Đinh ——!
"Tinh Hà, rốt cuộc chị cũng tới 55555." Cố Ngộ An một con gấu to ôm, thiếu chút nữa gãy lưng Thẩm Tinh Hà.
"Hô~" Thẩm Tinh Hà đỡ eo hít vào, "An An, em trước hết để cho chị đi vào, chị sắp chết cóng rồi..."
"Úi úi úi, mau mau mau...... Mau vào đi!"
Thẩm Tinh Hà sau khi vào nhà nhìn xung quanh, "Cô Trần không có ở đây?
Nghe người này, Cố Ngộ An liền một trận phiền lòng, "Đi dạy rồi."
Ngữ khí không lạnh không nhạt, Thẩm Tinh Hà còn tưởng rằng mình nghe lầm, thấy sắc mặt Cố Ngộ An đen như vậy, mới suy nghĩ: Hai người có lẽ cãi nhau? Nhưng không dám hỏi ra, đi theo Cố Ngộ An vào trong.
"Cái gì? Cố Ngộ An! Cái này..." Đi qua cửa phòng bếp, Thẩm Tinh Hà thấy được một màn không thể tin được.
Nhà bếp? Không, đây căn bản là... bãi rác... sạp bột mì một thớt, mặt dao bóng loáng bị bột mì dán lại, đồ ăn đều bị cắt hoa, miễn cưỡng còn có thể nhìn ra hình dạng, trên mặt đất là bột mì, lá cải, chày cán bột... Trọn một cái "Đại loạn hầm cách thủy".
"...Hì hì... em... cái đó..." Cố Ngộ An ngượng ngùng móc tay, giữ chặt quần áo người, đáng thương vô cùng mà năn nỉ, "Cho nên mới gọi chị tới..."
Thẩm Tinh Hà:......
"Nói đi, em với cô Trần đã xảy ra chuyện gì? Cãi nhau?" Thẩm Tinh Hà đem trên thớt thoáng dọn sạch một chút, một lần nữa bắt đầu hòa diện.
Cố Ngộ An ngồi chồm hổm trên mặt đất, mang bao tay lấy khăn lông đang lau bột mì dưới đất, "Em nói tối nay gọi hai người tới nhà ăn cơm, chị ấy nói không bằng em trực tiếp mời hai người uống gió Tây Bắc?!" Ném khăn lông xuống chậu nước, cũng không thèm lau nữa.
Thẩm Tinh Hà vốn định an ủi hai câu, nhưng thoáng nhìn cải trắng bị chém đến nở hoa, khung xương lại hoàn hảo, lại cảm thấy Trần Nghiên Thanh nói vẫn là rất đúng trọng tâm, "Khụ khụ, sau đó thì sao?"
"Sau đó em hỏi chị ấy là ghét bỏ tay nghề của em sao?"
"Chị ấy nói như thế nào?"
"Chị ấy không nói gì cả! Nhận điện thoại rồi liền không trả lời nữa!!!" Cố Ngộ An tức giận giậm chân.
"Hả? Cô Trần...... không phải là người như vậy chứ? Sao lại ghét bỏ em..." Thẩm Tinh Hà nhìn một chút tạp vật ngâm trong nước mặt trắng đục, hạ thấp âm lượng, "em... tay nghề chứ...?" Nói xong, tăng nhanh động tác, nàng chỉ thầm nghĩ nhanh chóng kết thúc tất cả.
Nhà nào cũng có kinh khó niệm, nhà mình còn chưa niệm thấu, vẫn là ít quản nhà khác trước. Để Cố Ngộ An bận rộn, có lẽ sẽ không rảnh nghĩ gì khác.
"An An, bàn gia vị nhà em ở đâu?"
"Đây, cho chị."
"An An, em lại đây đem nhân băm một chút."
Phanh phanh phanh ——
"Á! Không phải băm như vậy...... phải như vậy......"
"An An, chày cán bột đâu?"
"An An......"
............
