Mộng Lai Sinh Tam Kiếp - Hải Nguyệt Mộng Đình

Chương 9: Đồng hành (2)




Được! Nó tìm đến rồi à?" Triệu Lăng hỏi.

Tôi gật đầu rồi khẽ nói: "Nó sắp đến rồi, khi nảy ta thấy thấp thoáng bóng nó ẩn hiện xa xa sau những tán cây cao lớn kia...Có lẽ nó đã đánh hơi được chúng ta đang ở đây!"

Triệu Lăng khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, một lát sau con hổ đó dần dần xuất hiện. Nó đi từng bước...từng bước tiến về phía chúng tôi. Nó càng đến gần gió thổi càng mạnh làm cho các nhành cây va chạm vào nhau mạnh mẽ, từng phiến lá vì thế mà đổ ào ạt xuống chỗ chúng tôi.

Tôi nằm im, mắt nhắm hờ giả vờ đang ngủ. Bỗng xung quanh có vô số tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp không gian. Trên những táng cây là vô số đôi mắt đỏ chót đang chòng chọc nhìn về phía tôi. Cười những tràn cười điên dại.

"Hahaha...cuối cùng cũng tìm ra các ngươi rồi!!!" Con hổ kia cất giọng nói vang vọng khắp không gian, giọng của nó giống như quỷ sa tăng nơi Âm Tào Địa Phủ vọng lên dương gian vậy.

Gió thóc lên từng hồi, con hổ đứng ngoài vòng muối tôi đã vẽ, nó ngửi ngửi xung quanh cái vòng đầy muối tôi đã vẽ. Nó khinh thường nói: "Tiểu tử thối, ngươi tưởng cái vòng muối này sẽ làm được gì ta?"

Tôi vẫn cố nhắm mắt vờ ngủ, con hổ tức giận hét: "Ta đang nói các ngươi đấy! Giả vờ cái gì hả?"

Thấy chúng tôi không động đậy, con hổ đó nói: "Đã vậy thì ngoan ngoãn vào bụng ông đây đi! Vậy...tên bị thương kia sẽ là món tráng miệng cho ta trước, rồi đến tên tiểu tử này". Nói rồi nó dùng thuật thôi miên hòng kéo Triệu Lăng ra khỏi vòng muối của tôi.

Triệu Lăng bị trúng thuật thôi miên, hắn đứng phắt dậy. Mở to mắt tiến từng bước ra khỏi vòng muối.

Thấy vậy tôi chạy lại ôm người hắn không cho ra khỏi vòng. "Triệu Lăng, huynh không được đi...huynh nghe ta nói không Triệu Lăng!".

Hắn chỉ im lặng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của tôi. Con hổ thấy vậy bèn bảo với Triệu Lăng: "Mau lên giết nó đi...nó muốn cản đường ngươi đấy...nó chính là kẻ thù của ngươi đấy! Giết...giết nó đi!"

Triệu Lăng ngước nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sát khí, hắn quật tôi ngã xuống đất. Hắn ngồi xuống dùng sức bóp cổ tôi.

Tôi cố vùng ra nhưng không được, dù sao thì hắn cũng là nam nhân, tôi cũng là nữ nhi sao chịu nổi sức của hắn chứ. "Triệu...Lăng...là muội..." Từng chữ từng chữ tôi nói ra rất khó nhọc, tôi chỉ mong hắn có thể nghe thấy.

Nhưng không...Nếu cứ tiếp tục như vậy chưa kịp bị con hổ kia ăn đã bị tên này bóp chết. Tôi nhớ lại Nhị sư huynh có từng nói: "Một người bị trúng thuật thôi miên họ sẽ không nghe thấy nhưng họ có thể cảm nhận cơn đau."

Thế là tôi cố rút con dao kẹp sát bên người, rạch một đường lên tay Triệu Lăng. Hắn bình tĩnh trở lại, thấy tôi nằm dưới đất, tay hắn còn đặt trên cổ tôi nhìn sang cánh tay bị tôi vừa dùng dao rạch trúng.

Hắn nhăn mày hỏi: "Muội làm sao vậy? Ta bị sao vậy?"

Tôi ngồi dậy thở không ra hơi, hổn hển nói: "Ta không sao...Lát nữa nói sau đi!". Nói rồi tôi quay sang con hổ kia quát: "Cái con hổ chết tiệt kia, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng! Ngươi muốn gì?"

