Mộng Hoàng Lương

Chương 53: Đủ rồi




Người cũng như tên, Lương Phong đến rồi rời đi nhanh như một cơn gió.

Triệu Khinh Hòa vẫn còn đang chăm chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Di Châu, ý nói rằng nếu anh thẳng thắn thì sẽ được tha thứ, kháng cự thì sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

Thẩm Di Châu thấy rất phiền, sau đó anh nói cô ấy cút nhanh nhanh một chút.

Đến tận lúc rời đi, Triệu Khinh Hòa vẫn không từ bỏ ý định muốn nhắc nhở anh: “Anh, anh không phải người tốt, anh nhớ kỹ đó.”

Sắc mặt Thẩm Di Châu dần lạnh xuống, đưa cô ấy ra cửa.

“Rầm” một tiếng, cửa nhà đóng lại, căn phòng cũng trở về vẻ yên tĩnh lúc đầu.

Giống như những chuyện khi nãy đều chưa hề xảy ra, tất cả chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Sắc trời đã tối hẳn đi.

Sau khi Triệu Khinh Hòa rời đi thì Thẩm Di Châu đi đến sân sau, anh tùy tiện tìm một cái ghế rồi ngồi xuống hút thuốc.

Trong khu biệt thự yên tĩnh, chỉ có một cơn gió nhẹ nhàng thổi lướt qua.

Bên tai trống rỗng, bên cạnh cũng trống rỗng.

Thẩm Di Châu nhìn chân trời mịt mờ và tối tăm kia, anh không nói rõ được tâm trạng trong lòng mình lúc này đang là như thế nào.

Cô đi rồi, vốn dĩ anh không hề có ý định bảo cô rời đi.

Nhưng cô vẫn đi rồi.

Có tiếc nuối không? Anh không biết.

Hoặc là do anh đã chết lặng quá lâu. Cho nên rất khó để thứ yếu ớt kia có thể hoạt động lại lần nữa.

Phía sau lưng, người phụ nữ trung niên đã chuẩn bị xong cơm tối và hỏi anh khi nào thì dùng cơm.

Thẩm Di Châu không quay đầu, mà chỉ khẽ nói bà ấy lui xuống.

Sắc trời đã hoàn toàn hòa thành một màu tối đen, gió thổi đến khiến ánh lửa từ điếu thuốc trên tay anh phát ra thứ ánh sáng kỳ quái.

Thẩm Di Châu nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng yếu ớt kia một lúc lâu, nó đang yếu ớt nhảy trên mặt anh.

Anh rũ đôi mắt xuống, giống như ánh trăng trong đêm tôi.

Im lặng tỏa ra sự lạnh lẽo.

Không biết vì sao, lại nhớ đến cô hồn bay phách lạc mà chạy ra ngoài, nhớ đến khuôn mặt mộc của cô khi đứng trước cửa hỏi anh tối nay có ở lại ăn cơm tối không.

Giọng nói và ánh sáng mờ lại, một chút suy nghĩ vô hình im lặng bay ra ngoài.

Vì sao lại tới London?

Vì sao lại tới London?

Không nỡ hay không cam lòng, yêu cô hay hận cô.

Lần nữa đến gần cô, vui vẻ thu hết những sợ hãi và thất thố của cô vào trong mắt mình. Vui không? Chắc là vui vẻ nhỉ? Nếu không thì anh đến London làm gì?

Cô vẫn như thế, từ đầu đến cuối đều là lời giả dối, là người phụ nữ đã phản bội anh, là người phụ nữ vẫn nghĩ anh chẳng hề biết chuyện gì cả.

Hẳn là nên vui vẻ mới phải.

Nếu không, sao anh lại vì cô mà đến London này.

Trong bóng tối không một tiếng động, ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối.

Thẩm Di Châu nhắm chặt hai mắt lại, nhưng anh không hề có cảm giác vui thích nào cả.

Triệu Khinh Hòa nói, anh không phải người tốt lành gì.

Thật ra thì cô ấy nói không hề sai chút nào.

Anh cũng được xem là người tốt à?

Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, anh đều không phải là người tốt.

Anh là người sắt đá, không cảm nhận được yêu, cũng không cảm nhận được hận.

Hoặc là, không yêu cũng chẳng hận, điều anh sợ nhất cũng chỉ là sợ bản thân phát hiện ra mình chẳng có gì cả.

Trong sân tối đen như mực, màn hình bỗng lóe sáng.

Tất cả ảnh khi làm người mẫu của cô đều được đăng trên trang Facebook, trong đó cũng ghi rõ thông tin liên hệ và giờ làm việc.

Gần như là buổi tối mỗi ngày, thứ bảy và chủ nhật mỗi tuần.

Sau khi hoàn thành công việc mẫu ảnh, cô sẽ đăng hình chụp của mình lên.

Một giờ mười vào rạng sáng, một giờ ba mươi, hai giờ hai mươi, ba giờ.

Rốt cuộc thì cô đi ngủ lúc mấy giờ thế? Anh nhớ là cửa hàng âu phục kia mở cửa lúc 8 giờ sáng, chỗ làm cách nơi ở của cô cũng không gần.

