Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 3




Dương Diệp dùng sức ném phịch tôi xuống giường, ót đụng vào tượng điêu khắc gỗ đầu giường làm tôi đau đớn kêu lên, trước mắt mơ mơ hồ hồ, Dương Diệp thân hình cường tráng đè tôi xuống, thân thể yếu ớt căn bản không thể chống cự, cơn đau đớn sau ót vẫn chưa biến mất, quần áo trên người bị thô bạo xé rách, tôi sợ hãi che lại thân thể lõa lồ, đột nhiên một bàn tay hung tàn tát vào mặt tôi, miệng lập tức trào ra mùi máu nồng đậm.

“Dương Diệp....” Tôi sợ hãi gọi tên anh, không biết vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy.

Dương Diệp lãnh đạm nhìn tôi, trong đôi mắt không hề có vẻ dịu dàng quen thuộc, khóe môi cong lên đầy vẻ giễu cợt.

“Ngải Nhi hôm nay nói cho cậu cái gì, cậu giờ cũng biết phản kháng rồi sao? Muốn làm theo lời của Ngải Nhi dọn đi khỏi cái nhà này à?”

Tôi khủng hoảng lắc đầu, tôi chưa bao giờ muốn rời xa Dương Diệp, cũng không biết anh làm sao biết được lời Ngải Nhi nói với tôi, “Tôi không có...”

Nhưng Dương Diệp không hề nghe tôi nói, anh dùng tay trái bắt lấy hai tay tôi cố định lên đỉnh đầu, tay kia thì tách đầu gối ra, sau đó anh đưa phân thân đỏ hồng vào phía sau tôi bắt đầu sáp nhập.

Tôi đau đớn đến nỗi ngay cả một tiếng kêu cũng không thể thốt ra, hậu phương bị đỉnh nhập đau đớn càng ngày càng tập trung, nửa người dưới như bị một cây cây sắt to lớn nóng rực xỏ xuyên qua, Dương Diệp không ngừng ra vào dũng đạo đã thấm đẫm máu, côn thịt chôn sâu càng sưng lên, bên trong thật giống như sắp nứt rách ra vậy.

Tôi theo bản năng muốn la lên cầu cứu, nhưng tôi kêu cứu ai bây giờ, ở trên đời này, người duy nhất tôi có thể tin cũng chỉ có Dương Diệp.

Đôi môi cánh hoa xanh trắng không ngừng mấp máy, mắt tôi chảy không ra lệ, ngây ngây ngẩn ngẩn nhìn trần nhà trống rỗng, vẫn là màu xanh thẳm như trước, vẫn là màu Dương Diệp yêu thích nhất, anh từng nhận lời cho tôi một bầu trời, cho tôi một cuộc sống vui vẻ.

Tình ái cường bạo không biết giằng co bao lâu, ở trong quá trình đó, ta mơ hồ chỉ có thể chịu đựng được mười phút sau đó liền ngất đi. Lúc tỉnh lại, trên người đã được mặc một bộ quần áo mới, đau đớn kịch liệt làm cho tôi không thể tiếp tục yên giấc, Dương Diệp đang nằm ngủ cạnh giường, tôi sợ hãi lui vào phía góc giường, chấn động rất nhỏ làm Dương Diệp bừng tỉnh.

“Cậu tỉnh lại rồi, thật tốt quá.” Dương Diệp trên mặt lo lắng, anh lại dịu dàng quen thuộc, nếu không phải trên người còn vô cùng đau đớn, có lẽ bản thân sẽ nghĩ rằng trận cuồng bạo kia chỉ là cơn ác mộng.

Không để cho tôi cự tuyệt, anh lại ôm tôi giống như một con rối, hương vị ấm áp của Dương Diệp làm cho những giọt nước mắt li ti của tôi không ngừng tuôn rơi, thanh âm Dương Diệp tựa như lời hát ru, ở bên tai tôi du dương.

“Cậu vừa rồi chảy thật nhiều máu, Ninh Hiên cùng tôi giúp cậu lau đến mấy bồn máu loãng, tôi còn tưởng rằng cậu sắp chết chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như vậy làm cho tim tôi thật đau xót a....”

Tôi vẫn câm lặng không dám nói chuyện, Dương Diệp âm tình bất định, tôi cuối cùng lĩnh giáo, thì ra Ngải Nhi không hề gạt tôi.

“Tôi hiện tại biết đều do Ngải Nhi giở trò quỷ, cô ta muốn cướp đi cậu từ bên cạnh tôi, cậu là của tôi, chỉ có tôi không cần cậu, cậu không được rời khỏi tôi, nghe hiểu chưa? Tiểu Cận nhi, đừng có lần sau đó.

Tôi nằm ở trong ***g ngực của Dương Diệp, Dương Diệp vẫn như thường lệ chờ sau khi tôi ngủ say, mới đặt tôi trở về trên giường.

