Bất giác xuân đi, bỗng nhiên hạ chí.
Cho dù không có mặt trời, mùa hạ vẫn là mùa hạ, nóng rực và nung nấu dưỡng khí dưới vỏ chăn, mỗi người đều là món ăn trên vỉ hấp, không phải tự giúp bản thân.
Tiếng người ở trong tòa nhà ầm ĩ , tiếng bước chân chặt chẽ, còn có các loại dụng cụ giám sát âm thanh tinh vi, cũng không dừng, sàn bê tông trên mặt đất chứa đầy khóc thút thít, bi thương, tuyệt vọng, nhưng cũng cất giấu cười vui, ủng hộ cùng hy vọng.
Cho dù ở nơi ồn ào như vậy cũng không có người oán trách, rốt cuộc, nếu là bệnh viện chìm vào im lặng sẽ là tai nạn.
Chúc Dung Hào rời khỏi cố hương, đến nơi ở mới lan truyền khắp cõi mạng, chiếm hết tiêu đề của mỗi trang, tin tức hân hoan đã xua tan vài phần nỗi buồn treo ở trên mặt ở nơi đây.
Vào đại sảnh, trên màn huỳnh quang sẽ chiếu những câu chuyện nổi tiếng trong ngành, không thiếu là hãm sâu nhà tù bệnh hoạn nào đó được vị danh y cứu trị, diệu thủ hồi xuân. Cô khinh thường danh hiệu như vậy, có thể lấy ánh mắt mọi người, sau lưng cũng không chừng có ẩn chứa bí mật nào đó.
Tống Thanh Mộng đổi ca, bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi. Thời gian có rất nhiều, tìm tay trống không không cam lòng lạnh như vậy, luôn có cảm giác muốn tìm việc gì đó để làm.
Không có làm phẫu thuật, nhưng luôn có người làm.
"Có rảnh sao?" Kèm theo là ảnh chụp màn hình vé xem phim đã đặt , cùng nhau gửi đi.
Trừ sinh nhật lần đó, nàng chủ động mời cô, dường như trước nay đều là cô chủ động nhiều hơn.
"Có." Chưa từng từ chối, lần này cũng giống vậy.
"Đi đón em?" Vốn nghĩ nàng công tác bận, nhưng đối phương hồi đến sảng khoái.
"Gặp ở rạp chiếu phim đi, em đem việc trên tay sự xử lý nốt." Mới vừa thắng một vụ kiện tụng, các đồng sự vội vàng đi ăn mừng, Tống Thanh Mộng vừa vặn cho nàng một lý do lấy lệ để từ chối.
Thẩm Tinh Hà ra khỏi tòa án Trang Túc mới phát giác, hôm nay thật sự âm trầm, giống như những nếp nhăn trên khuôn mặt một người già hấp hối, một tầng điệt một tầng, vừa đen tối vừa khó chịu, tệ hơn nhiều so với những nếp nhăn trên khuôn mặt nàng.
Một ngày không có mặt trời, khó tránh khỏi làm người thương tình.
Nhớ tới cơn mưa xuân trên đường dài Nam Kinh, thong thả dạo bước trong sương mù, rơi xuống đầu, lại trên mái hiên, tóm lại không thiếu một người thương tình nhân, nàng hà tất chi âm thầm hao tổn tinh thần.
Rạp chiếu phim, lần trước nhắc tới cái từ này, hoặc là nói là nàng đơn phương nghĩ đến chữ này, hay là thời điểm cùng Tống Thanh Mộng xem phim làm tình lần cuối cùng ở khách sạn, khi đó chỉ cảm thấy rạp chiếu phim đối với bạn giường mà nói, quả thực là phí phạm của trời.
Người đi nơi đó, đều là quan hệ rõ ràng, người yêu nhau hào phóng, mà các nàng thật sự không tính là vậy.
Quan hệ rõ ràng? Vốn dĩ, nhưng hiện tại giống như có hơi trật đi.
Hào phóng yêu nhau? Các nàng yêu sao?
Cầm vô lăng trên tay lái xe đến địa chỉ chính xác, Thẩm Tinh Hà thẳng tắp mà nhìn chăm chú con đường trước mắt, trên đường đầy mây mưa làm nàng lo lắng, vừa đi dừng lại, giống như một chiếc máy may rỉ sét không có dầu, còn chưa đi được hai bước liền đứt dây.
