Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh - Chương 1: Đau khổ (1)




Đây chính là kết cục mà cô mong đợi, không thể tốt đẹp hơn, là anh ta bắt đầu, và cũng chính là anh ta kết thúc... Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tay người đàn ông đó, tự mình điều khiển vận mệnh của mình.

Nữ y tá Tiểu Lưu mở cửa phòng bệnh số 1509 tầng 15.

Đây là công việc cuối cùng trong ngày của cô, 10 phút nữa là đến giờ tan làm, cô sẽ được nghỉ ngơi 12 tiếng liền. Cô định ăn tối cùng bạn trai rồi về nhà ngủ một giấc, bù lại sức lực đã bị hao tổn do làm việc liên tục trong nhiều giờ đồng hồ.

Phòng khám bệnh này là của tư nhân, có buồng tắm và ban công, đầy đủ các thiết bị điện gia dụng, đúng là “dùng tiền đổi lấy tiện nghi”. Lúc này là giữa mùa hè, trời về chiều vẫn còn nắng gắt, nhìn qua cửa sổ, có thể thấy ánh trời chiều đỏ sẫm đang dần khuất sau những tòa cao ốc nối tiếp nhau.

“Cô Tần”, Tiểu Lưu cao giọng gọi.

Một nữ bệnh nhân đang đứng xoay lưng vào cửa quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng không hề có chút cảm xúc, nên có cảm giác rất lạnh lùng cô độc.

Nữ bệnh nhân trẻ họ Tần như có nhiều tâm sự, đôi mắt đen buồn ảm đạm, chỉ khẽ nhìn Tiểu Lưu, cất giọng nhẹ như gió thoảng: “Tôi muốn xuất viện, xin hỏi phải làm những thủ tục gì?”

“Xuất viện? Nhưng tình trạng của cô hiện giờ cần phải ở lại để theo dõi, ít nhất cũng phải một hai ngày nữa.” Tiểu Lưu lật xem quyển bệnh án ở cuối giường, khẽ chau mày tỏ ý không đồng tình.

Bệnh nhân lại tỏ thái độ cương quyết: “Tôi cần xuất viện ngay bây giờ.”

“E rằng bác sĩ sẽ không đồng ý, hơn nữa, bác sỹ Lâm đang đi ăn cơm, khoảng một tiếng nữa mới quay lại, nếu có xuất viện, cũng phải đợi anh ấy đồng ý mới được.”

Khuôn mặt xinh đẹp của người bệnh chùng xuống trong giây lát, ánh mắt lơ đãng nhìn Tiểu Lưu, nhẹ nhàng nói: “Trên người tôi không còn lấy một đồng, không có các nào tiếp tục trả viện phí. Tôi nghĩ, lý do này chắc dủ để các chị cho tôi xuất viện rồi chứ.” Nói rồi cô liền quay lưng đi tiếp tục dọn đám đồ đạc gọn nhẹ của mình

Tiểu Lưu tuy còn trẻ tuổi, những cũng đã làm trong nghề được gần 10 năm, đã chứng kiến đỉ kiểu bệnh nhân không chịu hợp tác với bác sĩ, có người tỏ ra cáu giận, làm mình làm mẩy để được xuất viện sớm, thậm chí còn buông lời dọa nạt hay tuyệt thực. Nhưng đây là lần đầy tiên cô nghe thấy lí do như vậy.

Tuy thế, cô lại chẳng thể nào tin được.

