Trong cửa hàng hoa mọc hoa không hỏi bốn mùa, người mua hoa không quan tâm đến nơi sinh ra của chúng, người trồng hoa lúc nào cũng đau lòng vì nhiệt độ của chúng.
"Ba, chậu này để ở đâu?" Chu Chu mang một chậu hoa nhài hỏi Chu Đàn.
Chậu này không bán, là Chu Đàn trồng vào năm Chu Chu 18 tuổi.
"Cứ để ở đó đi." Chu Đàn chỉ vào nơi ánh nắng dịu dàng ngoài cửa.
Chu Chu chuyển nó, tương đối vất vả, từ trong nhà chuyển ra ngoài, ngồi xổm sang một bên, cùng nó phơi nắng, giống như cùng một người bạn nhỏ.
Chiếc xe màu trắng đỗ ở ven đường, hai người bước xuống, sau khi Chu Chu nghe được tiếng động cơ, đứng lên hướng bên kia nhìn.
"Chị Thẩm ——!"
Thẩm Tinh Hà ngẩng đầu nhìn qua, là Chu Chu.
Lúc Tống Thanh Mộng xuống xe, Thẩm Tinh Hà đã đứng song song với Chu Chu.
Đang đợi cô.
"Trở về lúc nào thế?" Tống Thanh Mộng đến gần hỏi.
"Vừa trở về hôm trước." Chu Chu vừa đáp lời Tống Thanh Mộng, vừa khoác cánh tay Thẩm Tinh Hà lên.
Thẩm Tinh Hà không từ chối Chu Chu kéo lên, tuy rằng chỉ vội vàng gặp qua một lần, nhưng xuất phát từ duyên cớ của Tống Thanh Mộng, đã coi cô nhóc như là em gái.
"Đúng vậy." Chu Chu kéo Thẩm Tinh Hà đi vào trong tiệm hoa.
Tống Thanh Mộng khẽ nhíu mày, nhìn hai người nói cũng không giống cô nói rời đi, hướng Thẩm Tinh Hà hô: "Không về nhà cùng mẹ ăn cơm à?"
Thẩm Tinh Hà dừng bước, kịp phản ứng, các nàng là muốn về nhà ăn cơm. Vốn là xem phim xong trực tiếp quay về chỗ Tống Thanh Mộng, kết quả trên đường mẹ Tống gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Hà, nói gói sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà, bảo về nhà ăn bữa cơm, lúc này hai người mới đi vòng vèo, có một màn gặp Chu Chu.
Chu Chu nghe vậy nói: "Chị Thẩm, gọi dì Tống đến nhà em ghép bàn đi!"
"A...... Cái này...... " Thẩm Tinh Hà không dễ làm chủ, nhìn về phía Tống Thanh Mộng.
Chu Chu lập tức hiểu được, tiến lên lại kéo Tống Thanh Mộng: "Chị Mộng~ đến nhà em ghép bàn đi~ khi còn bé hai nhà chúng ta không phải thường xuyên cùng nhau ghép bàn lễ mừng năm mới sao~ "
Tay với đầu Tống Thanh Mộng liền bị lắc đến choáng váng đầu: "Đó là khi còn nhỏ, hiện tại đã bao nhiêu tuổi rồi......"
Khi còn nhỏ, đúng là thường xuyên ghép bàn mừng năm mới.
Tống gia mừng năm mới quạnh quẽ, mẹ Tống chưa bao giờ dám làm một bàn cơm tất niên lớn, nếu không hai người phải ăn cơm thừa nửa tháng.
Có một năm, Chu Chu lôi kéo mẹ cô nhóc chạy đến Tống gia, lấy cớ để mẹ Tống hỗ trợ chuẩn bị cơm tất niên, cuối cùng một hai giữ lại, giữ lại hai người Tống gia cùng nhau đón năm mới. Sau đó, cái này trở thành một thói quen của hai nhà các cô, mỗi một năm đều tụ cùng một chỗ náo nhiệt mừng năm mới, xuất lực, xuất vật chuẩn bị một bàn cơm tất niên. Thẳng đến sau khi Tống Thanh Mộng làm việc, Chu Chu lên đại học, mới cắt đứt thói quen này.
