Trong lời ông nội của Hạ Thầm nói vốn dĩ còn có thêm hai câu nữa, cảnh cáo Di Châu ngàn vạn lần đừng bị ma quỷ ám và sa đà quá độ.
Lúc Hạ Thầm gọi điện đến cũng có nói với anh, sau đó hai người đều không hẹn mà cùng nhau cười thành tiếng.
“Quá muộn rồi.” Hạ Thầm nói.
Thẩm Di Châu vẫn cười khẽ.
Sao lại không phải là quá muộn được chứ?
Rõ ràng anh đã bị ma quỷ ám từ lâu rồi, sau đó anh cũng trở nên trầm luân quá độ.
Ánh mắt anh nhìn vào bên trong phòng ngủ, anh thấy Lương Phong vẫn còn đang thu dọn quần áo.
Bởi vì cách nhau một khoảng, nên phía bên cô trông vô cùng yên tĩnh.
Có không khí ấm áp từ máy điều hòa trong phòng thổi ra, thổi tung mái tóc đang buông xõa của cô và đung đưa từ bên này sang bên kia.
“Chúc mừng.” Thẩm Di Châu nói với người bên trong điện thoại: “Chú không nói chuyện nữa.”
Ý là anh đang muốn kết thúc cuộc điện thoại này.
Hạ Thầm hiểu rõ, sau đó anh ta cũng đáp lại anh: “Chúc mừng.”
Thẩm Di Châu nói cảm ơn xong thì cúp máy rồi anh đi về lại phòng ngủ.
Cuối tháng 11, Lương Phong trở về lại nhà của Thẩm Di Châu.
Tối hôm đó, Thẩm Di Châu kéo cô đến ký mấy bản tài liệu.
Một bản về hợp đồng chuyển nhượng căn nhà ở London. Lương Phong giả vờ khó chịu rồi nói rằng căn nhà đó chẳng lớn bằng căn nhà mà anh đã cho Lạc Sinh.
Thẩm Di Châu trở tay lại rồi lấy ra một phần tài liệu chuyển nhượng một căn biệt thự khác, anh liếc nhìn cô: “Em cũng chẳng thèm nhìn thử xem quanh khu mà em thuê phòng có biệt thự nào tốt không? Anh tìm tới tìm lui mới miễn cưỡng thấy được một nơi vừa mắt và cách em gần nhất.”
Sau đó Thẩm Di Châu cũng đưa phần tài liệu mua bán thứ hai sang cho cô: “Căn nhà này ở gần trường học của em, anh đã cho người xem qua rồi, chỗ đó cũng được sửa sang lại rồi, em ký luôn cái này đi, đến lúc đó thì trực tiếp đi vào nhà là ở ngay.”
Khi Lương Phong nhìn những bức ảnh đính kèm ở phía sau của tài liệu thì cô ngạc nhiên đến mức không nói thành lời.
Đó là một căn biệt thự đơn lập màu trắng có bãi cỏ rộng, bên trong trang trí đẹp như ngôi nhà mẫu trên tạp chí trang trí nhà cửa. Cửa sổ sát đất cùng với những bụi cây màu xanh lá rậm rạp, đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ tối màu phối cùng với những thứ đồ đơn sắc. Trong phong cách trang trí theo kiểu retro cổ điển của nước Anh được tô điểm thêm bằng bầu không khí thời trang rực rỡ sắc màu.
Lương Phong còn chưa kịp tiêu hoá xong thì Thẩm Di Châu lại đưa đến phần tài liệu thứ ba.
Đó là căn nhà anh để cho Lương Trân ở.
“Không biết lúc nào nói với mẹ em thì thích hợp, nên căn nhà này anh sẽ chuyển sang cho em trước.”
Khi anh đang nói chuyện, thật giống như những thứ sang tay này chẳng phải là những ngôi nhà đắt giá gì cả, chỉ như là một món đồ bình thường mà thôi.
Lương Phong không nhịn được trêu chọc anh: “Ông chủ Thẩm yêu ai thì sẽ đưa cho cô ấy rất nhiều nhà.”
