Edit: Quanh
Beta: Nhược VyGả tới vương phủ ngày thứ ba. Sáng sớm hôm nay, Khương Linh Lung vừa mới rời giường, Tôn ma ma liền nói với nàng: "Tiểu thư, hôm nay phải về lại mặt, người đã nói với Vương gia chưa?" Khương Linh Lung ngủ đến mơ mơ màng màng, xoa đôi mắt, vẻ mặt mờ mịt, "Lại mặt?" "Đúng vậy! Tiểu thư, chẳng lẽ người chưa nói với Vương gia?" Sáng sớm Mộ Dung Hằng đã ra ngoài, cũng không biết là đi đâu. Tôn ma ma gấp gáp đến độ nóng nảy: "Ai da! Vậy phải làm sao bây giờ? Đây là lần đầu về phủ, Vương gia không đi theo, chẳng phải người sẽ bị Tống gia chế giễu hay sao!" Lúc này Khương Linh Lung mới chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn quanh phòng, không thấy Mộ Dung Hằng, nàng liền hỏi: "Vương gia đâu?" Tối hôm qua nàng ngủ không ngon, sáng nay liền dậy muộn hơn chút. Tôn ma ma vội nói: "Lão nô cũng không biết! Sáng sớm đã ra ngoài, giờ vẫn chưa thấy về." "Vậy khả năng là ngài ấy có công chuyện, chúng ta tự về cũng được." Khương Linh Lung nói. "Hả? Tự về? Không được, tiểu thư của nô tỳ, nếu người tự về sẽ bị Tống gia coi thường!" Vốn dĩ Tôn ma ma đã có ý kiến với việc tiểu thư bị ép gả, toàn phủ Tống gia không có một ai tốt! Đặc biệt là Long thị cùng Tống Bảo Châu, nếu thấy chỉ có tiểu thư hồi phủ, không chừng sẽ còn nói vài lời châm chọc. "Vậy phải làm sao bây giờ?" Chủ tớ hai người rối rắm, đột nhiên Mai Hương kích động chạy vào, "Nương nương! Vương gia về rồi!" Khương Linh Lung giật mình, đôi mắt Tôn ma ma sáng lên, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra: "Đã trở lại rồi!" "Sáng sớm Vương gia đã đi chuẩn bị lễ lại mặt, tràn đầy cả hai xe lớn!" Mai Hương nghĩ đến hai xe chứa đầy lễ vật ở cửa Vương phủ, rất là kích động. "Hai xe lớn?!" Tôn ma ma khiếp sợ, mở to mắt nhìn. Vừa rồi bà còn lo về lại mặt sẽ bị chê cười, không ngờ Vương gia không chỉ trở lại, cư nhiên còn chuẩn bị hai xe lễ vật lớn! Tôn ma ma không khỏi kích động, nắm tay Khương Linh Lung nói: "Tiểu thư, vậy mà Vương gia lại để ý đến người." Vừa dứt lời, Mộ Dung Hằng đã đẩy xe lăn vào từ bên ngoài. Khương Linh Lung ngơ ngẩn mà nhìn về phía hắn. Ánh nắng ngày đông phản chiếu vào người hắn, trên đầu hắn như có một vầng vàng kim nhạt màu. Tuy ngồi ở trên xe lăn, nhưng hắn ở nơi đó vẫn hào quang vạn trượng. Cho dù là Mộ Dung Hằng đứng, hay là Mộ Dung Hằng ngồi, chỉ cần là hắn, vẫn là người nhận được sự chú ý như trước, là chiến thần giáp sắt. Thật sự. Khương Linh Lung nhìn hắn, trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ: Hình như gả cho Mộ Dung Hằng là nàng lời lớn. Tất cả mọi người ghét bỏ hắn, lại không biết, cho dù hai chân tàn tật, hắn vẫn ưu tú như cũ, khiến cho người khác không dời mắt được. Chỉ cần nhìn gương mặt anh tuấn kia cũng đủ khiến cảnh đẹp ý vui. Khương Linh Lung bỗng nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, mơ thấy Mộ Dung Hằng vẫn luôn hôn nàng, hôn đến cả người nàng nhũn ra, khiến nàng khó chịu đến nỗi muốn khóc. Đột nhiên, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn Mộ Dung Hằng. Mộ Dung Hằng nhìn nàng nói: "Nàng từ từ sửa soạn, ta ở bên ngoài chờ." Nói xong, hắn liền tự đẩy xe lăn ra ngoài viện. Khương Linh Lung được Tôn ma ma và Mai Hương hầu hạ rửa mặt chải đầu trang điểm. Mộ Dung Hằng đặt mua cho nàng rất nhiều xiêm y trang sức, Tôn ma ma chọn lựa trong ngăn tủ, cuối cùng cũng lựa được một kiện y phục vô cùng ung dung quý phái, trường bào có thể thể hiện thân phận nhất. Bộ y phục kia có chút rườm rà, chỉ mặc khi có dịp quan trọng. Khương Linh Lung ngại mệt, nói: "Ma ma, người vẫn nên chọn cho ta một bộ y phục đơn giản, bộ màu vàng nhạt kia cũng không tồi." "Không được!" Tôn ma ma nói như chém đinh chặt sắt: "Lần này tiểu thư trở về với thân phận Vương phi! Phải khiến cho bọn họ nhìn xem hiện tại người có bao nhiêu tốt! Đúng rồi, chờ lát nữa, thời điểm người Tống gia quỳ xuống hành lễ, cứ để cho bọn họ quỳ lâu một chút, không thể để bọn họ chiếm