Xuyên qua một cái phố cuối cùng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mới đem nôn nóng vứt đi. Xa xa liền nhìn thấy cô đứng thẳng ở đằng kia, tóc dài hơi xoăn, đôi môi đỏ được trang điểm xinh đẹp, chiếc áo gió màu lạc đà với chiếc váy sặc sỡ bên trong, lộ ra làn váy giống như người, so với phía sau cô tối hơn một vài sắc độ, sặc sỡ loá mắt. Phong cảnh kiều diễm như vậy, làm người khó tránh khỏi không hiếu kỳ bộ dáng cô mặc áo blouse.
Xe ngừng lại, Tống Thanh Mộng đi theo từng bước một, như sợ người này bỏ chạy.
"Sao không đi vào trong chờ?" Nhận lấy thức uống nóng, ấm tay.
"Sợ em tìm không thấy." Giúp nàng sửa sửa sợi tóc bên hơi loạn, sóng vai mà đi.
"Em đều bao lớn rồi, lại không phải trẻ con." Tốc độ giống nhau và các bước đi đều nhất quán.
"Luôn miệng gọi chị, sao không phải trẻ con?" Tống Thanh Mộng chủ động đưa tay nắm lấy cánh tay bên cạnh.
Nàng quả thật thường kêu, nhưng đó là ở trên giường.
Thẩm Tinh Hà thẹn đỏ toát mồ hồi, đánh rớt cánh tay duỗi lại đây, lặng lẽ nhanh bước chân hơn.
"Từ từ thôi." Cá nhân ớn như vậy ở thương trường xa hoa chạy như bay, đưa tới mấy ánh mắt kỳ dị nhìn đến.
Thẩm Tinh Hà không thể không đi chậm lại, chủ động nắm lấy cánh tay chỉ đỡ eo mình, giải tỏa nghi hoặc xung quanh mình.
Bang —— đèn tắt, màn ảnh sáng lên.
Những tiếng chói tai phát ra từ chiếc loa nhỏ phía trên đầu, duyên nóc nhà vòng một vòng, lại lộn trở lại bên tai, dường như ở khiêu vũ, làm người không thể không cảm thán trước hiệu ứng âm thanh chấn động.
Lời thoại trên màn hình vang vọng bên tai như sấm rót vào tai, đầu óc hôn mê, thêm lâu chưa ở trong phòng tối như vậy, làm nàng cảm thấy không thoải mái, Thẩm Tinh Hà không khỏi di chuyển đến một nơi an toàn bên cạnh mình.
Người bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, cũng lại gần, dựa đầu lẫn nhau, giống đang lúc hoàng hôn chim sơn ca đậu ở trên cành, cào cổ lẫn nhau.
Phim chiếu được một nửa, Tống Thanh Mộng chăm chú nhìn chằm chằm vào các nhân vật lần lượt xuất hiện mà không có chút xao lãng, trong khi nàng ôm nửa thùng bắp rang ăn dở, tâm thần bất an.
Nàng nghiêng đầu đi nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, so sánh với trên giường một lòng cầu hoan lại rất khác, giờ phút này cô cũng như tất cả những người đến xem phim, là một người sống trên đời, so với trên giường tình triều mãn quán như vậy, nàng thích phúc pháo hoa dạng này hơn.
Dù cho thân thể hai người đã đạt tới thân mật cực hạn, thiếu pháo hoa, cũng chỉ là cái vỏ thôi.
"Em biết diễn viên này không?" Cúi đầu, nhẹ nhàng chỉ nàng nhìn nữ diễn viên xinh đẹp trên màn ảnh.
"Không biết." Lắc đầu, trong mắt vừa tò mò vừa kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng một người lạnh lùng như cô sẽ không bao giờ để ý đến tin đồn giải trí, ai đỏ ai đen đối với cô chắc chắn là bất khả xâm phạm, tuy nhiên tình yêu thể hiện lúc này thật chói sáng.
"Lý Ninh Ngọc trong Phong Thanh, Văn Vịnh San đó." Dưới ánh sáng mờ ảo, không thể thấy rõ biểu cảm, nhưng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cô.
"Chị thích?" Thanh âm nhẹ như là con kiến thất thủ nâng đá, ném xuống mặt đất.
"Ai nhìn mà không thích chứ?" Khi ai đó hoặc điều gì đó bạn thích được nhắc đến, bạn sẽ luôn cảm thấy thêm vài phần kiêu ngạo.
"Em không thích." Nàng càng muốn tạo ra ngoại lệ, còn âm thầm tự tiện làm tương đối.
Tống Thanh Mộng không tiếp lời nữa, giấu đi hai chiếc răng trắng sáng, trốn ánh sáng.