Con hổ kia cười ha hả nói: "Hmm...ta muốn gì ư? Dĩ nhiên là ăn thịt hai tên tiểu tử nhà ngươi rồi!"



"Sao mấy tên yêu quái này lại thích ăn thịt người quá vậy? Ta thấy các ngươi ăn thịt người cũng không tăng thêm đạo hạnh đâu. Chi bằng ta nghĩ các ngươi nên ăn chay, niệm Phật mới có cơ hội nhá!" Tôi khinh miệt nói.

"Ranh con! Ngươi muốn chết à? Vậy để ta tiễn hai ngươi về Tây Phương Cực Lạc rồi phanh mảnh xác các ngươi cho bọn cô hồn kia ăn!" Con hổ tức giận quát.

Nói rồi con hổ dùng sức tông vào vòng muối nhưng bất thành. Nó càng tức điên hơn, đôi mắt đỏ của nó sáng lên miệng há to. Phun một tràn lửa đỏ rực, nó phá bỏ rào cản này để được xé xác chúng tôi.

Tôi cảm giác vòng muối không còn trụ được bao lâu. Đành rút ra một lá bùa màu đỏ, dùng nhũ chu sa vẽ vài đường rồi phóng thẳng về phía con hỏi. Lá bùa dán vào giữa mi tâm của nó, con hổ lùi ra phía xa mấy bước, nó bay lên không trung rồi bay xuống ra chiều đau đớn.

"Tên nhóc thối tha, sao ngươi dám..." Nó hét lên trong đau đớn và giận dữ.

Lúc này, những vong hồn kia thấy tôi hại chủ nhân bọn chúng. Chúng tiến lại gần vòng muối muốn giết chúng tôi. Nhưng có hàng trăm vong hồn như vậy, mà vòng muối này đã bị tiêu giảm uy lực không ít. Tôi quay sang Triệu Lăng: "Mau...đứng lên...cầm lấy lá bùa này trước đi! Bọn chúng tạm thời sẽ không dám lại gần huynh."

Đoạn trong lúc cấp bách tôi đang cố tìm thanh kiếm Tàn Hồng mà trước khi đi Sư phụ đã tặng cho tôi phòng khi gặp vong hồn bám víu. Khi nảy do giằn co với Triệu Lăng chả biết nó nằm ở đâu nữa. Đột nhiên "Ầm" một tiếng. Bọn chúng đã phá được, chúng đang tiến đến áp sát tôi và Triệu Lăng. Lá bùa trong tay của hắn cũng bị chúng xé tan tành.

Tôi bị chúng vay quanh một vòng tròn, mấy trăm con mắt vay kín người tôi nhất bổng tôi lên không trung. Triệu Lăng cũng không khá hơn tôi bao nhiêu, hắn bị mấy vong hồn đó quấn lấy không buông. Tôi thầm khóc "Sư phụ ơi, đồ nhi hứa sau này sẽ học hành chăm chỉ, không lén ra ngoài chơi nữa đâu...huhu".

Khoảnh khắc ấy tôi và Triệu Lăng đều nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy đối phương rồi!

Thì đột nhiên "xoẹt" một tiếng, một luồn sáng lóe mắt bay thẳng về phía đám vong hồn quấn lấy chúng tôi. Đám vong hồn đó hét lên kinh hoàng rồi tan biến vào hư không. Chúng biến mất để lại tôi trơ trội trên không, tôi nghĩ "Thôi xong rồi, lần này không bể đầu mẻ trán cũng gãy xương nằm liệt giường"

Con hổ kia đang giằn co với lá bùa tôi dán vào giữa mi tâm của nó, nó sắp gỡ ra được rồi. Nó lại muốn bay tới tấn công tôi. Thấy tôi gặp nguy hiểm Triệu Lăng vội vã bay tới đỡ tôi. Con hổ lao đến như tên bắn hất chúng tôi ngã lăn ra đất.

Tôi còn đang đau đớn vì cú ngã vừa rồi, cố gắng bò từ từ lại chỗ Triệu Lăng. Hắn nằm bất tỉnh, vết thương tứa máu thấm ướt một mảng áo trắng.

Con hổ vẫn không bỏ cuộc nó định bay đến tấn công một lần nữa thì đột nhiên có một người bay đến. Dùng thuật Thiên Khư Chú nhốt con hổ kia vào bình hồ lô.

