“Gia, Thập tứ gia đã đến.” Vương Nghĩa báo cáo ở cửa.
Ta đáp lại một tiếng, không ngẩng đầu, chỉ ra lệnh cho người vào trong.
Chẳng bao lâu, ta nghe thấy bước chân của Thập tứ bước vào, ngay sau đó là tiếng cười của hắn: “Dận Trinh thỉnh an Bát ca, Cửu ca, Thập ca chưa đến sao?”
Ta dừng bút lại, ra hiệu cho hắn ngồi xuống “Họ đã vào cung từ sớm, sẽ đến ngay thôi.” Vừa nói, ta vừa âm thầm quan sát hắn.
Thập t vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như thường, giọng nói cũng rất vui vẻ, nhưng nụ cười không đến mắt, khiến giọng nói vui vẻ cũng có vẻ gượng gạo.
“Bát ca lại đang luyện chữ à?”
“Đúng vậy. Hoàng a mã ra lệnh mỗi ngày viết mười bức chữ, hôm nay còn thiếu hai bức.” Ta thở dài, rồi cười nói: “Về chữ nghĩa, ta thật sự không giỏi, không thể viết được chữ đẹp như Thập tứ đệ. Hôm trước, Đức phi nương nương gửi cho ngạch nương một cuốn kinh Phật, ta thấy chữ trên đó thanh thoát và đẹp đẽ, rất giống chữ của đệ, ta còn ngạc nhiên là đệ còn có thời gian sao chép kinh Phật cho nương nương trong lúc làm việc, Thập tứ đệ thực sự là hiếu thảo đáng khen.”
Tập tứ dừng tay cầm chén trà, sau đó uống một ngụm nhỏ, tỏ vẻ không quan tâm: “Lời khen của Bát ca khiến ta cảm thấy không xứng. Kinh Phật không phải do ta sao chép, trong cung có nhiều người tài giỏi, chữ viết đẹp cũng không thiếu.” Hắn nói rất bình thản, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ mơ hồ.
Ta hiểu lý do của sự mơ hồ đó mà hắn không cần phải nói, nên cũng không vạch trần.
Gần đây, Thập tứ càng ngày càng gần gũi với chúng ta. Ngoài việc ta mở rộng thế lực trong triều và sự kéo gần của chúng ta, thì Minh Vi cũng có thể là một nguyên nhân. Vì sự động lòng của lão Tứ khiến Đức phi từ chối yêu cầu của Thập tứ về Minh Vi; vì sự hỗ trợ của lão Tứ, Thập tam đã có được Minh Vi. Lão Tứ vì vậy nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của Thập tam, đồng thời đẩy Thập tứ ra xa hơn. Có lẽ vì hắn và Thập tứ là huynh đệ ruột, nên sự bỏ bê này càng rõ ràng, nhưng điều này lại làm lợi cho chúng ta, tiềm lực của Thập tứ không thua kém Thập tam chút nào.
Đang định chuyển đề tài, bước chân ngoài cửa vang lên, rèm cửa bị kéo lên, lão Cửu và mọi người bước vào.
“Có chuyện gì vậy?” Thấy vẻ mặt kỳ lạ của họ, ta hỏi.
“Mới nhận tin từ cung.” Lão Cửu ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Ngày cưới của Thập tam đã được ấn định.”
Ta ngẩn người một chút, rồi ngay lập tức hiểu ý của Hoàng a mã, ánh mắt không khỏi lướt qua Thập tứ, mặt hắn trở nên tái nhợt và có vẻ biến dạng trong khoảnh khắc, một tĩnh mạch nổi lên trên trán.
Khi ta rút lại ánh nhìn và quay sang lão Cửu, vừa vặn gặp ánh mắt thăm dò của hắn. Ta mỉm cười.
Nếu lão Cửu nghĩ rằng ta cũng sẽ giống như Thập tứ, hắn đã nhầm. Đối với Minh Vi, ta đã từng động lòng, nhưng chỉ dừng lại ở mức động lòng. Một người đã thuộc về người khác, ta sẽ không để mình tiếp tục say mê, càng không thể như Thập tứ mà không cân nhắc mà trao đi tình cảm sâu sắc.
Có lẽ như vậy là tốt nhất, đứng ở vị trí quan sát mới không bị tổn thương.
Về đến cửa phủ, ta xuống ngựa, đưa dây cương cho người hầu, lặng lẽ bước vào trong.
Tiếng vó ngựa gấp gáp phía sau đột ngột dừng lại, tiếng bước chân hỗn loạn chạy đến cùng với tiếng gọi.
"Bát ca, ta biết tôi đã sai rồi, đừng giận nhé."
Bước chân dừng lại, ta lạnh lùng nói: "Sai? Đệ có biết mình sai ở chỗ nào không?"