"Mộng Mộng, đến đây đi, vừa vặn Chu Chu của chúng ta nghỉ phép trở về, coi như tụ tập một chút." Chu Đàn ở trong phòng liền thấy ba người đang vây quanh nói chuyện, ở cửa hô.
"Chào chú Chú ——" Tống Thanh Mộng và Thẩm Tinh Hà nhìn qua cùng chào hỏi.
"Đúng đó! Vừa vặn em đã trở về mà! Mau gọi điện thoại cho dì Tống! Chị không gọi thì em gọi——!" Chu Chu làm bộ lấy điện thoại di động ra.
Thịnh tình khó chối từ, Tống Thanh Mộng bấm điện thoại, là loa ngoài.
Tống Thanh Mộng tới gần ống nghe nói: "Mẹ, Chu Chu đã trở về, muốn chúng ta đến nhà ghép bàn tụ tập một chút."
"Mẹ bảo con đưa Tinh Hà về nhà ăn sủi cảo, con nói cho mẹ đi ghép bàn liên hoan? Tự con nghe có thích hợp không?
Điện thoại di động vừa lên tiếng, Tống Thanh Mộng lập tức giang tay ra xa, chỉ sợ ầm ĩ đến lỗ tai mình, làm thủng màng nhĩ.
Chu Chu mở to mắt, kéo Thẩm Tinh Hà, cảm giác mình có chút không nhận ra dì Tống.
Thẩm Tinh Hà bình tĩnh cầm di động nói: "Dì à, là con nghe Chu Chu nói trước kia mọi người thường ghép bàn ăn mừng năm mới, đặc biệt muốn trải nghiệm một chút ạ."
Giọng nói bên kia nhất thời nhu hòa: "Là như vậy à, vậy được, vừa vặn làm sủi cảo, mang qua coi như lễ mừng năm mới."
Thẩm Tinh Hà tiếp tục ngọt ngào nói: "Cám ơn dì~"
Tống Thanh Mộng nghe xong mặt đen đến không chịu nổi, đây là mẹ cô? Đây là mẹ của Thẩm Tinh Hà thì có.
Chu Chu ở một bên đi theo Thẩm Tinh Hà nói: "Dì à, vậy dì mau tới đi ạ, con đã lâu không ăn sủi cảo dì làm~"
Đầu bên kia điện thoại: "Vậy dì gói thêm một chút, đều mang qua. Mộng Mộng, lát nữa lên giúp mẹ lấy nha~"
Tống Thanh Mộng rầu rĩ nói: "Con biết rồi, mẹ."
Cúp điện thoại, Chu Chu cười ha hả, Thẩm Tinh Hà chủ động đi qua kéo Tống Thanh Mộng, dỗ dành nói: "Lát nữa em cùng chị lấy, sao lại nỡ làm mệt bác sĩ Tống của em được."
Tống Thanh Mộng tránh Chu Chu đi ở phía trước, dán vào tai người nói: "Trên giường cũng cam lòng đúng không?
Thẩm Tinh Hà trả lời một câu: "Cậu không muốn à? Vậy chị vội vã về nhà?"
Tống Thanh Mộng: "......"
Cô nghĩ, cho nên mới vội vã về nhà.
Trước đường của cửa hàng hoa là hương hoa, sau đường là mùi cơm, hai loại mùi thơm không can thiệp lẫn nhau. Thất Thất dựa vào trên bụng Tuyết Cầu, một mèo một chó ổ ở chậu hoa dưới, nhìn trong cửa một đám người dùng bữa uống rượu.
"Nào, Mộng Mộng, cùng chú Chu uống một chút."
"Ba, con cũng muốn uống."
"Được~" Chu Đàn rót cho Tống Thanh Mộng và Chu Chu gần nửa ly rượu trắng, rót cho mình một ly đầy.
"Tê ~~~" Thẩm Tinh Hà đưa ly qua cũng muốn nửa ly, cùng nhau uống xong, bị rượu trắng cay thẳng che miệng.
"Ha ha ha ha......" Ba người còn lại uống rượu thấy thế cười ra tiếng.
