè nhẹ và mùi hương lạnh, ta nắm chặt áo của hắn, toàn thân run rẩy, vẫn chưa hết hoảng sợ.

Hắn mỉm cười đến gần ta: "Đừng gọi tiểu gia là ân công, gọi ta là Lạc tiểu hiệp vô song thiên hạ."

Ta: ". . ."

Sau này ta biết được thân phận của hắn từ người hầu: Lạc Trường Uyên - nhi tử độc nhất của nhà giàu có bậc nhất thành Dương Châu

Từ nhỏ, ước mơ của Lạc Trường Uyên là trở thành một hiệp khách cướp của người giàu giúp người nghèo, tiêu d-a-o hành tẩu giang hồ. Tiếc thay Lạc gia ghét cay ghét đắng võ lâm, nhất định bắt hắn thi cử làm quan.

Hôm nay hắn có thể ra ngoài, chạy đến hoa lâu này là vì ca ca của người huynh đệ tốt của hắn đã đỗ cử nhân, sắp từ biệt gia đình lên kinh tiếp tục thi cử. Mấy tiểu thiếu gia giàu có bèn mượn danh nghĩa tiễn đưa huynh trưởng, bao trọn Hoa Mãn lâu vui chơi.

Lạc Trường Uyên không thích mùi phấn son của đám hoa nương vây quanh, đẩy bọn họ ra ngoài hít thở không khí, đi dạo một lúc, không ngờ lại nghe thấy tiếng khóc của ta từ kho chứa củi.

Hắn so sánh ta: "Ta chưa từng nghe tiếng kêu thảm thiết của cô nương nào như vậy, giống như gi-ế-t lợn ấy. Hóa ra nữ tử không phải lúc nào cũng dịu dàng yếu đuối."

Lạc Trường Uyên có ba bốn tỷ muội, đều được nuôi dạy theo lễ nghi của tiểu thư quý tộc, các nha hoàn hầu hạ hắn trong phủ cũng đều dịu dàng nhỏ nhẹ, giọng nhẹ nhàng. Ta có lẽ là một dị loại trong số những nữ tử hắn từng gặp trong đời, khiến hắn bỗng dưng tò mò.

Hắn cứu ta khỏi tay tên quy nô, nhưng lại không thể mua ta về. Hắn lo Lạc gia biết hắn mua một cô nương từ hoa lâu sẽ đ-á-nh gãy chân hắn.