Không cần quay lại cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngẩn ngơ của lão Thập, ta thở dài, từ từ bước vào đình viện trong vườn, đuổi người hầu đi, rồi quay sang nhìn một trong hai người đi theo: “Lão Thập, nếu vẫn coi ta là Bát ca của đệ, đừng có mà miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.”
Lão Thập mặt đỏ bừng: “Bát ca, huynh đã bảo không được gây chuyện trong lễ cưới của lão Thập tam, ta biết ta đã không nghe lời huynh, nhưng ta chỉ không chịu nổi vẻ mặt đắc ý của lão Thập Tam mà muốn làm giảm bớt khí thế của hắn, cũng đâu có gây ra chuyện lớn, sao huynh lại tức giận như vậy, ta thật không hiểu.”
Muốn giảm bớt khí thế của lão Thập tam? Ta cười lạnh trong lòng, cuối cùng ai mới là người bị chế nhạo?
“Bát ca, hôm nay chúng ta quả thực có phần liều lĩnh, nhất là khi Thái tử vẫn có mặt, không nên làm khó lão Thập tam. May mà Bát ca đến kịp, nếu không chúng ta đã làm chuyện trái với ý chỉ của thánh thượng. Lỗi hôm nay chúng ta sẽ nghiêm túc xem xét, xin Bát ca yên tâm.” Lão Cửu dừng lại một chút, rồi thi lễ: “Thời gian đã muộn, chúng ta xin cáo từ, huynh cũng nghỉ sớm đi.”
Ta nhẹ gật đầu. Lão Cửu dù sao cũng linh hoạt, đã hiểu rõ lợi hại trong đó.
Tiếng bước chân của họ dần khuất xa, ta dựa vào lan can, ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trăng sáng, sao thưa.
Đêm đã khuya, trong vườn chỉ nghe tiếng ếch kêu, một cảnh thanh tịnh tương phản hoàn toàn với sự náo nhiệt và tiếng trống trong cung điện trước đó.
Lão Thập tam đắc ý ư? Xứng đáng thôi, khi cưới được một người nữ tử thông minh như vậy.
Khi Thập tứ kính rượu Minh Vi, ngay cả ta cũng không khỏi lo lắng. Không phải lo cho Minh Vi, mà lo cho lão Thập và Thập tứ có thể làm rối lễ cưới. Hoàng a mã đồng ý cho Thập tam cưới vào lúc này, rõ ràng là để an ủi lòng người, cho mọi người trong cung và ngoài cung thấy triều đình vẫn ổn định như thường. Nếu trong một lễ cưới như vậy mà xảy ra chuyện, người gây rối sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng không ngờ Minh Vi lại nói “phu thê vốn là một thể”, một cách hợp lý khiến Thập tam uống rượu, làm mọi việc trở nên vô hình. Một nữ nhân như vậy, vừa khiến người ta thán phục, vừa khó thể quên.
Mất một nữ nhân như vậy mà đổi lấy sự trung thành của Thập tam, quyết định như vậy đúng hay sai? Lão Tứ đứng ngoài cửa không biết đã bao lâu, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng mặt vẫn tái nhợt, liệu có cảm thấy hối tiếc trong lòng không?
Tiếng bước chân lạo xạo cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, hai bóng người từ đầu vườn đi đến.
Người phía trước là dáng vóc quen thuộc, bóng tối bao phủ nhưng tôi vẫn rõ ràng nhận ra vẻ đẹp tươi tắn trên gương mặt nàng.
Ta mỉm cười.
Khi ta thành hôn, ta cũng gặp phải vấn đề tương tự như Thập tam. Khi đó, với việc không có thế lực trong triều, ta cưới cháu ngoại của An Thân vương, điều này gây ra nhiều ghen tị. Ngày cưới, ta phải đối mặt với nhiều lời mỉa mai và khiêu khích không kém gì Thập tam lần này. Có người còn lợi dụng việc mời rượu để làm chúng ta mất mặt, nhưng phản ứng của nàng ấy là uống ba chén rượu mạnh mà không hề thay đổi sắc mặt. Sự can đảm của nàng ấy đã khiến mọi người vỗ tay khen ngợi, từ đó không ai còn làm khó chúng ta, và ta cũng thầm ngưỡng mộ. Nhưng khi ta xong việc quay về phòng, mới phát hiện nàng ấy đã say gục — lúc đó chỉ là sự kiêu ngạo không chịu thua kém mà thôi.
Nữ nhân đặc biệt bên cạnh ta này, dù không thông minh như Minh Vi, dù có phần ương bướng và ồn ào, nhưng khi nhớ lại hình ảnh nàng ấy đứng ra bảo vệ danh dự của chúng ta, lòng ta bỗng dâng lên sự mềm mỏng.