Đèn xanh dừng lại, chuyển đèn đỏ. Xe buýt dừng ở trước vạch trắng, tài xế tranh thủ lúc rảnh rỗi dụi dụi mắt, lái xe ban đêm so với ngồi xe mệt mỏi hơn nhiều, đèn xe nhấp nháy xung quanh, như là trên mặt đất sinh ra vô số mặt trời chói mắt.
Đinh —— một tin nhắn Wechat mẹ gửi tới.
【 Về sau không cần con nữa, cũng có người ăn cơm cùng bà già này rồi~ (Ảnh: Bóng dáng Thẩm Tinh Hà cán vỏ sủi cảo)】
Phản hồi:【Con cũng có! Hừ hừ hừ.jpg (Ảnh: Thẩm Tinh Hà ngủ)】
Đầu Tống Thanh Mộng trống rỗng một lát. Đông Chí...... Đông Chí qua đi là đêm Bình An, lễ Giáng Sinh, sau đó là Tết Âm Lịch. Qua những ngày lễ này, tuyết sẽ biến mất, tạm biệt sẽ phải đợi bốn mùa luân hồi.
Cô nhớ lại trận tuyết năm ngoái —— có lẽ bông tuyết không chói mắt như vậy, khiến nó chói mắt chính là đêm tối, ánh đèn, gió đông, bầu không khí mập mờ, còn có nhiệt độ hai người ôm chặt.
"Cũng may, năm nay có người cùng mình đón tuyết đến." Tống Thanh Mộng nỉ non, nắm chặt vòng treo xe buýt, nhìn giao lộ náo nhiệt từng chút biến mất.
"Tới cũng đủ rồi, ha," Cố Ngộ An ở trong bếp nghe thấy tiếng mở cửa, chưa cởi tạp dề đã đi ra.
Tống Thanh Mộng xách hai chai rượu vang đỏ, Trần Nghiên Thanh xách hai chai giấm. Hai người chạm mặt ở cửa.
"Ái chà~ cô Trần tối nay là chuẩn bị uống dấm sao?" Cố Ngộ An lau lên tạp dề, để lại dấu tay trắng, thuận tay cầm lấy dấm trong tay Trần Nghiên Thanh, tỉ mỉ quan sát, "Ngày sản xuất này không tệ, rất mới mẻ a??"
Tống Thanh Mộng vừa nghe ngữ khí âm dương quái khí này, rượu vang đỏ vừa buông, "Cái kia...... Hai người từ từ trò chuyện...... Tôi đi phòng bếp giúp một tay......"
"Cố Ngộ An!"
"Em ở đây, làm sao hả?"
"Đừng có quá đáng quá!"
"Em như thế nào lại quá đáng? Không phải chị ghét bỏ em trước sao?"
"Chị ghét bỏ em chỗ nào?"
......
Tiếng cãi vã càng lúc càng xa, sau khi đóng cửa liền hoàn toàn biến mất.
"Đến rồi?" Thẩm Tinh Hà đang gói sủi cảo, cũng không quay đầu lại hỏi người phía sau, như là biết là ai.
"Chị dám không tới sao......" Tống Thanh Mộng tìm tạp dề khác, "Để đấy cho chị, em nghỉ một lát đi."
Thẩm Tinh Hà đưa thìa cho cô, cán thìa hơi nóng, thuận miệng dặn dò một câu, "Cẩn thận tay."
"Yên tâm, tay chị là bảo bối của chị mà," thừa dịp người chưa chuẩn bị, Tống Thanh Mộng lại nghiêng người nói với người, "Vì chị, cũng vì em~~"
Một giây trước săn sóc nhập hoài, một giây này phóng đãng hành vi, người này thật sự là đứng đắn chẳng quá một giây. Thẩm Tinh Hà muốn cho chút giáo huấn, đưa tay liền véo eo cô, thế nhưng Tống Thanh Mộng dự đoán được, eo chợt né, tránh đi.