Thẩm Di Châu liếc nhìn cô rồi nở nụ cười, sau đó anh nói: “Anh muốn đưa, nhưng có người không muốn nhận.”
Lương Phong cười rồi dựa vào lòng anh: “Sau này em chắc chắn sẽ không ngu nữa, anh cho em cái gì thì em nhận cái đó.”
Thẩm Di Châu bật cười thành tiếng, sau đó anh lại lấy ra một phần tài liệu nữa.
“Thế em cũng ký cái này luôn đi.”
Ánh mắt Lương Phong nhìn xuống bản tài liệu, sau đó cô bỗng cảm thấy hoảng sợ, cả người khẽ run lên.
Dưới ánh đèn sáng ngời, dòng chữ “Biệt thự Sùng Viễn” được viết rất rõ ràng trên tờ giấy trắng kia. Đó là nơi mà năm đó anh muốn đưa cô đi gặp ba mẹ mình, là căn nhà mà bọn họ từng đi qua.
--- “Em thích, chẳng lẽ ông chủ Thẩm muốn đưa cho em sao?”
--- “Đang có ý đó.”
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác đắng chát khó tả.
Cô cũng nhớ lại khi đó có rất nhiều chuyện khó nói và do dự.
Sau đó cô không dám nhận, cũng không thể nhận.
Nhưng giờ phút này, anh lại nhắc đến chuyện này một lần nữa, giống như muốn cho cô thêm một cơ hội.
Ánh mắt Thẩm Di Châu im lặng nhìn sang đây.
Anh cũng kiên nhẫn đợi cô thêm một lần nữa.
Nhìn thấy Lương Phong cúi đầu rồi nhanh chóng ký tên mình vào.
Khoé miệng của anh còn chưa kịp cong lên thì cô đã nhẹ nhàng nhào lên.
Giọng nói của cô có chút ẩm ướt, rơi xuống rồi dán chặt lên khoé môi của anh.
“Cảm ơn anh, Thẩm Di Châu.”
Chỉ trong một đêm đã ký xong tất cả tài liệu, sau đó hai người lên giường nghỉ ngơi chờ đến ngày mai sẽ lên đường đến Florence.
Trước khi ngủ, Lương Phong mơ mơ màng màng nghe thấy Thẩm Di Châu nói rằng anh đã mua lại tất cả những thiết kế mà trước kia cô từng bán đi.
Cơn buồn ngủ của Lương Phong lập tức biến mất không còn chút dấu vết nào, sau đó cô chậm rãi hỏi anh rằng tốn tất cả bao nhiêu tiền.
Thẩm Di Châu cười rồi ghé sát lại gần sau tai cô, anh nói: “Nếu là đồ của bà Thẩm bán, thì có bao nhiêu tiền anh cũng đều có thể mua lại.”
Lương Phong vừa đau lòng vừa không ngừng hối hận.
Mặc dù Thẩm Di Châu không nói, nhưng cô biết chắc chắn ông chủ kia sẽ đòi hỏi anh một khoản lớn.
Cuối cùng cô chỉ nhỏ giọng hỏi anh: “Anh cứ tiêu tiền như nước thế này, thật sự sẽ không phá sản sao?”
Thẩm Di Châu cười đến mức lồng ngực khẽ run lên, hơi thở của anh phả vào sau tai cô: “Em lo cho anh à.”
Lương Phong dở khóc dở cười: “Em lo lắng cho em!”
Giọng nói thì xem như đã cho qua chuyện này, nhưng Lương Phong vẫn nghiêm túc “Cảnh cáo” Thẩm Di Châu rằng đừng lãng phí chút tiền đó vì cô nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người ngồi xe ra sân bay.
Sau khi máy bay đã cất cánh được hơn 10 tiếng thì hai người đáp xuống Rome.
Lúc đến nơi thì đã là 12 giờ trưa theo giờ địa phương. Khi vừa xuống máy bay, Lương Phong bỗng cảm thấy Thẩm Di Châu như trở lại sân nhà của mình.
