Dù sao thân thể ta có trong sạch đến mấy thì trong mắt người ngoài cũng là dơ bẩn. Làm gì có chuyện hoa lâu nuôi ra được trinh tiết liệt nữ, bất quá chỉ là kỹ nữ giả vờ thanh thuần mà thôi.
Mặc cho tú bà có ba hoa thế nào, ta cũng không lay chuyển.
"ả ta khuyên ta không thành thì nghĩ đến chuyện bán ta đi, thật đáng ghét."
Ta tức giận nghiến răng, tuy hôm đó ta không mất đi sự trong trắng, nhưng để lại một mối họa như vậy trên đời, ta vẫn cảm thấy bất an.
"Ca, ta có việc muốn nhờ huynh, huynh có thể giúp ta giấu Trường Uyên ca ca không?"
Việc làm ăn của Lạc gia trải khắp nửa triều Đại Hạ, ta đã có lòng muốn ở bên cạnh Trường Uyên ca ca lâu dài, tất nhiên phải sớm có tính toán. Những việc làm ăn khác ta không có chỗ để học, nhưng mọi thứ trong hoa lâu ta đã rõ như lòng bàn tay.
Ta bảo Cẩm Mặc đến một tiểu viện ở phía bắc thành, đ-á-nh ngất và bắt cóc nam nhân và cặp song sinh đang sống trong đó, sau đó đưa những vật dụng thân cận của bọn họ cho ta, ta sẽ đi tìm tú bà tính sổ.
Bà già này nhận tiền của Trường Uyên ca ca chưa đủ, mà còn muốn hủy hoại sự trong sạch của ta, không giữ lời hứa, ta cũng phải để ả ta nếm trải cảm giác bị người khác nắm thóp không thể vùng vẫy.
Cẩm Mặc nhanh chóng hoàn thành chuyện này, hắn ta cầm đồ vật về mới hỏi ta ba người kia có quan hệ gì với tú bà. Ta nói cho hắn ta biết nam nhân trẻ tuổi và hai tiểu hài tử trong viện là phu quân và con nhỏ của tú bà. Tú bà cực kỳ quan tâm đến bọn họ.
Để con nhỏ có thể đọc sách nhập sĩ với thân phận dân chúng bình thường, không bị ảnh hưởng bởi ả ta, ả ta đã cố ý mua sắm tài sản cho bọn họ ở phía bắc thành, còn bắt phu quân mình đối ngoại giả làm người góa vợ. Bản thân ả ta thường xuyên cải trang đi thăm nom.
Ta vốn nghĩ nữ nhân này chỉ tham tiền, trong xương tủy vẫn còn chút tính người. Nhưng rõ ràng, ả ta không nhân nghĩa.
Ta kể hết cho Cẩm Mặc nghe về kế hoạch bắt giữ người nhà của tú bà để uy hi-ế-p ả ta giao giấy tờ sở hữu và quyền kiểm soát thực tế của Hoa Mãn lâu cho ta.