Căn nhà nhỏ như thế, phòng bếp và phòng khách nhiều người dùng như thế.

Trong phòng cũng chẳng hề có tủ đựng quần áo nào, chật hẹp và nhỏ bé đến đáng sợ.

Vì sao lại gầy như thế, vì mệt mỏi quá mức hay ăn không đủ no?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiền của cô đâu rồi?

Không phải cô đã lừa gạt rất nhiều tiền của anh à? Sao lại không tự mình dùng?

Vì sao? Vì sao? Vì sao?

Anh không thể trả lời được bất cứ câu hỏi nào, bao gồm cả việc vì sao anh lại đến London.

Điện thoại khẽ tắt.

Thẩm Di Châu im lặng ngồi trên ghế, không có động tĩnh gì nữa.

-

Lương Phong đã rất lâu không gặp lại Thẩm Di Châu nữa.

Từ sau ngày hôm đó, anh không đến tìm cô nữa, cũng không xuất hiện cạnh Triệu Khinh Hòa nữa.

Cuối tháng 6, sau khi Triệu Khinh Hòa tốt nghiệp thì cô ấy đã cùng bạn trai bay đến Nam bán cầu để nghỉ phép. Lương Phong cũng không biết chút tin tức nào về Thẩm Di Châu cả. Sau khi Cathy có bạn trai mới, Lương Phong có thuận miệng hỏi qua, Cathy nói cô ấy và Thẩm Di Châu chưa từng quen nhau, nhiều lắm cũng chỉ xem như anh mời cô ấy ăn bữa cơm mà thôi.

Còn lại thì không hề biết bất kỳ tin tức nào nữa.

Lương Phong đã từng đi ngang qua căn biệt thự kia của anh một lần, nơi đó đóng chặt cửa, giống như không ai ở nhà hoặc chưa từng có người ở.

Hình như anh đi thật rồi.

Anh đi rồi.

Anh đã rời khỏi London rồi.

Lương Phong ăn mặc mỏng manh đứng ở trong gió lạnh, sau đó Connell kêu cô đi chỉnh trang lại bản thân:

“Fiona, tôi thấy trời đã lạnh lắm rồi, mắt cô có chút nước mắt rồi đấy, cô đi xử lý chút đi.”

Lương Phong cứng đờ người mà gật đầu, sau đó cô mặc một chiếc áo khoác dày rời khỏi vị trí chụp.

Mùa hè ẩm ướt và hanh khô kia, tim đập liên tục cùng với trời đất quay cuồng cũng đã biến mất. Anh rời đi, anh đã rời đi rồi.

Mọi thứ đều dừng lại, rõ ràng mới vài giây trước anh còn đang hôn cô.

Lương Phong chết lặng ngồi yên trên ghế, để mặc cho thợ trang điểm trang điểm lại cho mình. Những ngón tay của cô đang vu vơ lướt trên các phần mềm xã hội trong nước, bỗng nhiên phía trên xuất hiện một tin nhắn.

Là cáo phó của một nhân vật lớn. Bệnh nặng, nằm phòng cấp cứu cứu chữa trong hai tháng, cuối cùng vẫn rời khỏi thế giới.

Lương Phong không để ý lắm, nhẹ nhàng rời mắt khỏi tin tức này.

Connell đang đứng phía xa gọi cô: “Xong chưa?”

Lương Phong cất điện thoại rồi nói: “Tới ngay.”

---

Lễ truy điệu của Thẩm Khác diễn ra vào cuối tháng 10.

Trước khi đến nơi này, Hạ Thầm đã rất lâu rồi chưa gặp Thẩm Di Châu.

Lúc Thẩm Di Châu ở London vội vội vàng vàng chạy về, thì Thẩm Khác đã chẳng thể nói chuyện được nữa.

Nội tạng bên trong cơ thể ông ấy chảy máu rất nhiều, sau đó nằm trong phòng ICU ở tận hai tháng trời.

Bệnh tới vừa nhanh vừa mạnh mẽ, giống như ông trời nhất quyết phải đưa ông ấy đi.

Hạ Thầm vẫn luôn bận rộn cùng Thẩm Di Châu ở trong phòng ICU, suốt hai tháng trời, Thẩm Di Châu gần như không ngủ.

Thỉnh thoảng nửa đêm anh ta sẽ ngủ thiếp đi trên ghế một chút, cũng thường xuyên bị những tiếng bước chân vội vàng của bác sĩ đánh thức.

Đây là đoàn bác sĩ tốt nhất cả nước, ngày đêm không ngủ mà túc trực trước giường bệnh của Thẩm Khác.

Càng về sau này, Thẩm Di Châu càng im lặng và ít nói hơn.

Thỉnh thoảng vào rạng sáng, Hạ Thầm sẽ cùng anh ra ngoài hút thuốc, sau đó anh ta nói anh về nhà nghỉ ngơi một chút.

Dường như phải chờ rất lâu thì anh mới phản ứng lại được, nhưng anh chỉ cười khẽ mà không nói gì.