Tôi vội lay người Triệu Lăng nhưng hắn vẫn không mở mắt. "Triệu Lăng...Triệu Lăng, huynh tỉnh lại đi!" Tôi lo lắng cố gắng kêu hắn. Vừa nảy trong lúc chuẩn bị đáp đất là Triệu Lăng đã dùng người đỡ tôi, người tôi hoàn toàn đáp thẳng lên người hắn.

Nam tử khi nảy vội vàng chạy lại xem xét tình hình của Triệu Lăng. Đoạn hắn lấy trong túi ra một viên đan dược màu nâu bỏ vào miệng Triệu Lăng. Hắn quay sang nói với tôi: "Hắn không sao đâu, vết thương có chút nghiêm trọng nhưng Tủy Tường Tán này có thể giúp hắn cầm máu, điều hòa khi huyết. Nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi thôi!"

Lúc này tôi mới để ý, người đối diện làm một nam tử tầm 19, 20 tuổi. Thân diện y phục màu lam nhạt, mái tóc đen dài, ngũ quan anh tuấn, phong thái điềm đạm, nho nhã chính là từ diễn tả vẻ đẹp của người này. "So với Triệu Lăng chắc chắn là kẻ tám lạng người nửa cân". Tôi thầm nghĩ.

Thấy tôi đứng đờ người ra, nam tử đó vẫy vẫy tay ra trước mặt tôi: "Này...muội không sao chứ, Thập Tam muội?"

Tôi bối rối, lúng túng nói: "À...à ta không sao, đa tạ huynh cứu bọn ta kịp lúc...nếu không bọn ta đã đi làm mồi cho con hổ xấu xa đó rồi!".

Nam tử đó cười, không ngờ tên nam nhân này cười lại đẹp đến vậy, bất giác hắn giơ tay xoa đầu tôi: "Muội bắt đầu khách sáo với ta từ khi nào vậy Tiểu Hiên?"

Tôi bất ngờ lùi lại phía sau một bước hỏi: "Sao huynh biết tên ta?"

Nam nhân đó chưa kịp trả lời thì có một ông lão thất tuần có chòm râu dài, tóc cũng đã điểm bạc, thân diện y phục tu sĩ, thân hình hơi gầy nhưng gương mặt tỏa ra nét nghiêm nghị. Ông lão từ phía xa đi tới tiến về phía chúng tôi. Càng đến gần thì tôi nhận ra, ông ấy là Tương Dương Sư bá. Là sư huynh đồng môn với Sư phụ tôi, còn nhớ Sư phụ từng kể với tôi.

Ngày Sư phụ và Sư bá rời sư môn, Sư phụ luôn theo con đường chấn hưng môn phái, mang danh dự Y Sơn vang danh thiên cổ. Còn Sư bá mấy năm nay, chu du tự tại không màn thế sự,người thường trú ở núi Lâm Tì cùng với đệ tử độc môn duy nhất Dư Minh Viễn.

Minh Viễn sư huynh năm 6 tuổi đã theo Tương Dương sư bá học nghệ. Là đệ tử độc môn nên huynh ấy rất tài hoa, là tấm gương cho bọn đệ tử ở Y Sơn Quán. Vẻ ngoài không thua gì nam nhân Biện Thành Quốc, mỗi lần huynh ấy đến Thượng Nghi thì y như rằng các sư tỷ của tôi luôn tìm cách tiếp cận huynh ấy.

Nhưng huynh ấy không động lòng với ai cả, chỉ chuyên tâm học hành phụng sự chúng sinh thiên hạ.

☆☆☆

Chúng tôi chỉ gặp nhau vỏn vẹn hai lần, năm 8 tuổi và năm 10 tuổi. Mấy năm sau, sư bá ngao du khắp thiên hạ nên tôi cũng chẳng còn gặp sư huynh Minh Viễn. 7 năm không gặp huynh ấy càng anh tuấn hơn người.

Tôi còn nhớ năm tôi 8 tuổi, Tương Dương sư bá dẫn Minh Viễn sư huynh đến đạo quán. Lúc ấy, huynh ấy luôn lạnh lùng, ít nói, thấy huynh ấy có một mình nên tôi ngày nào cũng rủ rê, lôi kéo huynh ấy ra ngoài chơi. Kết quả là hôm đó Minh Viễn sư huynh bị sư bá trách phạt không cho ăn cơm, còn phải chép 100 lần Tùng Bách Kinh rồi mới được đi ngủ.



