Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Chương 9




Hắn như vậy chắc chắn là không thể đi thi được rồi. Lạc lão gia không thèm đích thân tới bắt người, sai quản gia đến dò la tình hình thực tế.

Ta trốn sau hành lang nhìn quản gia đối thoại với hắn, lão bá rất ôn hòa, những lời khuyên nhủ câu nào cũng có lý.

"Thiếu gia, sao ngài lại không hiểu được nỗi lòng của lão gia chứ? Lạc gia giàu có nhưng không có ai làm quan trên triều, những năm gần đây luôn có quan lại lấy cớ kiểm tra sổ sách để bóc lột Lạc gia, trong lòng lão gia vừa bực vừa giận nhưng cũng bất lực, chỉ mong ngài có thể thi đỗ cử nhân, dù chỉ là một chức quan nhàn rỗi, sau này đứng vững vẫn tốt hơn cả đời làm thương nhân phải ngước nhìn người khác."

Lạc Trường Uyên: "Thiên hạ quạ đen đều như nhau, những gì cha ta không ưa thì ta cũng chẳng thèm để mắt tới. Nếu ta làm quan cũng chưa chắc đã tốt hơn được chỗ nào, biết đâu ngày nào đó đắc tội với cấp trên bị lôi ra c.h.é.m đầu."

"Thiếu gia, không thể nói như vậy được." Lão quản gia vội vàng ngăn lời hắn: "Kỳ thi hương năm nay ngài đã không có duyên rồi, việc này tạm thời có thể hoãn lại bàn sau. Hiện tại điều quan trọng là. . . vị cô nương đang ở trong trạch viện của ngài, ngài thực sự định nuôi nàng ấy mãi như vậy sao?"

Cuối cùng cũng nhắc đến ta, ta nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, nín thở muốn nghe rõ Lạc Trường Uyên sẽ nói gì.

8

"Ta nuôi muội ấy thì sao?"

Lạc Trường Uyên vẫn giữ vẻ kiêu ngạo bất cần.

"Ta và muội ấy trong sạch, không có bất cứ điều gì mờ ám, cha ta không can thiệp được đâu. Ngươi về nói với lão nhân gia ngài, đừng nghĩ đến việc sắp xếp hôn sự cho ta nữa, ép buộc quá ta sẽ bỏ nhà ra đi. À phải rồi, ta còn có một việc phiền nhờ Trương bá về khuyên cha ta."

Lão quản gia vừa quay người đã bị Lạc Trường Uyên gọi lại, hắn ghé tai nói nhỏ vài câu, lão quản gia lập tức đỏ mặt.

"Thiếu gia, ngài. . . ngài đừng nói đùa như thế."

"Ha ha ha, ta có nói đùa đâu. Cha ta hễ thấy mặt ta là nổi giận, chi bằng sinh thêm đứa nữa để dạy dỗ cho tử tế. Tốt nhất là nuôi nấng theo đúng tính nết của ông ấy, trở thành một đứa con hiếu thảo nghe lời răm rắp, để ông ấy thỏa lòng mong ước cả đời."



Lạc Trường Uyên cười ngả nghiêng. Đợi lão quản gia đi khỏi, nét mặt hắn lập tức trở lại bình thường.

Hắn không nói ra, nhưng ta biết trong lòng hắn chắc chắn để tâm lắm.

"Trường Uyên ca ca, huynh phải tin rằng rồi sẽ có ngày huynh được thể hiện chí lớn."

Ta khuyên hắn như vậy, nhưng hắn chỉ khoát tay một cách phóng khoáng.

"Ta chưa bao giờ có chí lớn, nếu không Yến Uyển đã chẳng bỏ ta mà đi."

Yến Uyển chính là vị hôn thê được đính hôn với Lạc Trường Uyên từ nhỏ.

Mấy ngày trước, sau khi rơi xuống nước tính tình thay đổi, nàng ấy đã đến tận cửa để hủy hôn với Lạc gia. Nghe nói Yến gia đã tìm được một mối hôn sự khác cho nàng ấy, trong mấy ngày tới sẽ chính thức đính hôn.

Dường như hối hận vì đã nhắc đến nàng ấy với ta, Lạc Trường Uyên nhanh chóng chuyển chủ đề.

Hắn nói muốn dạy ta làm ăn buôn bán, để ta trở thành người giàu có thứ hai ở Dương Châu.

Ta lắc đầu: "Cha ta vẫn thường nói rằng nữ tử không tài mới là đức, vậy mà lại lấy một thê tử học rộng tài cao. Chỉ tiếc là ông ngoại ta mất sớm, trong nhà không còn ai chống đỡ nên dần dần sa sút. . ."

"Muội không nên cứ nghe những lời như thế. Nữ tử không tài thì chẳng là gì cả. Ta có ý định đào tạo muội trở thành nữ tử tài giỏi nhất thiên hạ, muội có sẵn lòng chịu khó một chút không?"

Trong lòng ta vui mừng khôn xiết. Đã nói là muốn học làm ăn buôn bán, làm sao có thể sợ chút vất vả chứ.

Huống chi, được ở bên cạnh Trường Uyên ca ca, dù phải vác nặng trên vai hay tay xoa áo tang, đối với ta vẫn còn ngọt ngào hơn cả ngâm mình trong hũ mật.