Mẹ Tống khẩn trương gắp sủi cảo cho người ta giải cay, Thẩm Tinh Hà gắp vào trong miệng, dễ chịu hơn rất nhiều.
Tống Thanh Mộng uống đến tận hứng, đột nhiên nói: "Mẹ, để con mượn dùng điện thoại của mẹ."
Thẩm Tinh Hà đi theo mẹ Tống đưa tay qua, nhìn Tống Thanh Mộng một cái, không biết cô muốn làm gì.
"Mẹ ——! Con đều không phải WeChat cố định trên top của mẹ!" Tống Thanh Mộng giống như say, cầm điện thoại của mẹ Tống lướt Wechat, tìm kiếm dấu vết mẹ cô không yêu cô.
"Ai nha...... Có lần mẹ còn xóa con kìa..." Mẹ Tống cười nói với mọi người, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý, đùa giỡn với con gái mình.
Nhưng lời nói đều là sự thật, bà quả thật có lần xóa nhầm Wechat của Tống Thanh Mộng, là lúc chuyển khoản mới phát hiện.
"Mẹ...... mẹ thật sự là càng ngày càng thiên vị......" Tống Thanh Mộng rầu rĩ châm chọc.
Mẹ Tống trả lời: "Mẹ thiên vị chỗ nào, không phải mấy ngày trước con nói muốn ăn sủi cảo sao?"
Tống Thanh Mộng nhìn Thẩm Tinh Hà: Chị có nói qua sao?
Thẩm Tinh Hà hiểu ý, kéo tay cô nhắc nhở: "Chị quên rồi à, hôm qua lúc tắm chị có nói."
Là Thẩm Tinh Hà sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ Tống nói.
Tống Thanh Mộng có chút say, mơ mơ màng màng bắt đầu lắc đầu, mặt hơi ửng đỏ.
"Đây là say rồi sao?" Chu Chu hỏi.
"Nhìn giống." Chu Đàn đáp.
"Không ngờ trưởng thành rồi, uống rượu trắng vẫn là ba ly." Mẹ Tống trêu chọc.
"Ai nha, Mộng Mộng khi còn nhỏ cứ như vậy mà, vấn đề thể chất." Mẹ Chu giải thích.
Thẩm Tinh Hà lúc này mới hiểu được, vừa mới nhìn cô uống liên tục rất lợi hại, giống như là thường xuyên uống trắng, mặt không đỏ tim không đập, hóa ra là "rót ba ly" à.
"Nếu không con dẫn chị ấy đi giải rượu trước?" Thẩm Tinh Hà nhìn Tống Thanh Mộng choáng váng, ngã trái ngã phải, quay đầu trưng cầu ý kiến mẹ Tống.
Mẹ Tống xua tay nói: "Đi đi đi đi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không uống được rượu trắng."
"Ha ha ha ha ha thật đúng là vậy!" Một bàn người cười vang lên.
-
Đèn neon thắp sáng cành cây, dẫn người tản bộ dừng chân. Người đi đường đêm hè giảm tốc độ trong nhiệt độ cao, ô tô phun ra khí thải chạy rất nhanh, biểu đạt bất mãn với nhiệt độ.
Một đám mèo vây quanh một bãi nước không rõ chỗ đến liếm uống, cảnh giác quan sát bốn phía, xa xa cất bước bước con ma men bốn chân đang tới gần.
Các nàng dừng ở ven đường, Thẩm Tinh Hà an trí Tống Thanh Mộng ở trên ghế dài, chính mình ngồi xổm xuống, tay đặt ở trên đầu gối Tống Thanh Mộng, ngửa đầu quan sát người là không thật sự say.
"Tống Thanh Mộng? Chị xem đó là cái gì?" Thẩm Tinh Hà chỉ vào một đám mèo hoang bên tay phải .
Tống Thanh Mộng mở to hai mắt, theo phương hướng ngón tay nhìn qua, chắc chắn nói: "Thật nhiều Thất Thất~"
Thẩm Tinh Hà nghe được câu trả lời liền cười rộ lên, nếu Thất Thất biết nói, sợ là muốn mắng chửi người.