Vì tôi nhỏ nhất trong các đệ tử nên lúc đó sư phụ và sư bá chẳng bao giờ trách phạt gì tôi. Tôi thấy có lỗi nên đã lén đem ít màn thầu trong bếp cho huynh ấy. "Muội đem về đi, ta không ăn đâu!" Minh Viễn sư huynh từ chối.

"Huynh có phải giận muội không?" Tôi ngây thơ hỏi.

"Không có...muội về đi, sư phụ ta mà biết thì hai chúng ta cùng bị phạt đấy!" Minh Viễn sư huynh ngước mắt nhìn tôi vỗ vai nói.

"Nhưng không ăn huynh sẽ chết đấy!" Tôi cố gắng thuyết phục.

"Ta không sao...thật đấy...muội nhìn xem ta sẽ không bị đói chết đâu." Nói rồi huynh ấy đứng dậy xoay một vòng cho tôi xem.

"Đúng là còn khỏe...nhưng mà..." Chưa kịp dứt câu tôi đã nghe tiếng sư phụ gọi. Tôi vội vội vàng vàng xỏ giày, giấu mấy cái bánh vào tay áo rồi rời khỏi phòng. Vừa chạy được một đoạn tôi quay lại phòng sư huynh, lấy trong tay áo bên kia ra một cây kẹo. "Huynh ăn đỡ đi, mai muội đến tìm huynh!"

Minh Viễn sư huynh cười khổ, nhận lấy cây kẹo trong tay tôi rồi nói: "Muội đúng là nha đầu ngốc mà! Ta biết rồi muội về đi."

☆☆☆

Thấy sư bá đi lại tôi vội kêu lên, cuối người chấp tay hành lễ "Sư bá...sư bá, Tiểu Hiên bái kiến sư bá!"

Tương Dương sư bá thấy tôi bèn đi lại cười hiền hậu xoa đầu: "Tiểu Hiên đấy à! Sao con lại ở đây? 7 năm không gặp ra dáng thiếu nữ rồi đấy!"

Tôi chạy lại đỡ tay sư bá: "Năm nay Tiểu Hiên cũng đã 17 tuổi rồi ạ! Sư bá cũng may là gặp người nếu không là con xong đời rồi!"

Sư bá cười nói: "Con nhóc nhà con từ nhỏ đến lớn thích chạy lung tung gây chuyện. Con phải cảm ơn sư huynh Minh Viễn của con ấy, nó bảo lâu rồi không gặp Thập Tam muội. Nên cứ suốt ngày nói bóng gió giục ta đến Thượng Nghi thăm con suốt!"

Tôi quay sang nhìn sư huynh, huynh âdy quay mặt sang chỗ khác. Có lẽ hơi ngại nên huynh ấy nói chuyện có phần ấp úng: "À...à Thập Tam muội, đã nhớ ra ta chưa?"

"Sao muội quên huynh được, sư huynh chúng ta 7 năm không gặp, muội nhìn huynh không ra rồi nhá!" Nói rồi tôi nghịch ngợm huých người huynh ấy.

Minh Viễn sư huynh gãi gãi đầu tỏ vẻ lúng túng: "Muội vẫn như vậy vẫn thích trêu chọc ta!"

Thấy huynh ấy ngại nên tôi không cố chọc nữa, liền chuyển chủ đề: "À đúng rồi...con yêu quái khi nảy là thứ gì vậy, suýt nữa là tiễn ta đi Tây Thiên luôn rồi?"

"Tiêu Lâm tinh, nó là một loài hổ thượng cổ, chấp niệm khá sâu nên chẳn tu hành được, nó ăn thịt người, gặm nhắm linh hồn để duy trì hình dáng nâng cao pháp thuật. Lần đó, ta đã bị sảy mất nó một lần, nay lại gặp nó. Mấy năm không gặp thuật trừ yêu của muội chẳng tiến bộ xíu nào. Lúc nảy ta không đến kịp thì..." Minh Viễn sư huynh lúc này nhíu mày tức giận mắng tôi.

"Thì chẳng phải huynh vẫn cứu muội kịp lúc sao?" Tôi cố bào chữa.

Sư huynh tức tối nói: "Muội...muội vẫn ngang ngược như vậy!"

Tôi tỏ vẻ vô tội nhìn sư bá cầu cứu: "Sư bá người xem kìa, 7 năm mới gặp lại huynh ấy chẳng nói lời tốt đẹp nào chỉ biết mắng con thôi...huhu"

Sư bá bất lực bảo: "Viễn Nhi! Con được gặp cho bằng được con bé giờ lại la mắng nó là sao?"