Sáng sớm tỉnh lại, Dương Diệp đã dặn dò quản qua bảo tôi đến nhà hàng dùng điểm tâm, tôi cố gắng kìm nén khó chịu bước vào phòng tắm rửa mặt, lại phát hiện quần của mình dính đầy vết máu, máu đen khó coi nhiễm bẩn áo ngủ hồng nhạt, giặt làm sao cũng không đi.

Tới nhà ăn, Dương Diệp vẻ mặt mỉm cười đang ngồi ở đó.

Mấy mẩu vụn của tờ giấy thông báo đại học bay đến trước tay tôi, trên khuôn mặt tàn khốc của Dương Diệp vẫn tiếp tục tươi cười tao nhã, hắn cùng với cuộc đời này đều ngạo mạn như nhau.

“Tiểu Cận nhi chỉ có thể ở bên cạnh tôi, không được đi đâu cả.”

Kể từ ngày đó, tôi không còn gặp lại Ngải Nhi, giấc mộng lên đại học cũng mai một theo thời gian.

Cuộc sống của tôi ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác xa nhau, ban ngày, tôi vẫn như trước là Nhị thiếu gia của Dương gia, tôi vẫn như trước được Dương Diệp yêu thương vô hạn, ban đêm, nơi yêu thương lại biến thành phòng ngủ, nằm ở dưới thân Dương Diệp tiếp nhận hoan ái.

Luật động trừu đưa dưới thân tựa như vĩnh viễn không ngừng, ánh mắt chết lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi đã thành một con chim trong ***g chẳng thể bay đi đâu được nữa.

Cuối tuần Ninh Hiên nhân lúc bệnh viện nghỉ làm đến nhà xem bệnh cho tôi, có lẽ do buổi tối quá lạnh, cho dù biết chuyện này có liên quan đến việc hoan ái của Dương Diệp, nhưng tôi vẫn tận lực không muốn nghĩ đến nữa.

Dạo này ngay cả Hàn Viên rất hiếm gặp cũng tới, vẫn là thái độ lạnh lùng ngồi ở trên ghế sô pha, tôi không hiểu, nếu chán ghét tôi như thế, vì sao không đợi ở đại sạnh để không phải nhìn thấy tôi, như vậy cũng đỡ phải tức giận.

Ninh Hiên muốn Dương Diệp cởi quần tôi ra để kiểm tra vết thương bị nứt ra ở hậu phương, Dương Diệp cũng chẳng để ý đến khuôn mặt tôi đã trắng bệch, một phen lật thân tôi qua, cặp mông lỏa lồ bại lộ ở trong không khí mát mẻ, ngón tay Ninh Hiên ở phía sau tôi di động làm cho tôi ảo giác nghĩ đến chuyện đêm qua với Dương Diệp.

Ninh Hiên muốn Dương Diệp đi theo ra ngoài, tôi mệt lã nhắm mắt lại, thứ nhất, gần đây tôi hoàn toàn không thấy đói bụng, thân thể lại gầy yếu giống như lúc mới tới Dương gia, không thể chịu đựng quá nhiều mệt mỏi nữa, thứ hai, trong phòng chỉ còn tôi cùng Hàn Viên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi còn tốt hơn là đối diện với ánh mắt khinh bỉ của hắn.

Lam Ninh Hiên cùng Dương Diệp đi ra hành lang gấp khúc ngoài cửa, Dương Diệp có vẻ có chút không chuyên chú, liên tục nhìn vào trong phòng, hắn biết Hàn Viên rất chán ghét tiểu Cận nhi, Hàn Viên thân thể phi thường khiết phích nghiêm trọng (khiết phích: nghiện sạch sẽ), Dương Cận giống như một kẻ bẩn thiểu xuất thân ở phố cũ nhưng Hàn Viên xem ra coi cậu ấy còn không bằng rác rưởi.

Đẩy đẩy mắt kính có chút trầm trọng, gương mặt Lam Ninh Hiên vẫn bình tĩnh như trước, “Anh làm hơi quá rồi đấy, cậu ấy vẫn chưa có khả năng thừa nhận anh, vết thương của cậu ấy rất dễ bị nhiễm trùng, không thích hợp giao hoan triền miên.”

Dương Diệp thoải mái dựa vào vách tường tuyết trắng, trên mặt không có một chút lo lắng, “Chỉ cần cậu ta có thể chống chọi đến khi trò chơi kết thúc là được, sau đó cậu ta như thế nào, đó không phải là chuyện liên quan đến tôi.”

“Ngải Nhi muốn tôi cho anh biết, trò chơi này không nên tiếp tục, anh có thể sẽ hại chết một đứa trẻ hoàn toàn tin tưởng anh đấy.”