Người con gái trước mắt cô, nhiều nhất cũng chỉ 26, 27 tuổi, hoặc còn trẻ hơn nữa. Cô ấy tự mình đến bệnh viện, yêu cầu được kiểm tra và nghỉ ngơi tại phòng đơn có dịch vụ sang trọng, phí dịch vụ đắt gấp ba lần so với phòng bình thường. Khi đến, cô chỉ mang theo một chiếc túi xách rất lớn, khuôn mặt mộc không hề trang điểm, nhưng dù vậy, làn da vẫn mịn màng báng bóng, trắng như trứng gà bóc, không khác gì pha lê. Sở hữu được làn da như vậy, hoặc là vẻ đẹp trời sinh, hoặc là được chăm sóc cực kỳ cẩn thận. Huống hồ, cô lại ăn mặc trang nhã có gu, như chiếc váy liền thân bằng vải lụa đen cô đang mặc trên người, tuy không nhiều họa tiết phức tạp, những đường cắt may vô cùng đẹp và tinh tế. Tiểu Lưu rất yêu thích thời trang, đã từng nhìn thấy chiếc váy này trên tạp chí Vogue (1) số Xuân, đúng là mẫu mới của hãng nổi tiếng thế giới, hơn nữa lại là hàng số lượng có hạn. Đấy là chưa kể đến cái túi xác cô dùng để đựng quanà áo và đồ lặt vặt khác, là túi da cừu màu trắng, chắc chắn là có giá trên trời, nhưng cô lại tỏ ra chẳng hề quan tâm, đến cả bàn chải, kem đánh răng cũng vứt thẳng vào trong đó.

(1) Vogue là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được xuất bản hàng tháng tại 18 quốc gia trên thế giới.

Chỉ có những người đã quen với sự xa xỉ mới không cẩn thận đối với những thứ vật dụng đắt tiền trong mắt người thường như vậy.

Nên lý do hết tiền, e rằng không có tác dụng.

Nhưng nếu cô ấy thật sự không muốn tiếp tục trả viện phí, bệnh viện chắc cũng không ép cô ở lại. Với tình hình phòng bệnh luôn thiếu như hiện nay, nhiều người muốn vào viện cũng không có chỗ. Thế nên Tiểu Lưu suy nghĩ giây lát, nhìn đồng hồ, cuối cùng bảo:

“Vậy tôi liên hệ với bác sĩ Lâm giùm cô xem sao.”

“Cảm ơn” – người bệnh vẫn nói với giọng nhẹ nhàng như vậy.

“Không cần khách sáo.”

Trước khi ra khỏi phòng, Tiểu Lưu không đừng được, quay đầu lại nhìn bệnh nhân.

Chỉ thấy người bệnh quả thực quá gầy. Hoặc là do quá mệt mỏi mới tiều tụy, nên mới gầy yếu như vậy. Hai ngày hôm may hình như chưa từng thấy cô ấy cười. Mái tóc đen dài xoăn nhẹ búi khẽ sau gáy, để lộ chiếc cổ cao mảnh khảnh, hai xương bả vai mỏng manh như đôi cánh bướm. Cả người cô như nhô lên đón ánh sáng rơi rớt cuối ngày, như thế cô có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Cô Tần”, Tiểu Lưu dặn dò, “sau khi xuất viện vẫn phải tiếp tục chăm sóc sức khỏe đấy.”

“Tôi biết, cảm ơn chị” Đây là lần thứ hai Tần Hoan nói lời cảm ơn với Tiểu Lưu, giọng vẫn rất nhẹ, nhưng thái độ chân thành hơn. Cô xoay người lại nhìn thắng vào y tá, khuôn mặt trầm lặng toát ra vẻ đẹp khác thường, khiến người cùng giới tính với cô là y tá cũng thầm kinh ngạc.

Tầm hoan đi thang máy xuống gác, không ngờ bị ba người đàn ông chặn ngay ở cổng chính. Ba người đàn ông trẻ tuổi cao to lực lưỡng nhanh chóng áp sát lại. Trong lúc Tần Hoan còn chưa kịp phản ứng, một người trong số họ liền lên tiếng: “Tiểu thư, chúng tôi đợi cô đã rất lâu rồi.”

Sắc mặt Tần Hoan vốn đã xanh, giờ càng thêm tái. Cô khẽ nhếch môi, tỏ ý giễu cợt, giọng bình thản nói: “Làm phiền các anh quá.”

“Đây là công việc chúng tôi nên làm”, người thanh niên dường như không nhân ra vẻ chế giễu của cô, chỉ làm động tác “mời” rồi cùng hai người còn lại, cẩn thận “Hộ tống” nhân vật họ đã truy tìm hơn nửa tháng trời ra khỏi bệnh viện, rước lên xe.

Tần Hoan đã bị dẫn về như vậy, dọc đường cô tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên, không nói nửa lời, thậm chí còn chợp mắt được một lúc, sau khi xuống xe liền đi thẳng về phòng như chẳng hề có ai bên cạnh.