Minh Viễn hậm hực: "Người xem muội ấy, không lo học hành, lúc nào cũng làm người khác phải lo!"

Tôi và sư bá nhìn nhau cười xòa, sư bá bảo: "Sư huynh con nói đúng đấy! Sau lần đi trải nghiệm này Tiểu Hiên cần học nhiều hơn biết chưa?"

"Ơ...sư bá người cũng cùng một phe với huynh ấy à!" Tôi buồn bã nói.

"Khụ...khụ..." nghe tiếng Triệu Lăng ho, tôi vội vàng chạy lại, đưa nước cho huynh ấy lo lắng hỏi: " Nào uống ít nước đi... Huynh cảm thấy thế nào rồi?"

Triệu Lăng lo lắng giọng khàn khàn nói: "Ta đỡ rồi! Muội không sao chứ? Có bị thương không?"



"Ta không sao, ta ngã thẳng lên người huynh mà. Người có sao là huynh ấy, bản thân bị thương còn chạy đến cứu ta. Huynh không cần mạng nữa à? Khi nảy huynh làm ta sợ chết khiếp đấy! " Tôi càu nhàu trách móc.

Tương Dương sư bá lại chỗ Triệu Lăng, đưa tay bắt mạch rồi bảo: "Mạch tượng đã ổn rồi, không sao nữa đâu. Ngày sau cẩn thận dưỡng thương đừng cử động nhiều là được."

"Đa tạ ơn cứu mạng, Triệu mỗ ta cảm kích khôn cùng!" Triệu Lăng cung kính nói.

Tương Dương sư bá xua tay: "Đa tạ đồ nhi của ta ấy, nó cứu ngươi đấy!"

Tôi gật gù tiếp lời: "Đúng vậy, Minh Viễn sư huynh là người cứu chúng ta đấy!"

Triệu Lăng hướng mắt về phía Minh Viễn sư huynh nói: "Đa tạ thiếu hiệp"

"Đừng khách sáo, thấy tình hình nguy cấp ra tay tương trợ thôi. Huống hồ ngươi là bằng hữu của Thập Tam muội ta!" Sư huynh Minh Viễn nói.

Triệu Lăng thắc mắc: "Thập Tam muội?"

"Ta là đệ tử của Y Sơn Quán, sư phụ ta là La Tử Ưu, đây là sư bá của ta Tương Dương đạo sĩ, còn đây là sư huynh ta đồ đệ độc môn của sư bá Dư Minh Viễn." Tôi giải thích.

Triệu Lăng đi cùng tôi nhiều ngày rồi, hắn không hề có ý xấu, không hại tôi. Xem tôi như bằng hữu sao tôi cần phải dè dặt giấu thân phận làm gì. Hơn nữa, hắn nhiều lần cứu tôi nên bản thân mới thành ra nông nổi này. Hắn đối tốt với tôi như vậy hà cớ gì tôi phải đề phòng, làm mất tình bằng hữu.

"Ra là vậy...hèn gì muội mới giỏi dược lý như vậy! Ta đã ngờ ngợ đoán ra nhưng không dám khẳng định..." Triệu Lăng đáp.

"Công tử đúng là có mắt nhìn người, và cũng giỏi chịu đựng thật đấy. Thông thường người bị thương như vậy khó mà bay lên cao được. Khi nảy ta thấy nội công ngươi cũng không tồi..." Minh Viễn sư huynh nói.

Triệu Lăng bình tĩnh đáp: "Ta chỉ là con của một trang chủ trà trang ở Biện Thành Kinh, từ nhỏ đã được gia phụ cho học văn thư, võ nghệ mong ngày mang vinh quang về cho gia tộc."

Tôi tò mò hỏi: "Không ngờ nha Triệu Lăng...gia đình huynh chắc khá giả lắm. Đợi đến khi tới Biện Thành huynh dẫn ta tham quan được không?"

"Được thôi!" Triệu Lăng cười đáp.

"Được rồi! Chắc mọi người cũng đều đã mệt, Viễn Nhi con đi tìm ít củi khô tối nay chúng ta ở lại đây, mai rồi lên đường!" Tương Dương sư bá chậm rãi nói.

"Vâng, sư phụ!" Nói rồi Minh Viễn sư huynh đi sâu vào rừng sâu tìm củi....