Ý của cô không phải đang nói anh ở thành phố Yến không quen, là bởi vì giờ phút này anh đang dùng tiếng Ý mà thành thạo nói chuyện với người tới đón bọn họ, khiến cô có cảm giác khó nói thành lời.
Là một Thẩm Di Châu mà cô chưa từng thấy qua.
Anh vẫn rộng rãi và tuỳ ý như vậy, nhưng lại có thêm loại cảm giác chủ động khó nói thành lời.
Anh quan tâm nơi này.
Trong đầu Lương Phong tự nhiên hiện ra suy nghĩ như thế.
Sau khi Thẩm Di Châu nói chuyện với mọi người xong thì nhanh chóng dẫn Lương Phong và người vừa tới ra khỏi sân bay.
Ánh nắng ở bên ngoài tươi sáng, chắc khoảng 12, 13 độ, cũng không tính là quá lạnh.
Trong không khí có chút ẩm ướt, Lương Phong không nhịn được khẽ ngửi một chút.
Thẩm Di Châu nắm tay cô, sau đó hỏi cô có lạnh không?
Lương Phong lắc đầu một cái rồi nói: “So với mùa đông ở London thì tốt hơn rất nhiều.”
Thẩm Di Châu cười, ánh mắt anh tỏ ý rằng người trước mặt đến đón bọn họ là người Ý: “Quản gia nhà anh.”
“Anh có nhà ở Ý hả?”
Thẩm Di Châu gật đầu: “Không đi theo chúng ta, chỉ đến đưa xe thôi.”
Hai người vừa nói vừa đi đến bãi đỗ xe của sân bay, sau đó người Ý kia cũng dừng lại nói vài lời với Thẩm Di Châu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Phong nghe không hiểu, nhưng cô thấy Thẩm Di Châu nói tiếng Ý có cảm giác rất tình cảm, khác hẳn so với khi anh nói tiếng Anh. Lúc anh nói tiếng Ý có loại cảm giác tuỳ ý, giọng điệu lười biếng và trầm thấp, giống như chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua tim.
Hoặc có thể là do tiếng mẹ đẻ của anh, những từ ngữ và câu nói anh đều nói rất ra dễ dàng, cuộn tròn trên đầu lưỡi. Khi anh nói ra, còn mang theo một ý nghĩa nào đó khó cưỡng lại được.
Có lẽ trước kia anh nói năng tuỳ tiện và giọng điệu phóng đãng cũng là do tiếng Ý ban tặng, lời tỏ tình không tốn chút sức nào của anh khiến người khác không thể đề phòng.
Lúc Thẩm Di Châu nhận chìa khoá xe thì nhìn thấy Lương Phong đang im lặng nhìn chằm chằm anh rồi cười.
Sau đó anh cũng đi đến phía bên kia và giúp cô mở cửa xe ra trước.
Lương Phong ngồi vào, sau đó cô nhìn thấy tay anh đang chống trên cửa xe rồi anh cúi người xuống.
Giọng nói của anh có chút phóng túng, anh cười rồi hỏi: “Tâm trạng của cô Lương không tệ nhỉ?”
Nụ cười của Lương Phong càng sâu hơn, cô cũng không tiếc mà khen anh: “Ông chủ Thẩm, đã có ai nói với anh rằng lúc anh nói tiếng Ý trông rất mê người không?”
Lúc nói chuyện, đôi mắt của cô như đang phát sáng, đôi môi bởi vì ánh mặt trời mà trông càng có huyết sắc hơn.
Chóp mũi nhỏ nhắn và xinh xắn có chút hồng hào, khiến vẻ ngoài của cô trông vừa ngây thơ vừa duyên dáng hơn.
Giờ phút này cô hỏi anh: “Anh có biết mình trông rất mê người hay không?”
Ánh mắt Thẩm Di Châu im lặng bao bọc và kiềm chế cô.
Bởi vì cô muốn đẹp cho nên mặc rất ít.
Khi chiếc áo khoác dài được cởi ra thì chỉ còn lại chiếc áo len trễ vai bó sát người. Mái tóc dài hơi xoăn được cô xõa ra phía sau lưng.