Thái độ quá bình thản của cô khiến ba gã vệ sĩ đi đằng sau cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng cô không hề để ý, cứ thế đi thẳng lên gác, vào đến phòng liền khóa chặt cửa lại. Tinh thần cô không được tốt, những dày vò dằn vặt trong quãng thời gian vừa qua đã tác động mạnh đến thần kinh nhạy cảm trong cô, khiến cô luôn mệt mỏi, có lúc chỉ muốn ngủ một giaác thật dài, không tỉnh dậy, lại có những lúc mất ngủ cả đêm liền.

Nằm trên chiếc giường êm ái không biết bao lâu, cô mới nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại.

m thanh đó quá quen thuộc, nên dù nhẹ nhàng đến đâu cũng vẫn khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi bật dậy, ổ khóa đã khẽ lay động, dường như có người cầm chìa khóa tới mửo cửa.

Ở trong tòa nhà này, dám làm như vậy chỉ duy nhất có một người, là Cố Phi Trần.

Quả nhiên, cánh cửa bị đẩy mạnh, đập ngược lại vách tường, bật lên một tiếng, tiếng vang không lớn nhưng sự tức giận của người xuất hiện khiến bất cứ ai cũng phải khiếp sợ.

Tần Hoan tim đập thình thịch, càn không kịp đứng dậy thì người đàn ông cao lớn đó đã lao tới trước mặt. Anh ta mặc đồ đen, sắc mặt lạnh như băng, dường như sắp nổi trận lôi đình. Tần Hoan vừa ngẩng đầu lên, cánh tay liền bị giữ chặt lại, cả người đổ gập về phía trước, giống như con rối bị người khác điều khiển, bị ép vào thành giường không hề thương tiếc.

“Chuyện đứa con cô nói rõ xem” người đàn ông nhìn thẳng vào cô, giọng lạnh lùng vang lên từ thâm sâu muôn trượng.

Cô yếu mệt đến nỗi như sắp ói, chỉ có đôi mắt là sáng rực lên trừng trừng nhìn anh ta.

Thực ra Cố Phi Trần cũng vừa xuống máy bay, dọc đường còn đang mệt mỏi, nghe tin đám vệ sĩ đã tìm được cô, nên quãng đường từ sân bay trở về nhà, vốn đi mất hai tiếng đồng hồ, nhưng anh chỉ cần đến 50 phút.

Lúc này, nhìn cô yếu đuối như vậy, nhưng anh chỉ hận là không thể bóp chết được cô.

Còn cô thì mặc cho anh lồng lên, chẳng nói một lời, chẳng hề phản kháng, chỉ nhìn anh bằng cặp mắt đen sẫm, đáy mắt trống rỗng như đám tro tàn.

Anh nghiến chặt răng, ngón tay như dồn thêm mấy phần công lực. Khủy tay mảnh khảnh yếu đuối của cô phải chịu sức mạnh như vậy, cũng chẳng hề có phản ứng.

Cô thực sực giống như con rối, chẳng nói chẳng rằng.

“Tôi nghe cô đã có bầu. Tần Hoan, nói cho tôi biết, mẹ kiếp, cô đến bệnh viện làm cái gì? Con tôi đâu? Rốt cuộc cô đã làm gì với nó?”

Đối mặt với những câu hỏi như bão tố như vậy, Tần Hoan vẫn không chịu lên tiếng. Cô mím chặt môi lặng lẽ nhìn anh, trong lòng không khỏi dậy lên cảm giác khoan khoái bệnh hoạn, cô nghĩ: Quá tuyệt, những năm còn sống trên cõi đời này cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt tức giận cùng cực của người đàn ông này. Thâm trầm như anh ta, lạnh lùng như anh ta, quen biết anh ta 20 năm rồi, chưa bao giườ cô cảm thấy vui sướng như lúc này.

Anh ta cuối cùng cũng biết tức giận.

Anh ta cũng có lúc bị xé toạc các bộ mặt bình thản hòa nhã, để lộ dáng vẻ đáng sợ như vậy.

Anh ta đã mất thẳng bằng.

Không thể tin rằng, một kẻ cao ngạo khó đoán như Cố Phi Trần cũng bị mất thăng bằng.