Dương Diệp bĩu môi, “Anh đã nói với cô ta là tôi đã lên giường với tiểu Cận nhi sao?”

Ninh Hiên lắc đầu, Dương Diệp làm ra dáng vẻ nghi ngờ, “Anh không nói với cô ta? Cô ta mà biết được nhất định sẽ tức chết, tôi thật muốn xem bộ mặt cô ta nổi trận lôi đình, nhất định rất thú vị nha.”

Ninh Hiên lẳng lặng chăm chú nhìn Dương Diệp một hồi, chậm rãi nói, “Tôi biết rồi, dù sao tôi cũng đã chuyển lời xong, quyết định là ở anh.”

Nếu như mắt nhắm chặt, lổ tai sẽ có thể được rõ ràng hơn, trong phòng yên lặng không có bất kì tiếng động nào khác, ở trong lòng thầm nghĩ, không biết Hàn Viên đã đi hay chưa, đang lúc nghĩ như vậy, Hàn Viên không biết từ khi nào đi đến trước giường, giọng nói vẫn lạnh lung như trước.

“Không nghĩ tới ngươi làm việc lẹ đến thế, mới đó đã quen mở đùi ra để cho nam nhân thượng, sao còn có thể bởi vì không mặc quần áo mà bị cảm chứ?”

Lời mỉa mai lạnh lùng làm cho tôi càng thêm không có dũng khí mở mắt nhìn khuôn mặt diễm lệ nhưng lạnh như băng đó, vì bất an mà lông mi kịch liệt run rẩy làm lộ ra sợ hãi.

Hàn Viên trên người vẫn có loại hương vị băng lãnh, giống như đóa hoa cao ngạo, lãnh diễm nở rộ, ám hương từ từ tới gần hơi thở của tôi, ngón tay không chút ấm áp hướng hạ thân tôi dò xét, tôi cả người cứng ngắc, nhưng ngay cả cử động cũng chẳng dám, chỉ sợ Hàn Viên không vui sẽ hung hăng đánh tôi, bàn tay Hàn Viên mò vào quần, xẹt qua phía trước phân thân mềm nhũn, thuận theo bờ mông trượt xuống dưới, thanh âm độc ác còn cố ý thì thầm bên tai tôi.

“Thật không biết Dương Diệp làm sao có thể thượng một tên dơ bẩn như ngươi, hay là ngươi ở phố cũ đã quen dùng phía sau hầu hạ đám lang thang vì thế kỹ thuật tốt làm cho Dương Diệp không thể buông ngươi sao?”

Tôi mãnh liệt mở mắt ra, đột nhiên mắt tôi và Hàn Viên đối diện nhau ngừng lại trong khoảnh khắc, trưng ra tươi cười lỗ mảng khinh thường, cánh tay trắng nõn thon dài duỗi về phía tôi, “Vậy cũng cho ta nếm chút mùi vị đi, xem ngươi giá trị cỡ nào.”

Tôi không muốn hắn chạm vào tôi nữa, trong tim hoảng loạn, tôi dùng cánh tay không bị khống chế hất mạnh tay của hắn, một tiếng vang thanh thúy nhất thời cắt đứt dũng khí của tôi, Hàn Viên mặt nghiêng qua một bên, thì ra trong lúc tôi hất mạnh tay hắn thì cũng đồng thời hung hăng đánh trúng gương mặt xinh đẹp của hắn, trên mặt hắn in lên năm ngón tay đỏ chói.

Tôi nghĩ rằng Hàn Viên sẽ xoay đầu ra sức đánh cho tôi một trận, nhưng hắn chỉ nắm chặt hai tay rồi chậm rãi đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt so với trước kia càng thêm lạnh, Dương Diệp khi đến nơi chỉ sờ sờ đầu của tôi, cho tôi ăn chút thức ăn lót dạ dày, tôi tựa vào trong lòng Dương Diệp không dám đối diện cặp mắt như muốn giết người của Hàn Viên, Dương Diệp không phát hiện khác thường, mừng rỡ nói tôi nghĩ thông, còn chủ động ở trong ngực anh làm nũng, Hàn Viên đợi một hồi sau thì nói có việc phải đi trước, lúc đó tâm tình căng thẳng của tôi mới chậm rãi thả lỏng, nhưng ở trong ***g ngực của Dương Diệp khiến tôi cảm thấy khó chịu dù cho cánh tay kia có ấm áp thế nào đi chăng nữa.

Trong đêm đó, tôi phát sốt cao, Dương Diệp tự mình chăm sóc cho tôi cả đêm, đó là buổi tối đầu tiên không bị điên cuồng xâm phạm, tôi nặng nề ngủ thiếp đi, trong lòng nhen nhói một vọng tưởng, Dương Diệp! Anh cũng có chút để ý đến tôi phải không?