Vậy cô có biết giờ phút này nhìn cô trông cũng rất mê người không?
Tay trái của anh để trên cửa xe, còn tay phải theo người anh mà dò vào bên trong xe.
Anh nắm lấy đầu vai gầy gò nhưng mịn màng của cô rồi cẩn thận mút lấy môi của cô.
Cho đến khi nó càng trở nên đầy đặn, hồng hào và càng ướt át hơn.
Ngón tay cái đặt lên trên, đôi mắt của Thẩm Di Châu cũng càng sâu hơn.
Trở về Ý, anh càng trở nên “Không chút kiêng dè” gì.
Bàn tay của anh trượt xuống từ đầu vai cô, rồi lướt qua khuỷu tay và cổ tay của cô.
Ngón tay anh cẩn thận nắm lấy rồi trượt đến phía sau lưng và eo của cô.
Tới tới lui lui, lặp lại liên tục.
Anh vuốt ve và chạm vào khắp phần thân trên của cô.
Cả người Lương Phong trở nên tê dại, cô cảm nhận được rất rõ ràng giờ phút này Thẩm Di Châu đang tránh một vài chỗ, chắc là anh đang kiềm chế.
Tuy cô đang ngồi trong xe, bên ngoài lại có anh cản trở, nhưng Lương Phong vẫn nắm lấy cổ tay anh, trong giọng nói có mấy phần xin tha: “Tối đi, ông chủ Thẩm!”
Thẩm Di Châu nhỏ giọng cười, sau đó anh thu tay về.
Cả người anh từ từ rút lui về sau rồi anh đóng cánh cửa phía bên cô lại.
Thẩm Di Châu không mua vé máy bay từ Rome thẳng đến Florence, mà anh lái xe rồi chở Lương Phong lên đường.
Trong 3 tiếng đi trên đường, đối với tất cả các kiến trúc của con đường này, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Trước kia anh rất hay đi đường này à?” Lương Phong hỏi anh.
Thẩm Di Châu nhìn thẳng về phía trước: “Trước kia anh học cấp hai ở Florence, bởi vì Tiêu Cầm không muốn anh ở lại căn nhà ở Rome.”
Trong giọng nói của anh nghe có chút tuỳ ý, như là anh không hề cảm thấy chuyện này có gì cần phải giấu diếm.
“Người em vừa gặp ở Ý khi nãy là người trước kia thường đưa đón anh chạy qua chạy lại giữa Rome và Florence.”
Lương Phong: “Chỉ có mỗi ông ấy đưa đón anh à?”
Thẩm Di Châu khẽ cười rồi trả lời: “Chỉ có ông ấy đưa đón anh.”
Hời hợt và không thèm để ý.
Lương Phong quay đầu sang nhìn phong cảnh đang lướt về phía sau, chóp mũi của cô đột nhiên cảm thấy hơi ê ẩm.
Cho nên là?
Cho nên là anh muốn lái xe đưa cô từ Rome đến Florence để từ này về sau anh không chỉ còn một mình trên đoạn đường này, đúng không?
Khoé mắt không kiềm được mà trở nên ẩm ướt, Lương Phong hít sâu một hơi, cô không muốn lộ ra chút suy nghĩ “Thương hại, đồng tình” nào cả.
Bởi vì Thẩm Di Châu không cần, cho đến bây giờ cô đều biết rất rõ ràng.
“Vậy lúc anh học ở Florence là học nội trú à?” Cô xoay người lại rồi hỏi anh, giọng nói vẫn như cũ.
“Anh ở bên ngoài trường.”
“Bởi vì không thích lui tới với các bạn học sao?” Lương Phong lại hỏi.
Thẩm Di Châu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó anh cười rồi nói: “Cô Lương nghĩ trước kia anh là người như thế nào? Người già quái gở à?”
Lương Phong không nói gì.
