Mới đó đã đến tháng ba oi bức, tháng mà hai cô em gái Ngọc Thuần mong đợi nhất.
Cha đã nói lễ thành thân của Kim Bội là ngày mười lăm, của Quyên Nhi là ngày mười bảy, cách nhau hai ngày ngắn ngủi nên cả nhà đã tất bật chuẩn bị, riêng hai tân nương phải lo rất nhiều thứ không tránh khỏi áp lực.
Anh Trọng Huấn có dặn Ngọc Thuần mời bạn đến chung vui, cô biết bạn trong lời anh nói là ai.
Ngọc Thuần chỉ lắc đầu rồi không nói gì, từ sau lần thấy nhau ở bến tàu, cô và Doãn Kỳ đã không gặp nhau gần ba tháng.
Qua lời của Lục Tuyết cô biết anh đã đi Túc Lâm, một tỉnh chỉ có rừng và đồi núi.
Khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, Ngọc Thuần không thể phân thân làm tốt tất cả mọi việc.
Có đôi lúc mệt mỏi cô thầm ước cho mọi thứ chỉ là giấc mơ, tình dậy là xong, một giấc mơ không hề có thật.
Tất bật suốt nhiều ngày từ Kim Bội đến Quyên Nhi trong ngoài nhà họ Chu náo nhiệt ngày đêm, khách đến chật cả lối đi, cha mẹ bận đến không thở nổi.
Trước ngày xuất giá cả Kim Bội và Quyên Nhi đều rơm rớm nước mắt.
Người ngoài cuộc như Ngọc Thuần nghĩ không hiểu, rõ ràng hai em ấy được gả cho người mình thích, vì sao không vui?
Cô không dám hỏi nhiều sợ ảnh hưởng đến tâm trạng tân nương.
Kim Bội không đến nỗi nào còn Quyên Nhi thì giàn giụa nước mắt, em ấy vừa khóc vừa nói.
"Sau này em không thể gặp mọi người mỗi ngày, em nhất định sẽ nhớ nhà mình lắm!"
Kim Bội lau đi vệt nước mắt trên mặt Quyên Nhi, dịu dàng cất lời.
"Nhà vẫn là nhà của em, khi nào nhớ thì về thăm mọi người.
Sẽ không ai quên em đâu, nên đừng khóc nữa nhé, khóc nhiều sẽ không đẹp đâu."
Dưới sự khuyên bảo của Kim Bội, Quyên Nhi cuối cùng cũng ngừng khóc.
Ngọc Thuần biết ngày Quyên Nhi xuất giá, Đàm Hương khóc rất nhiều.
Cuối cùng bà ta cũng thấy cảnh con gái được cưới hỏi đàng hoàng, không chịu cảnh tủi nhục cả đời chẳng ngẩng đầu lên được.
Một trong những vị khách Ngọc Thuần ngại gặp mặt nhất chính là Huân Phong, sau lần từ chối ở Đan Dương đến nay, cô không gặp lại anh nữa.
Nếu không vì chuyện vui ở nhà họ Chu, không chừng cô và anh sẽ mãi tránh mặt.
Ngọc Thuần nhận thấy Huân Phong khác trước rất nhiều, trầm tĩnh ít nói hơn xưa, đến cả ánh mắt nhìn người cũng đượm ý buồn.
Vì Huân Phong đã thấy mình, Ngọc Thuần không thể không ra chào hỏi đôi câu, giữ phép lịch sự.
"Dạo này anh sống vẫn tốt chứ?"
"Cảm ơn em, anh sống rất tốt!"
Ngọc Thuần không biết nói gì, đầu cô trống rỗng cả người cứng đờ mất tự nhiên.
Cô hoài nghi có phải bản thân quá vô tình, từ chối thẳng thừng làm Huân Phong tổn thương?
Ngọc Thuần biết ít nhiều anh sẽ giận cô, nhưng Ngọc Thuần chẳng còn cách nào khác.
Đây không phải một trò đùa, đây là cuộc sống thật với biết bao rắc rối trói buộc lấy thân cô.
Phải làm sao cho thật tốt, thật hoàn hảo, luôn là trăn trở của Ngọc Thuần.
Cô không dám hứa trước tương lai, càng không dám tin vào chính mình, lựa chọn Ngọc Thuần đưa ra cũng đã làm cô tổn thương ít nhiều.
"Chuyện em nói với anh ở Đan Dương anh vẫn còn để bụng phải không?" Cô ngập ngừng, lời nói nặng tựa ngàn cân đè nặng trái tim người nghe.
Huân Phong cười chua xót, anh để bụng hay không đâu quan trọng.
Đến cuối cùng điều đó vẫn là sự thật, rằng giữa anh và cô đã không còn duyên.
"Anh cũng đâu thể trách em được, là lỗi do anh mà.
Ngọc Thuần nếu sau này em có gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, chúng ta vẫn là bạn của nhau phải không?"
"Phải."
Cô không biết khó khăn đang chờ mình phía trước là gì? Liệu đến lúc đó có đến tìm Huân Phong xin giúp đỡ hay không?
Huân Phong chậm rãi đứng dậy, anh nói: "Vậy anh về đây, không phiền em nữa."
"Anh về sớm vậy sao?" Ngọc Thuần đứng lên, bất giác cất tiếng giữ khách: "Vừa mới đến không bao lâu kia mà."
Huân Phong liếc mắt nhìn khách khứa chuyện trò rôm rả, thiếu mình anh thì bầu không khí vẫn náo nhiệt như thường.
"Anh còn có việc bận nên về trước, em không cần tiễn anh."
Ngọc Thuần nhìn bóng lưng đơn độc của anh, lòng dâng lên nỗi buồn khó diễn tả.
Có chăng cô lại vô tình chạm đến vết thương mà anh muốn che giấu.
Câu chuyện tình cảm giữa anh và Ngọc Thuần trước kia cô không biết quá nhiều, chỉ biết Huân Phong có tình cảm sâu đậm với mình, nhưng vì một lý do nào đó, anh đã bỏ mất mối tình nhiều năm, để rồi giờ đây phải ôm hối hận cho riêng mình.
Ngọc Thuần nhận ra chứ, nhìn vào đôi mắt anh có thể biết Huân Phong đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Cô có thể làm được gì? Cô không thể dối gạt mình, càng không thể dối gạt anh.
Đó là một sự bất công tàn nhẫn, mà cô không muốn làm với một người tốt như Huân Phong.
Anh xứng đáng có được một cuộc sống mới, một tình yêu mỹ mãn, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa anh sẽ dần quên đi nỗi đau này, sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới, có những mối quan hệ mới và một niềm vui mới.
Cô vô cùng cảm kích về sự tử tế mà anh dành cho mình, thứ cô có thể trả là sự thật rằng mình không yêu anh.
Ngọc Thuần không mong Huân Phong sống trong ác mộng dối lừa.
Quyên Nhi về nhà chồng tại Tú Khê đã được năm ngày, Đàm Hương dần nguôi ngoai nỗi xa con, mọi thứ trở về bình thường, mẹ con Quyển Dư vẫn cứ hống hách, còn Đàm Hương nay đã không còn giao du với họ.
Bà chăm đi chùa hơn, hàng ngày đều tụng kinh cầu phúc cho con gái..