Đêm tháng bảy. Mơ là đom đóm bay loạn, côn trùng ồn ào chạy tán loạn trong cỏ dại, mặt trời lặn thiêu đỏ một mảnh rừng xanh.
Váy trắng xẹt qua cành cỏ, "Mau đến xem, Tống Thanh Mộng!
"Cái gì? Không phải là con dế thôi sao? "Tống Thanh Mộng nhàn nhạt liếc mắt một cái.
"Vậy chị có xem hay không?" Thẩm Tinh Hà trừng mắt nhìn người đứng bất động bên trái.
"Chị xem chị xem chị xem......" Vứt bỏ cỏ đuôi chó trong tay, dịch hai bước đến trước mặt Thẩm Tinh Hà.
Trùng nhỏ đen sì xuyên qua khe hở ngón tay bị người quan sát, hai người chống đầu nhìn con dế trong lòng bàn tay Thẩm Tinh Hà.
"Trước kia nghỉ hè đến nhà bà ngoại sống, Tiểu Mộ luôn lấy con này dọa chị."
"Ha ha ha ha, còn tưởng rằng em trai chị rất nghe lời chứ. Chị sợ cái này sao? "Thẩm Tinh Hà cố ý mở lòng bàn tay để dế có thể nhảy ra, muốn hù dọa cô. Ai biết, dế chờ thời cơ hồi lâu, trực tiếp nhảy lên cánh tay Thẩm Tinh Hà, ngược lại sợ tới mức mình lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
"Nói là trước kia, hiện tại chị cũng không sợ." Tống Thanh Mộng nhanh tay lẹ mắt chế trụ con dế muốn chạy, nắm lấy chân sau của con dế khoe khoang với Thẩm Tinh Hà.
"Đã nói không cần chị đi cùng em, còn nhất định phải tới... Đường đường là bác sĩ Tống không đi trị bệnh cứu người, lại ở chỗ này bắt dế, truyền ra ngoài... cũng không hay lắm nhỉ?" Váy run run, nhảy đến phía trước một bước, dế xoá sạch bị Tống Thanh Mộng bắt lấy, thả cho nó một con đường sống.
Tống Thanh Mộng mượn gió bẻ măng, nắm lấy tay nàng, "Khụ khụ... chị là bảo bối của vợ mà..."
"Quỷ ấu trĩ..." Thẩm Tinh Hà giả vờ tranh tay, cuối cùng bị mười ngón chế trụ, đứng đắn xuống nói, "Bệnh viện rất bận rộn, kỳ thật chị không đến cũng được".
"Vậy không được, ai biết em tới làm phù dâu hay làm cô dâu? Vợ chạy mất thì phải làm sao?" Tống Thanh Mộng không thuận theo không gãi, nói đùa không ngừng.
"Buổi tối chị ngủ một mình, có thể không?" Thẩm Tinh Hà nhướng mày nhìn cô.
Buổi sáng có nhắc qua với Tống Thanh Mộng một lần, lúc ấy là đầy mặt không như ý, hiện tại thấy cô mặt mày hớn hở, Thẩm Tinh Hà thuận thế lại nhắc tới.
"Nếu chị nói không được thì sao?" Tống Thanh Mộng nụ cười dần lui, giọng nói nghe ủy khuất, không biết còn cho rằng vô cớ bị dạy dỗ.
"Đây không phải hết cách rồi sao? Buổi chiều phải giúp Đường Giai bố trí phòng tân hôn, ba giờ phải dậy cùng cô ấy trang điểm, nếu chị ngủ một mình có thể ngủ nhiều thêm một chút mà......"
Lại nói tới Đường Gia, Tống Thanh Mộng đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng cô dâu này.
"Chị lạ giường, chị sẽ mất ngủ, bé không thương chị hả?" Tống Thanh Mộng mở ra hình thức làm nũng, hai mắt long lanh nhìn nàng.
"Mới một đêm thôi mà...... một đêm cũng không được? "Thẩm Tinh Hà bị bộ dạng đáng thương của cô chọc cho muốn cười, nhịn cười lại tốt tiếng thương lượng với cô.
"Em sẽ không phải tách chị, làm chuyện gì xấu đó chứ?" Thấy mềm không được, Tống Thanh Mộng lại dùng đại pháp kích tướng.
Thẩm Tinh Hà "Phụt" cười ra tiếng, người phụ nữ này như thế nào càng nói càng thái quá vậy.
"Tống Thanh Mộng, chị có cảm thấy chị thay đổi hay không? "Thẩm Tinh Hà rút tay ra, khoác lên vai Tống Thanh Mộng, ôm lấy cổ cô.
Tống Thanh Mộng sửng sốt, "Cái gì? Chị thay đổi chỗ nào?"
"Trở nên rất thích làm nũng với em, rất dính lấy em, giống như bạn nhỏ, làm cái gì cũng phải dỗ dành. Quay đầu ngẫm lại bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ, ít nói lạnh lùng của chị ở bệnh viện, quả thực là hai người." Khóe miệng theo mặt trời cùng nhau trầm xuống, ý cười cùng hoàng hôn càng tô càng đậm.