Những điều này khiến cô thực sự sung sướng, nghĩ tới đó, cô không khỏi nhếch mép lên, tạo nên một hình vòng cung rất nhỏ.

Trong cơn cuồng nộ của anh, cuối cùng cô cũng kiềm chế được cảm giác choáng váng, khẽ nói: “Thông tin của anh đến từ đâu vậy? Tôi không hề mang thai”

“Đừng có nói dối tôi” anh trầm giọng lại cảnh cáo cô.

“Tin hay không tùy anh”

Cô hơi mệt, muốn thoái ra khỏi sự khống chế của anh, nhưng rõ ràng anh lại không có ý định buông tha cô một cách dễ dàng như vậy. Bộ mặt đen sạm cùng với những ngón tay đột nhiên giật lại, khớp xương khuỷu tay Tần Hoan lập tức nhói đau, cô không khỏi chau mày, nhưng giọng nói vẫn bình thản như trước, giống như lưỡi dao không có vỏ, lướt nhẹ nhàng chầm chậm, lướt thẳng vào tim anh, chính xác không hề sai lệch: “Cố Phi Trần, chẳng lẽ anh không hiểu, tôi cả đời không hề muốn liên quan gì đến anh, nene làm sao có thể mang thai đứa con của anh được?” Cảm nhận một cơn đau dội lên do tâm trạng bị kích động, cô ngừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Mà giả dụ có mang thai thật đi chăng nữa, thì những gì thuộc về anh, tôi đều không muốn giữ, tuyệt đối sẽ không...”

Cô còn chưa nói xong thì cả người bị một sức mạnh cực lớn nhấc bổng lên. Cô không kịp đề phòng, mà cơ bản là không thể chống chọi nổi, đành chịu để bị lôi ra khỏi giường, chân chạm mặt đất loạng chọang, mãi mới gắng đứng vững được.

Khuôn mặt khôi ngô thâm trầm của Cố Phi Trần tối sầm lại, bóng tối che phủ toàn bộ vẻ mặt vô cùng đẹp đẽ của anh, ánh lên vẻ sắc lạnh giết người.

Anh thực sự bị kích động dữ dội.

“Cô có giỏi thử nhắc lại một lần nữa xem” anh nhìn trừng trừng vào mắt cô, dằn ra từng tiếng.

Nhưng cô mím chặt môi, không nói thêm lời nào.

Anh im lặng hồi lâu, ánh mắt quét trên mặt cô hết lượt này tới lượt khác, sắc thái thay đổi đáng sợ, sau một hồi huyên náo bỗng chợt nhếch môi cười. Dường như cái động tác nhỏ này của anh làm bầu không khí bỗng dưng đông cứng lại trong phút chốc, Tần Hoan không khỏi khẽ rùng mình.

Đây mới chính là Cố Phi Trần mà cô vô cùng quen thuộc.

Khi anh tức giận đến cực độ, khi anh nhìn cô bằng cặp mắt hung tợn, cô đều không chút run sợ. Nhưng khi anh cười, cô lại cảm thấy một cơn ớn lạnh, từ trong bụng dội lên tận cổ, khiến cô nổi da gà.

‘Thật sự không muốn dính líu đến tôi chứ?” Giọng Cố Phi Trần lạnh như băng, vẻ mặt cười nhưng đầy tức giận, ngón tay nhanh như cắt xé toạc cổ áo của Tần Hoan.

Đúng như dự đoán, Tần Hoan nghĩ. Cô vẫn đang mặc chiếc váy bằng lụa khi xuất viện, tiếng xé lụa toạc qua không không khí, cô không hề phản ứng mà vẫn mím chặt môi, nhắm chặt mắt một cách bướng bỉnh.

Hơi thở của anh, cơ thể anh, sức mạnh đàn ông của anh đổ ập lên người cô, trong giây lát phủ trùm lấy cô. Còn cô chẳng khác nào con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương mênh mông, giữa gió bão cuồng phong, giữa sóng cả dập dồn, không sao định hướng được bến bờ cho mình.

Có lẽ bởi giường quá êm, nên trong lúc phải chịu đựng cơ thể người đàn ông không còn chút tình cảm nào đó, cô vẫn đủ tâm trạng để phân tích nguyên nhân khiến mình cảm thấy nôn nao.