Thẩm Di Châu chậm rãi nói: “Thứ không thiếu nhất của học sinh cấp hai chính là thời gian và sức lực, còn thứ họ thiếu nhất chính là nơi để giải tỏa. Còn anh không có gì hết, anh chỉ có một ngôi nhà lớn, một hồ bơi, hai người quản gia, cùng tiền tiêu vặt mà ba mẹ cho xài mãi không hết.”
Lương Phong không nhịn được mà bật cười.
Trong mắt anh là một nụ cười rất nhạt, anh hời hợt nói về chuyện đi học trước kia của mình.
Chẳng lẽ Thẩm Di Châu là một “Kỳ quái” sống biệt lập sao?
Bản lĩnh nhìn rõ lòng người của anh không phải khi đến thành phố Yến mới có, Lương Phong có thể chắc chắn rằng anh rất nổi tiếng khi ở Florence này.
Là một công tử đào hoa không có ai quản, cứ thế vô tư dâng hiến biệt thự sang trọng.
Không cần phải học nội trú để duy trì tình bạn với các bạn cùng lớp, từ nhỏ anh đã biết lòng tham của con người rất lớn. Mà tiền tài chính là thứ mà anh không cần phải tốn chút sức lực nào để có.
Trong lòng Lương Phong có chút an ủi, nhưng cũng dâng lên thứ cảm xúc khó tả.
Vậy anh thật sự có người bạn thân nào không? Cô thậm chí còn không dám hỏi đến vấn đề này.
Triệu Khinh Hoà nói rằng thật ra anh rất cô đơn.
Lương Phong chớp chớp mắt, sau đó cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
Quãng đường 3 tiếng nhanh chóng kết thúc, Thẩm Di Châu đỗ xe ở ngôi nhà anh từng ở lúc anh học cấp hai.
Phông cách thiết kế của nơi này có mấy phần giống với ngôi nhà ở thành phố Yến.
Chắc là trước đó anh đã cho người đến quét dọn trước rồi. Căn nhà rất sạch sẽ, phòng khách còn lớn hơn nhà ở thành phố Yến, nhưng đồ đạc trong nhà lại chẳng có bao nhiêu, vì thế trông càng trống trải hơn.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ chính là mặt nước xanh biếc với những gợn sóng.
Ánh mặt trời chói mắt của buổi trưa khúc xạ xuống mặt nước và vỡ thành vô số mảnh vỡ màu vàng rồi nhẹ nhàng trôi trên mặt nước trong xanh.
Thẩm Di Châu bỏ hành lý vào trong phòng ngủ thì nhìn thấy Lương Phong vẫn còn đứng nhìn cửa kính.
Anh không nói gì mà chỉ đi tới phía sau lưng cô.
Anh đưa tay ôm lấy cô, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô.
Không phải theo cách quá mãnh liệt và đòi hỏi.
Trái lại, trông giống như anh đang kiềm chế bản thân mình và tự nhủ rằng chỉ có thể hôn ở chỗ này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Năm phút nữa sẽ đưa em đi xem hoàng hôn.” Giọng nói của anh truyền đến từ phía sau tai cô.
Lương Phong không kiềm chế được mà vuốt ve khuôn mặt của anh: “Sao lại là năm phút?”
Thẩm Di Châu cười khẽ: “Nhắc nhở bản thân mình còn có chuyện cần làm, đừng lên phòng, mà về thẳng phòng ngủ đi. Nếu không mẹ em hỏi đến thì thứ quen thuộc nhất với em trong ngôi nhà này chỉ có chiếc giường đó thôi.”
Lương Phong không nói nên lời, cuối cùng cô chỉ cười rồi đẩy anh ra.
Bởi vì đã dùng cơm trưa trên máy bay rồi, cho nên hai người vẫn chưa thấy đói.
Sau đó chỉ thu dọn đơn giản một chút rồi Lương Phong đi theo Thẩm Di Châu ra ngoài.
Bởi vì đang là mùa đông, cho nên hoàng hôn ở Florence sẽ rơi vào khoảng 4 giờ.
Thẩm Di Châu nắm tay cô, từ từ đi đến quảng trường Michelangelo.
Ở chỗ đó đã có không ít người đang đứng đợi rồi.