"Vậy em có phát hiện em cũng thay đổi hay không?"
Hai người nhìn nhau, ở trong ánh chiều tà phục bàn rung động.
"Trở nên rất thích cười, trở nên nguyện ý ỷ lại chị, gặp chuyện luôn thương lượng với chị, mà không phải chính mình đi cậy mạnh. Còn có..."
"Còn có cái gì, chị mau nói đi......"
Tống Thanh Mộng ôm eo, mang nàng đi tới phía trước, ở bên tai chậm rãi nói, "Còn có... kỹ năng trên giường rất có tiến bộ......"
Thẩm Tinh Hà bên tai nóng lên, sau khi bị hôn một cái, nhuộm một chút hoàng hôn đỏ.
"Tinh Hà? Tinh Hà? Thì ra hai người đang ở đây!"
Đẩy Tống Thanh Mộng ra, Thẩm Tinh Hà quay đầu nhìn Đường Gia đang đi về phía này.
"Gia Gia, làm sao vậy? Vội vã tìm bọn mình?
"Không có, chỉ là Phương Nhiên cũng tới, nói buổi tối muốn cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Chị đi sao?" Tống Thanh Mộng nhìn Thẩm Tinh Hà, lại lịch sự cười với Đường Gia. Thẩm Tinh Hà một đường không đợi Tống Thanh Mộng, đến trước mặt Đường Gia chỉ nghe được hai chữ "Ăn cơm".
"Là bác sĩ Tống phải không? Tinh Hà đã nói với tôi, chị là bạn......"
"Là bạn gái cô ấy."
"Đúng đúng đúng, vậy đương nhiên đi chứ, Phương Nhiên ngàn dặn dò vạn dặn dò nhất định phải để bác sĩ Tống cũng tới, ai ngăn cản cũng không được đâu."
Thẩm Tinh Hà liếc Đường Gia một cái, biết câu cuối cùng cô ấy nói là mình.
"Cô ấy cản không được, tôi cũng không làm 'người phụ nữ sau lưng'."
Thẩm Tinh Hà nhỏ giọng căm giận, "Ai muốn làm người phụ nữ sau lưng chị......"
Ba người sóng vai mà đi, Thẩm Tinh Hà ở chính giữa.
Tống Thanh Mộng và Đường Gia ở chung coi như hòa hợp, đề tài phần lớn xoay quanh Thẩm Tinh Hà, mượn cơ hội biết được không ít chuyện thú vị khi nàng đi học. Thẩm Tinh Hà thấy thế liền từ giữa chuyển đến bên ngoài Tống Thanh Mộng, nàng ngược lại không nghĩ tới hai người này có thể ăn ý như vậy, trên đường mặc kệ, tùy hai người giễu cợt chuyện xấu hổ của mình.
Khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, đường nét núi xa cũng biến mất theo, ngọn đèn núi màu đỏ nhấp nháy, là đôi mắt tân sinh.
Dòng xe cộ dày đặc, đèn đuôi xe như rắn, xuyên qua các tòa nhà cao tầng. Đường Gia không đi cùng các nàng, về phần Phương Nhiên, Tống Thanh Mộng ngược lại tò mò quan hệ của ba người các nàng.
Đánh tay lái, Tống Thanh Mộng thử hỏi, "Bé cưng? Phương Nhiên và em?
Thẩm Tinh Hà nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi, "Phương Nhiên chính là người bạn nối khố em đã nói với chị dạy em vẽ tranh, cô ấy là em họ của Phương Khanh."
"À ~" Tống Thanh Mộng khẽ gật đầu, đạp chân ga lái vào con đường kế tiếp sau đó hỏi tiếp, "Vậy ba người bọn em như thế nào chơi cùng nhau vậy?"
Phương Nhiên là bạn nối khố của Thẩm Tinh Hà, Thẩm Tinh Hà là bạn học đại học của Đường Gia, Phương Nhiên và Đường Gia là đồng nghiệp, ba người quen biết như là đã sớm vẽ xong một vòng tròn. Có điều, quan hệ giữa Đường Gia và Phương Nhiên tốt lên như thế nào, nàng thật sự không rõ ràng lắm.
"Hình như là một lần tụ hội."
Thẩm Tinh Hà mơ hồ nhớ rõ là một lần liên hoan với Phương Nhiên, lúc ấy nàng uống say không còn biết gì, Đường Gia là bạn cùng phòng của nàng, tới đón nàng về ký túc xá, Phương Nhiên và Đường Gia hẳn là quen biết như vậy.
"À ~" Tống Thanh Mộng khẽ gật đầu, đạp thắng xe, dừng ở trước đèn đỏ, bên trong vạch trắng.
Thẩm Tinh Hà trợn mắt nhìn đỏ mắt đèn, 90 giây.
"Ba" một tiếng rơi vào bên môi Tống Thanh Mộng. Trong nháy mắt, "Bá" một tiếng đèn đường hai bên đường sáng lên, giống như không cho phép người ta trộm vui.
"Đừng có buồn, buổi tối ngoan ngoãn chờ tin nhắn của em."