Cô rất muốn biết, nếu người đang nằm đè lên cô biết được cô chẳng hề để tâm, anh ta sẽ có cảm nghĩ gì?

Có lẽ sẽ tức giận.

Nhưng cô không có ý định chọc giận anh thêm. Cô nhắm chặt mắt, mong sao mọi thứ sớm kết thúc...

Chỉ cần một kết thúc, cô và anh sẽ chẳng còn dính líu gì đến nhau.

Cuối cùngg anh cũng đã xong, nhanh chóng bứt ra khỏi người cô, dường như không còn muốn dừng lại thêm một giây nào

Đây là sự trừng phạt, trong lòng cô hiểu rấy rõ, cô càng muốn vạch rõ ranh giới với anh, thì anh lại càng không để cô đạt được mong muốn của mình.

Đợi cho cơn đau đớn như bị xé toạc ở một nơi nào đó trên cơ thể qua đi, cô mới từ từ mở mắt, nhưng anh đã đứng dậy, khuôn mặt vẫn tối sầm, cô ngờ rằng mắt mình bị hoa, nên mới không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Cô gắng gượng ngồi dậy, với tay lấy chiếc áo bị xé che lấy ngực, rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Vui rồi chứ? Bây giờ thì mời anh ra khỏi phòng để tôi còn tắm.”

Anh không nói không rằng, cả cơ thể như chôn chặt một chỗ, không hề động đậy.

Cô đợi một lát, rồi quyết định không để ý tới anh, tự mình đứng dậy đi vào buồng tắm.

Nhưng cô vừa mới đi được vài bước liền bị anh giữ lại, đứng chắn ngay trước mặt, giọng lạnh lùng không cảm xúc: “Rốt cuộc cô có con hay không?”

Thốt nhiên cô muốn bật cười, chớp chớp mắt nhìn anh: “Đã từng có, nhưng giờ thì không.”

Giọng cô nhẹ như không, vẻ mặt cũng vô cùng bình thản, thậm chí ánh mắt, khóe miệng còn khẽ ánh lên nét cười, dường như đang bàn luận về một việc cực nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng từng câu từng chữ lại nặng tựa ngàn cân rơi xuống đầu Cố Phi Trần.

Giây phút đó, sắc mặt anh như trắng bệch ra, cơ mặt như co lại, thậm chí đến cả nhịp thở cũng hằn rõ trên ngực.

Một cảm giác sung sướng gần như biến thái lại một lần nữa, dội lên óc, Tần Hoan thu nhận tất cả vào đáy mắt, tận hưởng một cách đầy đủ và sung sướng, rồi mới giơ tay đẩy anh ra: “Đừng cản đường của tôi.”

Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào người anh liền bị giữ chặt lại. Anh nắm chắc khuỷu tay cô, lòng bàn tay anh rất lạnh, như đầy mồ hôi, cô thì chỉ thấy cánh tay đau nhói, còn đau hơn lúc giằng co dữ dội. Anh không nói một lời chỉ lặng lẽ nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm như lòng giếng cổ.

Lúc này, lý ra anh phải tức giận hơn trước mới phải, nói gì thì anh cũng mất đi cốt nhục của mình. Cô còn đang nghĩ như vậy thì vẻ mặt anh khẽ lay động, kỳ thực là lông mày khẽ nhướn lên, rồi thả lỏng tay cô ra với lực rất mạnh, như người ta vứt đi một thứ đồ chán ghét.

Tinh thần cô vốn không ổn định, lại trải qua sự dày vò, không sao trụ nổi, hai chân như mềm nhũn, bèn dựa vào thành giường.

Anh lại nhìn cô một cách cao ngạo, vẻ trầm mặc trong vài giây ngắn ngủi đó khiến không khí như chìm vào chết chóc. Trước khi đi, anh còn buông ra câu cuối cùng, dường như đến từ âm ti địa ngục.

Anh lạnh lùng nói: “Tần Hoan, cô đáng chết.”

Cánh cửa bị đập mạnh lại, phát ra âm thanh chói tai, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Anh cuối cùng đã đi, nhanh như lúc đến, vài bước đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Đáng chết...