Thực ra, nàng ấy mới là người ta phải đối đãi một cách chính đáng — thê tử của ta.
“Minh Vi quả thực là một nhân vật lợi hại, về sau không thể coi thường nàng ta nữa.”
Ngay khi sắp chia tay rời khỏi cung, lão Cửu đột nhiên thì thầm như vậy, ta ngẩn ra và nhìn vào ánh mắt của lão Cửu, trong lòng hiểu rõ.
Khi Thập tam và tân phúc tấn gặp gia lễ, mặc dù không nói ra, nhưng ta biết lão Cửu mong muốn tìm ra điểm yếu giữa lão Tứ và Minh Vi. Nhưng ngoài việc Minh Vi có chút không ổn định khi lão Tứ vừa vào, thái độ của nàng đối với lão Tứ và các huynh đệ khác không khác nhau nhiều, điều này khiến lão Cửu tuy bất ngờ nhưng cũng bắt đầu phòng bị nàng.
Lão Cửu, khi nói câu này, đã chính thức đưa Minh Vi vào danh sách đối thủ của mình.
Và hắn nói với ta như vậy, rõ ràng không muốn ta ngăn cản hành động của hắn. Ta mỉm cười.
Nếu hành động nào có lợi cho việc loại bỏ trở ngại trong tương lai, ta sao có thể ngăn cản? Ta không quan tâm người bị ảnh hưởng là ai.
Khi ta bỏ qua ánh mắt chăm chú của Minh Vi khi nàng dâng trà cho ta, ta vội vã bước vào phủ, vừa đi vừa hỏi: “Phúc tấn đâu rồi?”
“Bẩm gia, phúc tấn đang ở trong phòng. Nếu gia muốn tìm, nô tài sẽ lập tức truyền lời cho phúc tấn.”
Ta vẫy tay: “Không cần đâu.”
Đẩy thái giám đi, ta tiến vào phòng trong, từ xa đã thấy ánh sáng từ trong phòng chiếu ra ngoài cửa sổ, tạo thành hình bóng của người bên trong.
“Tiểu thư, hiện tại gia càng ngày càng yêu quý người hơn.” Trong phòng, tiếng cười của nha hoàn Bảo Châu lảnh lót vang lên.
“Phu thê mà, chẳng phải vậy sao.” Giọng nàng ấy có phần uể oải và đắc ý.
“Đúng vậy, nhìn khắp trong cung, có đâu một vị a ca nào đối với phúc tấn như bối lặc gia đối với người vậy.”
Nàng ấy hừ một tiếng: “Nam nhân ấy mà, có mấy ai chung tình? Ngươi cũng biết mà, trước đây hắn cũng không phải đã có ý định khác sao? Giờ có thể đối xử với ta như vậy, chắc chắn là nhờ lời của Lương phi nương nương.”
Ta dừng tay lại giữa không trung, không còn sức để mở cửa phòng nữa.
“Lương phi nương nương? Tiểu thư, lần trước khi vào cung, tiểu thư đã nói gì với nương nương vậy?”
“Chẳng có gì, chỉ là muốn nương nương có cơ hội nói vài câu thôi. Hừ, ngày nào cũng vì nữ nhân của người khác mà thần hồn điên đảo, làm gì có dáng dấp của một nam nhân làm việc lớn…”
Ta không còn nghe thêm nữa, quay lưng bỏ đi, hai tai ù ù, không cần nhìn cũng biết mình đang mặt mày tái mét. Giọng điệu chế nhạo của nàng ấy, vẻ mặt ngạch nương ta khi ta vào cung thỉnh an trước đây, cùng với ánh mắt lo lắng và xót xa, giờ đây tất cả đều hợp thành cơn giận dữ không thể kìm nén. Từ khi trưởng thành, ta chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế! Và người làm ta phải chịu nhục chính là thê tử kết tóc với mình!
Lúc trước ta từng cảm động vì hành động bảo vệ của nàng ấy trong đêm tân hôn, giờ mới biết mình đã biểu lộ cảm xúc sai lầm. Điều nàng ấy quan tâm chỉ là danh dự của riêng nàng ấy, chưa bao giờ bao gồm ta.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên có cơn thèm cười điên dại, nhưng vẫn quen thói kiềm chế, nắm chặt tay và đấm mạnh vào cột hành lang bên cạnh.
Cơn đau dữ dội ở tay làm ta dần tỉnh táo lại. Ta dựa vào lan can, nhắm mắt lại, cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Ánh mắt lúc trước, đầy sự cảm thương và dịu dàng, lại hiện về trước mắt. Đây là lần đầu tiên Minh Vi nhìn ta mà không mang theo thù hận, giờ đây, ánh mắt đó dường như là sự ấm áp và an ủi duy nhất của ta...