Tống Thanh Mộng tay cầm trên tay lái không nhúc nhích, chỉ là thân thể thoáng đi về phía trước, nhợt nhạt chạm vào môi Thẩm Tinh Hà, coi như hôn lại.
Đèn đỏ còn 5 giây, Thẩm Tinh Hà nhìn đèn đường đột nhiên sáng lên ngoài cửa sổ xe, mím môi, nhìn thấy khóe môi cong thành lông mày trong gương chiếu hậu, lại lặng lẽ nhắm mắt lại, tay bị người nắm chặt.
Thời điểm bánh xe chạy qua giao lộ cuối cùng, Tống Thanh Mộng liền gặp được Đường Gia cùng Phương Nhiên trong miệng của Thẩm Tinh Hà, đứng ở bên cạnh quán ăn vặt nhân khí vượng nhất, quần đùi chữ T màu trắng dép lào, giống như học sinh trung học nửa đêm lén chạy ra ăn thịt nướng.
"Phương Nhiên, nói như thế nào chúng ta cũng đã rất lâu không gặp, gặp mình liền mặc trang phục này?" Thẩm Tinh Hà vừa xuống xe liền nhịn không được bóc phốt, nàng như thế nào cũng không sao, chủ yếu là có Tống Thanh Mộng.
"Cậu thì biết cái gì? Ăn quán ăn khuya thì phải có bộ dáng ăn quán ăn khuya. Gia Gia, cậu nói có đúng hay không?"
Phương Nhiên nhìn về phía Tống Thanh Mộng dừng xe đi tới.
"Phương Nhiên phải không? Tôi là Tống Thanh Mộng, gọi tôi là Thanh Mộng là được."
"Đúng, tôi chính là Phương Nhiên, gọi tôi là Nhiên Nhiên hoặc là Phương Nhiên là được." Phương Nhiên nhếch miệng cười rạng rỡ hơn ai hết, Đường Gia cảm giác là Phương Nhiên kết hôn mới đúng.
"Ngồi đi ngồi đi, hai người đi tìm chỗ ngồi trước đi, mình đi lấy thực đơn. "Đường Gia kéo Phương Nhiên rời đi.
"Cậu làm gì vậy? Mình còn chưa nói chuyện với người ta..." Phương Nhiên vừa thét to vừa không tình nguyện bị kéo đi, "Vậy mình đi lấy chút đồ uống~ Ngôn Ngôn cậu cùng Thanh Mộng ngồi trước đi......"
Ngôn Ngôn. Tống Thanh Mộng quay mặt nhíu một nửa lông mày, nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Hà.
"Cô ấy là bạn nối khố của em mà, biết nhũ danh của em... Cái này... cũng không kỳ lạ nhỉ?"
Thẩm Tinh Hà bất đắc dĩ, nhìn bộ dáng này, đêm nay nếu như lại để cho cô ở một mình, chỉ sợ sau khi về nhà cuộc sống của mình sẽ cực kỳ "gian nan", bắt đầu kế hoạch buổi tối như thế nào mới có thể lén trốn đi.
"Không kỳ lạ." Tống Thanh Mộng thản nhiên nói một câu, trong lòng chính là ngũ vị hỗn loạn, còn tưởng rằng xưng hô này ngoại trừ bà ngoại đã qua đời của nàng, chỉ có cô gọi thôi chứ.
Một lát sau, Đường Gia Phương Nhiên mang theo mấy chai bia tới.
"Sao mới qua vài phút, sắc mặt bác sĩ Tống đã thay đổi rồi? "Đường Gia mang theo hai chai bia tới," Cãi nhau à?
"Nào có, không cãi nhau, chị ấy đây là lái xe mệt, ăn chút cơm là tốt rồi......" Thẩm Tinh Hà vội vàng giải thích.
Tống Thanh Mộng một bên phụ họa, "Phải, lái xe mệt." Tiếp theo lại sửa lại ngữ điệu nói, "Haizz, lái xe không cho cơm, nào có sức lực lái~"
Thẩm Tinh Hà nghe ra là hai ý nghĩa, dưới bàn đá Tống Thanh Mộng một cước, đối phương chưa kịp né tránh, thực sự trúng một cước.
Đường Gia ngẩn ra, Phương Nhiên giây lát hiểu ý gì, hai mặt nhìn nhau: "Khụ khụ...... Vậy hai chúng ta đi thêm rau trộn đi, đồ ăn nóng còn phải đợi lát nữa mới được." Đường Gia nói theo, "Đúng đúng đúng, gọi rau trộn ăn trước.
Sau khi đi xa, Đường Gia nói với Phương Nhiên, "Sao mình cảm giác không giống mình kết hôn, giống như người kết hôn là hai người đó vậy?"
Phương Nhiên mãnh liệt gật đầu, "Mình cũng cảm thấy, hay là cậu đừng kết nữa, cậu và đối tường của cậu còn không ngọt bằng hai người đó."
"Muốn ăn đập hả? Có phải hay không!?" Nói xong Đường Gia liền phất tay vỗ về phía Phương Nhiên, sợ tới mức Phương Nhiên nhảy ra xa ba thước," Đừng đánh thật chứ, mình nói giỡn thôi mà?!