Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Chương 21




Ta vốn chưa từng tiếp khách, từ đó về sau bắt đầu trang điểm lộng lẫy, với nụ cười rực rỡ nhất đứng trước mặt mọi người.

"Tô Tô à, lát nữa Vương lão gia sẽ đến, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"

Mụ tú bà lo lắng bước đến, đặt tay cầm khăn lên mu bài tay ta.

"Mụ mụ thấy được ngươi là đứa trọng tình nghĩa, nhưng người đã ch-ế-t rồi, ngươi làm vậy có đáng không?"

"Ngươi nói ai đã ch-ế-t?"

Ta nhìn ả ta, giọng nhẹ nhàng như gió thổi qua má.

"Để ta nghe thấy mấy lời này thêm lần nào nữa, Hoa Mãn lâu này sẽ phải đổi người quản lý."

Mụ tú bà lập tức im bặt, chu môi rồi ỏng ẹo đi qua một bên tiếp đãi khách.

Trước khi ch-ế-t Yến Uyển đã trao cho ta một bức thư giấu trong áo ng-ự-c, trên đó có bằng chứng về việc Yến gia bị uy h.i.ế.p thông đồng với giặc.

Tuy nàng ấy không nói được, nhưng ta biết trong lòng nàng ất hẳn là hận chính bản thân tột cùng.

Nàng ấy vẫn luôn tưởng phụ thân và huynh trưởng phản bội, bán nước, nào ngờ lại là bị người ta uy hiếp, trở thành vật thế tội.



Vậy mà nàng ấy lại tự tay đưa phụ thân và huynh trưởng lên đoạn đầu đài, hoàn toàn giúp người ta được như ý.

Có lẽ không ai nghĩ ra được, kẻ chủ mưu hại ch-ế-t hai nhà Yến Lạc lại chính là hoàng đệ cùng cha khác mẹ với đương kim Thái tử - Nhị Hoàng tử.

Nội dung bức thư đã khắc sâu từng chữ một trong tâm trí ta, có bức thư này, ta không cần phải như con ruồi không đầu lạc lối cứ đ.â.m đầu vào tường nữa.

Chỉ cần gi-ế-t được người đó, ta có thể báo thù cho Trường Uyên ca ca và mọi người rồi.

Đáng hận là Nhị Hoàng tử có địa vị cao quý, không phải là người mà một nữ tử yếu ớt có thể dễ dàng tiếp cận.

Nhưng trời không tuyệt đường của con người, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, ta quyết định liều lĩnh dùng cách đơn giản nhất để tiếp cận Nhị Hoàng tử.

Sau khi Lạc gia không còn, Vương gia vốn là gia tộc giàu có thứ hai ở Dương Châu lập tức vươn lên, nửa năm sau thậm chí còn bám víu được vào đám quyền quý ở Yến Kinh, làm ăn với hoàng thương.

Gần đây nhị phòng Vương gia về quê thăm người thân, ta lập tức sai mụ tú bà đi mời vị khách quý này đến đây.

Người nắm quyền trong nhà họ Vương hiện giờ đích tôn Vương Đại Phú, Vương nhị gia luôn bị huynh trưởng đè nén, ai cũng thấy được dã tâm muốn phản trời của hắn ta.

Muốn độc chiếm chuyện làm ăn ở Yến Kinh, người đầu tiên hắn ta phải lấy lòng chính là Nhị Hoàng tử, bởi vì thê đệ của Nhị Hoàng tử đang đảm nhiệm chức Hộ bộ Tổng quản.

Mụ tú bà chỉ cần đưa tin Nhị Hoàng tử háo sắc lên, rồi dẫn Vương nhị gia đến, hắn ta vừa thấy ta sẽ lập tức mắc bẫy.



"Vương nhị gia, Tô Tô ở trong tay ta đã được dạy dỗ nhiều năm, nếu không phải ngài mở lời, đừng nói một trăm lượng vàng, một vạn lượng vàng ta cũng không nỡ bán nó!"

Mụ tú bà vừa nói vừa che miệng thì thầm với Vương nhị.

"Ngài đừng thấy nó đã mười tám, nhưng thân thể vẫn còn trong trắng, nam nhân nào chẳng thích nếm thử của lạ, ngài mua nó là lời to."

Mụ tú bà vừa luyến tiếc bán ta, vừa vui vẻ ôm những thỏi vàng trên bàn vào lòng.

Còn ta chỉ cần đứng bên cạnh, làm bộ dáng bối rối.

Khi Vương nhị gia đến gần, lại chớp chớp đôi mắt to long lanh, trái tim nam nhân lập tức tan chảy.

"Tâm can bảo bối của ta, với dáng vẻ này của ngươi, lão gia thật sự không nỡ đưa ngươi tặng cho người khác."

Vương nhị gia mua ta xong lại có chút không nỡ tặng người, hắn ta ôm ấp vuốt ve ta, cái mõm lợn cứ cọ vào mặt ta.

"Vương nhị gia, mẫu thân nói ta sinh ra là để làm món quà cho nam nhân, chỉ là không biết món quà này dùng để lấy lòng ai đây?"

Ta nhẫn nhịn sự buồn nôn co ro trong lòng hắn ta, dịu dàng hỏi.

"Tô Tô từ nhỏ đã theo mẫu thân học nghệ, đàn cờ thư họa không thua kém các tỷ muội trong lâu, nhưng mẫu thân chưa từng để ta tiếp khách, hóa ra là giữ ta để tặng cho bậc đại nhân vật như ngài, nhị gia, để ta hát một khúc cho ngài nghe nhé?"