"Hừ, chị biết ngay em muốn nhéo eo chị..."
"Có bản lĩnh thì tối nay chị đều đừng cho em chạm vào?"
"Hai người rốt cuộc là nấu sủi cảo hay là đang tán tỉnh???" Vẻ mặt Cố Ngộ An u ám nhìn bộ dáng tươi cười kéo dài của hai người.
"Đều có đều có ~" Tống Thanh Mộng cười hì hì liên thanh đáp cô nàng.
Thẩm Tinh Hà đột nhiên hiện lên một màn ở bệnh viện, căm giận nói, "Ai với chị đều có, nhanh múc sủi cảo bưng ra." Nói xong, liền kéo Cố Ngộ An rời khỏi phòng bếp.
"Cô Trần đâu?" Thẩm Tinh Hà không xác định tình trạng hai người, không dám hỏi nhiều.
"Lấy chén đũa kìa."
Giọng điệu bình thường, xem ra là chưa làm hòa. Khuyên người, Thẩm Tinh Hà từ trước đến nay không am hiểu, huống chi nàng và Trần Nghiên Thanh chưa hề tiếp xúc, càng miễn bàn quen thuộc.
"Ăn cơm trước đi."
"Ừm."
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Cố Ngộ An an tĩnh như vậy.
"Sủi cảo tới đây——!"
Theo Tống Thanh Mộng hô to, Trần Nghiên Thanh cũng bưng bát đĩa đi ra, sau khi cười với Thẩm Tinh Hà, ánh mắt dừng lại trên người Cố Ngộ An, chuyển hướng tới Tống Thanh Mộng, "Sao hôm nay không tăng ca?"
Tống Thanh Mộng vừa đặt xong sủi cảo, ngồi vào bên cạnh Thẩm Tinh Hà, Trần Nghiên Thanh vừa hỏi, căn bản chính là cái hay không nói, nói cái dở, dứt khoát trả lời một câu, "Sao hôm nay ít đi dạy vậy?"
Hai người thương tổn lẫn nhau, Thẩm Tinh Hà nhìn rất hăng say, thỉnh thoảng còn hả hê nhìn Tống Thanh Mộng.
"Còn ăn hay không?"
"Làm gì chỉ trừng tôi?" Tống Thanh Mộng tức giận mà nói, còn chưa kịp nhìn lại Cố Ngộ An một cái, đã bị Thẩm Tinh Hà ngăn lại.
Sắc trời càng ngày càng đậm, không khí ấm áp từng chút từng chút bị đẩy đi, không khí lạnh chiếm hết thảy buổi tối, mèo đi ngang qua cùng cành tùng bàng quan cũng không dám phát ra tiếng, khí áp ngoài phòng giống như khí áp trong bữa tiệc không ngừng giảm xuống.
Trần Nghiên Thanh trên mặt bình tĩnh, động tác có mắt thường có thể thấy được kích động, thỉnh thoảng gắp sủi cảo gắp thức ăn cho Cố Ngộ An, chủ động đưa nước đưa giấy.
Nhưng mà, Cố Ngộ An cũng không phải người hàm hàm hồ hồ cứ như vậy hòa hảo, sủi cảo không ăn, đồ ăn không nhận, nước không uống, giấy không dùng. Cuối cùng Trần Nghiên Thanh không thể làm gì, đành phải thanh thanh nói, "Chị không ghét bỏ em, lãnh đạo trong viện tạm thời gọi điện thoại bảo chị đi tọa đàm thay một giáo viên khác, thời gian quá gấp nên chưa kịp nói tỉ mỉ với em."
Thật ra cô ấy có gửi Wechat, chỉ có điều Cố Ngộ An tức giận tắt máy, không nhìn thấy.
Chiếc đũa đụng vào đĩa sứ. "Tinh Hà, em hỏi chị, chị sẽ chê Tống Thanh Mộng nấu cơm khó ăn sao?" Cố Ngộ An lấy một loại ánh mắt "Nhất định phải đứng về phía em" nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Hà, Thẩm Tinh Hà bị nhìn chằm chằm hoảng hốt, đành phải cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát.