Tụm năm tụm ba, có người ngồi trên bậc thang, cũng có người dựa vào lan can.
Có người đang chơi guitar và hát nhạc Ý ở trung tâm của quảng trường, nhưng Lương Phong nghe không hiểu.
Trẻ con thì đang tự do chạy nhanh trên quảng trường, còn có người ngồi cách đó không xa đang đọc sách.
Tim đập hơi nhanh, Lương Phong cảm thấy những thứ tốt đẹp này không chân thật lắm.
Thẩm Di Châu nắm tay cô và hỏi cô có lạnh hay không.
Lương Phong vẫn lắc đầu, sau đó cô nhích lại gần bên tai anh: “Em hơi vui.”
Anh cười: “Chỉ có hơi thôi hả?”
Lương Phong kéo anh đến sát lan can: “Sau khi ngắm hoàng hôn thì còn có một thứ cần phải giữ lại.”
Hai người dựa vào lan can, ánh mắt nhìn về phía con sông rộng lớn không có điểm cuối. Những tòa nhà kiểu Ý nối tiếp hai bên eo biển nhìn rất cổ kính và lộng lẫy, xa xa là những dãy núi trùng điệp.
Thẩm Di Châu ôm cô vào lòng, có gió thổi qua gò má của hai người bọn họ làm mái tóc dài của cô khẽ chạm vào gò má anh.
Lương Phong nhìn về phía xa rồi nói: “Trước kia anh cũng đến nơi này để xem mặt trời lặn à?”
“Không có.”
Lương Phong nghiêng đầu nhìn anh: “Vì sao thế?”
Thẩm Di Châu cười: “Không sao hết.”
Anh không muốn trả lời câu hỏi này.
Lương Phong im lặng nhìn anh, sau đó cô nhón chân rồi hôn lên đôi môi có chút khô nhưng mềm mại của anh.
Rồi sau đó cô xoay người lại tiếp tục ngắm phong cảnh.
Cô phát hiện ở phía sau lưng anh càng ôm cô chặt hơn.
Bỗng nhiên Lương Phong cảm thấy thật sự không cần phải hỏi nhiều hay nói gì nhiều nữa.
Từ nay về sau, cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Cô rất chắc chắn vào chuyện này.
Thời gian nhanh chóng trôi đến khoảnh khắc hoàng hôn xuất hiện, quảng trường ở phía sau cũng trở nên rất náo nhiệt.
Tiếng nhạc guitar từ từ chuyển sang thành ban nhạc nhỏ, đám đông người xem cũng chuyển từ số ít sang nhóm lớn.
Lương Phong không nhịn được mà quay đầu nhìn về hướng náo nhiệt ở sau lưng, ban nhạc trình diễn từng bài từng bài một, có một đôi ông bà lớn tuổi người Ý đang nắm tay nhau và cùng nhau nhảy theo điệu nhạc.
Rồi sau đó càng ngày càng có nhiều người gia nhập cùng họ.
Không có những bước nhảy phức tạp hay cụ thể, mà họ chỉ lắc lư một cách thoải mái và vô tư.
Có thể ôm nhau rồi xoay người, cũng có thể một mình nhảy theo điệu nhạc.
Lương Phong cảm thấy nhịp đập trái tim mình cũng bị ảnh hưởng bởi điệu nhạc, cứ đập “Thình thịch” mãi không ngừng.
Cô không ngừng nhìn Thẩm Di Châu, nụ cười vui vẻ trên mặt cũng càng thêm rõ ràng hơn.
Cô bắt đầu cảm thấy nóng, cho nên cởi áo khoác ra. Ánh mắt mong chờ nhìn về phía Thẩm Di Châu, anh nhận lấy áo khoác của cô, sau đó bàn tay của anh khẽ đẩy eo cô:
“Đừng chạy xa quá.”
Anh bình tĩnh từ chối, nhưng Lương Phong cũng không cảm thấy thất vọng nhiều.
Giây tiếp theo cô đã lập tức hòa vào đám đông và nhảy tung tăng với mọi người.