Thẩm Tinh Hà không thích, bởi vì cô thích.
Sau buổi trưa, nắng dần xua tan mây mù, thấy người, những lá cờ đủ màu tung bay ở các góc phố hôm nay chỉ dám giương oai như thế này, cho dù là cầu vồng hoa mỹ cũng sẽ bị bao phủ ở dưới nước bọt.
Trong phòng ngủ chiếc ghế yếu ớt đang chịu sức nặng không thể chịu nổi, lắc lư kêu cọt kẹt, bốn chân xếp vào nhau, hai chân vẫn treo lủng lẳng.
Ban ngày ban mặt, tùy ý hành hoan.
Môi răng tương tiếp, thời gian ở răng phùng bên môi trốn đi, cứ như vậy hôn, ái muội lại mẫn cảm, giống như dầu gặp lửa than, đốt cháy một vùng rộng lớn, thiêu đốt dữ dội.
"Thích không?" Tống Thanh Mộng ôm lấy eo nhỏ của nàng, đem nàng ấn ở trên đùi.
Chỉ có động từ, cũng không chủ ngữ tân ngữ, kêu nàng như thế nào đáp lại?
"Thích." Câu hỏi không đầu không đuôi, không minh không bạch, nhưng câu trả lời lại dứt khoát lưu loát.
Ai cũng không đi hỏi sâu hơn rốt cuộc là bộ phim? Hay là hôn? Hay là cái khác.
Chiếc da lông cao cấp của Thẩm Tinh Hà ôm chiếc cổ thẳng dài, giống như bắp non vừa mới mọc trên cánh đồng lúa mì, khoác trên mình chiếc áo lục, lột sạch ra xem, xương cổ hơi lộ ra, bờ vai xương quai xanh hoàn hảo, làm người muốn nuôi cá ở hỗm cổ. Nàng thở hổn hển, môi dán ở trên đó, còn có thể cảm nhận được dòng khí kích động, hữu lực như vậy.
Xoa lên lớp vải dệt, Tống Thanh Mộng trong tay phiếm sáp, khó có thể tận hứng, đẩy chiếc áo mỏng ra, xâm đi vào, tay lạnh lạnh, kích run lên, nhưng độ ấm bên trong rất mau làm tay ấm áp, bắt đầu an ủi nó.
Thẩm Tinh Hà nào có thể cam đối đãi như vậy? Áp đầu hôn xuống, giống như gió bắc thổi bay những quả lê trắng, lại giống như gió nam thổi qua bồ vĩ, cuồng kính lại tinh tế.
Cổ áo Tống Thanh Mộng vừa vặn, không cần vén lên, lập tức bắt tay cắm đi vào, chỉ là bận tâm chất lượng vải dệt, một cái không cẩn thận, lại đem nó vô tội mà xé rách ra, tội lỗi có thể to lắm.
Người ngồi ở trên người có một đường gờ sâu, ban đầu bị lõm xuống do tư thế đứng thẳng, hiện giờ thân thể trước nghiêng về phía trước tạo thành một đường thẳng, có thể thấy rõ qua lớp áo mỏng, và đường nét của lòng bàn tay in trước ngực cũng thật rõ ràng.
Hai người đều ở cẩn thận thăm dò điểm mẫn cảm của thân thể đối phương, giống như lúc trước làm đều quá hấp tấp, hình như vẫn chưa chậm rãi nhấm nháp qua, ai cũng không vội mà tiến hành bước tiếp theo.
Meo ~~
Một tiếng mèo kêu, bừng tỉnh dục niệm mãn doanh người, chiếc quần jean mới cởi một nửa cúc cũng ngừng ở trong tay.
"Mộng Mộng, mẹ đem đến cho con hương xuân mầm mới vừa ngâm này." Cửa mở khóa rồi lại khóa, thanh âm hồn hậu du dương truyền tới trong nhà, tranh đoạt thời gian cho hai người.
Con mèo đứng dậy nhảy lên chiếc giường êm ái ngày đêm nhớ nhung, hai chân sau thu hồi nửa ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hai cô gái hoảng loạn sửa sang lại quần áo, còn kiểm tra mặc cho nhau, nhìn vài lần cảm thấy không thú vị, liền kiều cái đuôi nghênh ngang đến đầu giường, nằm ở trên gối có mùi của chủ nhân, đè ép thành một cái hố sâu.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Tống Thanh Mộng có hơi chột dạ hỏi, mẹ đến gặp con gái mình còn cần có lý do sao?