Trần Nghiên Thanh bất đắc dĩ dụi mi: Học sinh khó bảo.
Tống Thanh Mộng thì một bộ xem kịch, hướng về phía Trần Nghiên Thanh nhướng mày lộng mắt: Xem chị phải làm sao.
Thẩm Tinh Hà thì không thoải mái như vậy, do do dự dự, "A... cái này...... chị......" Khó xử nhìn Trần Nghiên Thanh, lại nhìn Cố Ngộ An, nhắm mắt lại, "Không chê đâu ha......"
Tống Thanh Mộng ám sảng.
Trần Nghiên Thanh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, không nhanh không chậm đặt ly xuống, "Hai người ăn đi, bọn chị trước xử lý chút chuyện gia đình." Di chuyển ghế dựa, đứng lên nói với Cố Ngộ An, "Em, cùng chị lại đây."
"A —— Trần Nghiên Thanh ——!"
"Về nhà?"
Tống Thanh Mộng nhìn chằm chằm hai ghế dựa trống trơn đối diện, hỏi Thẩm Tinh Hà.
"Như thế nào? Em còn chưa xem đủ?"
......
?「Shut Up and Dance - Jada Facer」
Lặng im. Chỉ nghe.
Bài hát ở trên xe chậm phát: I said you're holding back (Tôi nói em còn có điều giữ lại, hãy phô ra hết toàn bộ mị lực của chính mình) She said shut up and dance with me (Cô ấy nói đừng nói chuyện chỉ cần lẳng lặng nhảy cùng em)
Tiếng hát nhẹ nhàng lưu luyến, từng câu từng chữ, Thẩm Tinh Hà nhắm mắt nghe, trong lòng cũng dâng lên âm nhạc. Khi hát đến "This woman is my destiny..." Tống Thanh Mộng vặn nhỏ âm lượng, chậm rãi mở miệng.
"Thật sự không chê?"
Thật ra tay nghề của Tống Thanh Mộng cũng không tệ lắm, ít nhất rất hợp khẩu vị Thẩm Tinh Hà. Quấn lấy đáp án như vậy, rất giống trẻ con đang xác nhận lời người lớn nói có phải là thật hay không.
Thẩm Tinh Hà thu hồi lỗ tai chuyên chú, ngưng thần nhìn cô, kiên nhẫn dỗ dành, "Không chê, thật sự."
Sau khi nhận được lời khẳng định, nũng nịu, "Yêu em~", nhớ tới cái gì, lại bổ sung, "Còn nữa, cám ơn em đã cố ý cùng mẹ ăn sủi cảo."
Một chiếc xe chạy tới trước mặt, Tống Thanh Mộng bị chói đến nheo mắt lại. Khoảnh khắc hai xe giao nhau, ánh sáng mạnh đâm thủng cửa sổ trước xe, Thẩm Tinh Hà nhắm mắt lại, bên tai là giọng nói của mẹ Tống.
"Ngày Đông Chí năm ngoái, Thanh Mộng bất luận công việc bận rộn bao nhiêu, đều sẽ cùng dì ăn bữa sủi cảo, nhớ rõ duy nhất một lần không trở về, vẫn là nó để chính mình bận rộn đến thủng dạ dày, nằm trên giường bệnh truyền nước biển, cái gì cũng ăn không được, dì bên giường bồi một đêm..."
Mở mắt ra lần nữa, mặt đường trước mắt vừa đen vừa trống không, chỉ có một chiếc xe chạy về phía trước, Thẩm Tinh Hà chưa bao giờ cảm thấy tối đen có thể làm cho người ta an tâm như thế, nhìn ánh sáng yếu ớt chiếu ra từ đèn xe trên đường, đáy lòng trào ra một trận đau lòng, "Làm việc chú ý sức khỏe."