Sau đó âm nhạc phát đến bài “I Don’t Want To Say Goodbye”, “Snowman”, “Pink Champagne”.
Cô mặc chiếc váy dệt kim màu trắng, cùng với đám người lắc lư và đung đưa theo điệu nhạc.
Môi đỏ tươi, hàm răng trắng.
Khi cô cười lên, ánh mắt giống như ánh trăng sáng.
Thẩm Di Châu gần như quên thở, trong từng bóng người chồng lên nhau, anh dường như chỉ có thể nhìn thấy cô.
Xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn.
Chiếc váy màu trắng trở thành cánh hoa mềm mại, giống như đóa lan Nam Phi từng được anh nuôi ở nhà kia.
Hoa lan Nam Phi của anh.
Nhịp tim của anh đập càng lúc càng nhanh.
Anh nghe thấy nhạc đang phát bài “Can’t take my eyes off you”.
Đó là một bài hát cũ rất nổi tiếng, đến cả đám người cũng bắt đầu hòa thanh hát bài hát này.
You’re just too good to be true
Em quá tốt đẹp để có thể thành hiện thực
Can’t take my eyes off you
Anh không thể nào rời mắt khỏi em
You’d be like heaven to touch
Em như thiên đường chạm đến anh
I wanna hold you so much
Anh chỉ muốn ôm chặt lấy em
Lương Phong cũng theo mọi người cùng nhau hát bài hát này. Khi đến khúc cao trào của bài hát, ánh mắt cô chăm chú nhìn Thẩm Di Châu. Trong sắc trời mờ tối, giọng hát của cô xuyên qua đêm đông ở Florence rồi truyền vào trong tai anh:
I love you baby and if it’s quite all right
Anh yêu em, em yêu ơi, và nếu điều đó là đúng
I need you baby to warm a lonely night
Anh cần em, em yêu ơi, để sưởi ấm con tim hiu quạnh mỗi đêm
I love you baby
Anh yêu em, em yêu ơi
Trust in me when i say ok
Hãy tin anh, tin từng lời anh nói
Đầu óc cô lúc này choáng váng, mọi thứ sau lưng đều biến thành bóng đen hư vô.
Trong mắt anh chỉ nhìn thấy đôi má hơi ửng hồng, đôi môi tươi cười và mái tóc xoăn bồng bềnh của cô.
Sắc trời bắt đầu u ám từ khi nào?
Đèn đường cũng bắt đầu sáng lên từ khi nào?
Anh không biết, cũng không quan tâm.
Tất cả những gì anh có thể nhận thấy là nhịp tim đang đập rõ ràng và sống động trong lồng ngực mình giống như một cơn thủy triều dữ dội nhấn chìm anh hoàn toàn.
Không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, Thẩm Di Châu sải bước đi đến bên cạnh Lương Phong.
Họ không phải là cặp đôi duy nhất hôn nhau vào lúc hoàng hôn này, họ cũng không phải là cặp đôi duy nhất của đêm nay bỏ lỡ cảnh hoàng hôn vì nụ hôn của mình.
Nhưng ai mà quan tâm chứ?
Ai lại ngừng hôn chứ?
Ban đêm ở Florence vẫn còn tiếp tục, mặt trời lặn sẽ lại mọc vào ngày mai.
Tiếng nhạc cuồng nhiệt sẽ không bao giờ ngừng nghỉ, những đôi tình nhân ôm nhau sẽ không bao giờ tách rời.
Thẩm Di Châu cảm thấy hơi thở trở nên dồn dập và cơ thể cũng nóng lên.
Cánh tay anh không thể nào khống chế được mà càng ôm chặt Lương Phong hơn, ôm chặt, càng chặt hơn nữa.
Lúc cô nhìn anh cười, lúc cô nhìn anh rồi nói “I Love You”.
Đã nhiều năm trôi qua, nhiều năm qua rồi.
Một mình anh ở Ý vượt qua nhiều năm đó.
Lần đầu tiên,
Thẩm Di Châu cảm thấy mình vẫn còn sống.