Thẩm Tinh Hà đi theo phía sau chậm chạp không dám bước, cuối cùng vẫn là Tống Thanh Mộng một phen tóm lấy, mới tính thấy người.
"Chào dì ạ." Nàng vuốt nhẹ phần đuôi tóc vẫn còn lộn xộn, chủ động mỉm cười chào hỏi.
"Mộng Mộng, hôm nay có khách à." Liếc nhìn người đứng bên cạnh, mắt ngọc mày ngài, khí chất thanh nhã, cùng con gái nhà mình so sánh chỉ có hơn chứ không kém, nói chuyện đều thân thiết vài phần.
"Bệnh nhân."
"Bạn."
Tống Thanh Mộng nói là bạn, Thẩm Tinh Hà nói là bệnh nhân, hiển nhiên không có đối bản thảo.
"Ha ha ha, hai người định vị đối phương không giống hả?" Mẹ Tống cười khẽ lên tiếng, trong mắt hiền hoà, nhìn ra manh mối.
Thân mình cứng còng, hai bàn tay đan vào nhau lại khép chặt lại, đầu ngón tay của Thẩm Tinh Hà trắng bệch vì tự nhéo mình.
Nói thành bệnh nhân, là suy nghĩ cho cô, giải thích cũng tiện hơn.
"Mẹ, mẹ tới sẽ không phải chỉ là đưa đồ ăn thôi nhỉ?" Nhận thấy Thẩm Tinh Hà khẩn trương, tiếp nhận câu chuyện, hòa hoãn bầu không khí.
"Như thế nào, vào cửa nhà con còn cần ngự tứ lệnh bài không thành à?" Mẹ Tống nói đùa nhét một hộp lớn hương xuân mầm mang đến vào tủ lạnh.
Một câu hài hước khiến người căng thẳng bật cười.
Tống Thanh Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, trêu chọc cô, mẹ chính mình cho tới bây giờ chưa từng thua.
"Đi đem miêu lương cho Thất Thất ăn đi, nó cả ngày chưa ăn cơm, kêu cả ngày rồi, tám phần là nhớ con." Tìm cớ, đem người đuổi đi.
Tống Thanh Mộng cũng không tình nguyện, nhìn về phía người đứng bên cạnh, trong mắt đều là xin giúp đỡ và giữ lại, nhớ tới trên giường cầu cô đừng có ngừng tay tư thái, nhưng Mẹ Tống ánh mắt sắc bén, hiển nhiên không muốn để nàng làm nhiễu cùng Thẩm Tinh Hà thanh tịnh, chỉ phải hậm hực mà đi, lưu lại ánh mắt xong việc bồi thường.
"Hai con ăn cơm chưa?" Mẹ Tống đem nguyên liệu nấu ăn mang đến đặt chỉnh tề, đang nghĩ để nàng ở lại ăn cơm tối, có thể khám phá sâu hơn.
"Chưa ạ." Thật cẩn thận mà đáp, ân cần chạy đến trước mặt giúp bà chọn đồ ăn.
Mẹ Tống tướng mạo ôn hòa, Thẩm Tinh Hà ngược lại không phải sợ bà, đơn giản bởi vì bà là mẹ của Tống Thanh Mộng, nhớ lại bọn họ suýt chút nữa bị bắt gặp vu sơn mây mưa, làm người không khỏi căng thẳng lên.
"Ở lại ăn cơm tối đi." Không phải lời mời mà là thông báo.
"Vâng ạ." Lần đầu tiên gặp mặt liền từ chối lời mời của trưởng bối, dễ để lại ấn tượng xấu.
"Con bệnh gì à?" Ngữ khí nhẹ nhàng, giống mẹ quan tâm sức khỏe con gái.
"Thời gian hành kinh không đều, đau bụng kinh, lấy số Thanh Mộng rồi ạ." Nhớ tới cô nói chính mình là bác sĩ phụ khoa, đã nói dối không chút sai sót.
"Ồ, vậy con nên tìm ta, Mộng Mộng của chúng ta là bác sĩ khoa nội." Khóe miệng mẹ Tống mỉm cười, nhẹ nhàng tìm tòi liền nhìn thấu.
Thẩm Tinh Hà vẻ mặt ngơ ngác, xấu hổ không nói nên lời, tay nhặt rau ngừng lại, người nọ lừa nàng.
"Hôm nào ta xem xem cho con, mình thân là con gái cần phải chăm sóc thật tốt." Không dò xét, đổi câu chuyện khác.