tiện nghi!" Tôn ma ma vừa hầu hạ Khương Linh Lung mặc xiêm y, vừa lải nhải: "Lão nô chỉ cần tưởng tượng đến việc người Tống gia thấy tiểu thư thì phải quỳ xuống thỉnh an, trong lòng sẽ thoải mái! Hừ, mấy người Tống gia kia không có ai tốt, biểu tiểu thư không chịu gả liền đẩy người xuống hố lửa..." "Ma ma!" Khương Linh Lung nghe được liền nhíu mày, lạnh giọng chen ngang lời bà, sau đó ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc nhìn Tôn ma ma, nói: "Ma ma, tướng công ta rất tốt, ta không cho phép ai nói như vậy về ngài ấy. Về sau nếu người còn nói Vương gia không tốt, ta sẽ tức giận." Tôn ma ma nghe lời nàng nói, ngẩn ra một lát. Tiểu thư, đây là đang che chở trượng phu của nàng. ... Khương Linh Lung được Tôn ma ma trang điểm đến thập phần quý phái, trên đầu cắm đầy kim thoa trâm ngọc. Tuy rằng phú quý bức người, nhưng lại trông già đi vài tuổi. Khương Linh Lung không thích, nhìn qua gương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, "Ta không muốn mặc bộ y phục này, cũng không muốn búi kiểu tóc này." Tôn ma ma nói: "Tiểu thư, xiêm y và tóc rất đẹp, không tin người hỏi Mai Hương xem!" Khương Linh Lung nhìn về phía Mai Hương, Mai Hương phụ họa Tôn ma ma, thành thật gật đầu, "Tểu thư rất đẹp." Thật ra Mai Hương cũng cảm thấy có hơi già... "Tiểu thư, nếu người không tin thì đi ra ngoài hỏi Vương gia xem, chắc ánh mắt của Vương gia sẽ không sai đâu nhỉ?" Khương Linh Lung do dự một chút, quả nhiên chạy ra hỏi Mộ Dung Hằng. Mộ Dung Hằng ngồi ở trong viện, đang phơi nắng, ánh nắng ấm ngày đông khiến cho con người ta vô cùng thoải mái. Khương Linh Lung xách váy chạy bước nhỏ tới chỗ hắn. Mộ Dung Hằng thấy lớp trang điểm của nàng, khóe mắt hơi giật giật. Nha đầu này... Khương Linh Lung chạy đến trước mặt hắn, có chút thẹn thùng, có chút xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: "Tướng... Tướng công, thiếp trông có đẹp không?" Nàng nói, còn xoay vài vòng trước mặt Mộ Dung Hằng. Mộ Dung Hằng thiếu chút nữa cười lớn, hắn nắm tay thành quyền, nhẹ nhàng khụ một tiếng, chân thành gật đầu, "Rất đẹp." "Thật không?" Khương Linh Lung có phần không tin. Mộ Dung Hằng gật đầu, lại nói một câu: "Nàng mặc cái gì cũng đẹp." Trong lòng Khương Linh Lung nhảy dựng, bỗng dưng đỏ mặt. Người này, cái gì cũng dám nói. Xét thấy tất cả mọi người đều nói đẹp, vì thế Khương Linh Lung đành mặc bộ xiêm y màu lam có phần cứng nhắc kia, đeo một đầu trang sức, "ung dung quý phái" hồi phủ. Trước cửa Vương phủ dừng lại ba chiếc xe ngựa, ngoại trừ một chiếc là Mộ Dung Hằng và Khương Linh Lung ngồi, dư lại hai chiếc là lễ vật mang tặng Tống gia. Khương Linh Lung vừa mới nhìn thoáng qua, liền thấy rất nhiều châu báu trang sức. Trên đường tới Tống gia, nàng không nhịn được mà nói với Mộ Dung Hằng: "Thật ra không cần chuẩn bị nhiều như vậy đâu, quá lãng phí." Mộ Dung Hằng nhìn nàng, nói: "Ta biết Tống gia đối xử với nàng không tốt, cũng biết sở dĩ nàng gả cho bổn vương là bị Tống Lăng Thiên bức bách. Nhưng ta chuẩn bị nhiều lễ lại mặt không phải là tặng không cho Tống Lăng Thiên, mà bởi vì nàng là thê tử Mộ Dung Hằng ta, ta phải cho nàng đủ thể diện, khiến bọn họ không dám xem nhẹ nàng." Nói xong, hắn đột nhiên giữ chặt tay Khương Linh Lung, nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Khương Linh Lung, gả cho ta đã là ủy khuất cho nàng, vậy thì ở phương diện khác, bổn vương sao có thể để nàng lại chịu ủy khuất được?" Hắn đã điều tra rõ ràng, tuy Khương Linh Lung là ngoại chất nữ của Tống Lăng Thiên, nhưng mấy năm nay, ông ta để nàng ở một chỗ hoang vắng chẳng quan tâm. Tuổi còn nhỏ đã phải ăn nhờ ở đậu, trong lòng không biết có bao nhiêu khổ sở. Hiện giờ lại bị bức ép gả cho tên tàn phế như hắn... Mộ Dung Hằng nhìn Khương Linh Lung, đau lòng nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ôn nhu nói: "Khương Linh Lung, từ giờ trở đi, ta sẽ che chở nàng thật tốt, không bao giờ để kẻ nào khi dễ nàng."