Rồi sau đó lại trở vào bệnh viện lần nữa.

Đầu tháng 10, lần cấp cứu cuối cùng của Thẩm Khác không có hiệu quả, sau đó thông báo qua đời.

Thẩm Di Châu đứng trước giường bệnh của ông ấy nhìn vết cháy do cấp cứu mà tạo nên, anh im lặng rất lâu cũng không nói gì. Cho đến khi bác sĩ điều trị xác nhận rằng Thẩm Khác đã mất, lúc này anh mới từ từ ngẩng đầu lên rồi nhìn bác sĩ, từ từ nói: “Vất vả cho ông rồi.”

Hạ Thầm đi theo anh ra khỏi bệnh viện, trên mặt Thẩm Di Châu không hề có chút cảm xúc nào, chỉ nói anh ta đưa mình về.

Rồi sau đó anh ngồi yên trên ghế sô pha trong phòng khách rất lâu.

Ăn cơm thì vẫn ăn như bình thường.

Sau khi Thẩm Khác mất, những công việc của ông ấy đều do anh xử lý.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Thầm nói anh nghỉ ngơi một lát, Thẩm Di Châu chỉ khẽ cười, sau đó hỏi ngược lại anh ta: “Cần thiết không?”

Sau đó, lễ truy điệu của Thẩm Khác cũng do một tay anh làm. Vẻ mặt bình tĩnh thảo luận chuyện tang lễ của ba mình với mọi người, rồi sau đó chấp nhận mọi sự thương tiếc của mọi người.

Cuối tháng 10, Hạ Thầm lại nhìn thấy Thẩm Di Châu trong tang lễ của Thẩm Khác.

Anh mặc tây trang đen, đứng ở cửa lớn của phòng khách.

Ánh đèn lạnh lùng chiếu xuống gò má của anh, có chút ảo giác của sự nghiêm túc nhưng lại tái nhợt.

Nhưng khi anh ta tiến lên gọi anh là “Chú Hai”, thì Thẩm Di Châu vẫn cong khóe môi rồi nhẹ giọng nói: “Tới rồi.”

Anh giống như không quan tâm đến chuyện gì ở bên ngoài, cũng giống như không cảm nhận được gì cả.

Hạ Thầm cầm tay anh, chỉ nói một câu: “Nén bi thương.”

Thẩm Di Châu rất biết lắng nghe mà nói: “Được.”

Anh đứng chết lặng ngoài cửa, nhận lấy từng câu “Nén bi thương” của mọi người.

Nhìn tất cả mọi người, sau đó anh đưa cho mỗi người một bông hoa.

Từ sáng đến tối, anh tiễn người khách cuối cùng rời đi.

Tài xế lái xe đưa anh về nhà rồi hỏi anh tối nay còn muốn dùng xe không, còn dì thì hỏi anh đã dùng bữa tối chưa.

Anh từ đầu đến cuối cũng chỉ toàn lắc đầu, sau đó từ từ đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng lặng lẽ đóng lại, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Nghe thấy từng câu “Nén bi thương”, “Nén bi thương”, “Nén bi thương”.

Thẩm Di Châu ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà đen nhánh.

Nhưng trong mắt anh lại không thể chảy ra được giọt nước mắt nào.

Đau thương không?

Chắc có.

Đau lòng khổ sở không?

Anh không biết.

Nhưng Thẩm Di Châu lại cảm thấy mình như rơi vào trong sự cô đơn khó kiềm chế được.

Tiêu Cầm đã không còn là mẹ anh nữa, Thẩm Khác cũng không còn nữa, Triệu Khinh Hòa? Đó là con của Tiêu Cầm.

Trong phòng trống rỗng, trừ anh ra thì không còn ai khác nữa.

Đêm giao thừa hôm đó, anh không phải chỉ có một mình.

Trong tim lộ ra cảm giác đau đớn, giống như có một cây dao đã cắm trong đó rất lâu, cũng càng ngày càng cắm sâu hơn.

Máu tươi nhỏ giọt chảy ra từ trong cơ thể anh, cuối cùng chôn sâu lấy anh.

Yên lặng rất lâu.

Anh chẳng biết từ lúc nào mình đã bấm gọi điện thoại.

Anh nghe thấy giọng Lương Phong vang lên từ đầu dây bên kia, rất cẩn thận:

“Alo, tôi là Lương Phong.”

Thẩm Di Châu không nói gì.

“Thẩm Di Châu?” Cô dò xét mà hô lên.

Giọng nói dịu dàng như thế này, anh chưa từng nghe qua.

Đủ rồi, đủ rồi.

Phải chăng là do nỗi buồn nên mới dễ sinh ra tuyệt vọng và bi quan, nếu không thì vào giờ phút này, vì sao anh lại có suy nghĩ kiên định như thế: Muốn gọi cô trở về thì phải làm sao đây?

Cô thật sự yêu anh à?

Thẩm Di Châu thậm chí còn không dám nghĩ đến chữ này, trên thế giới này có ai thật sự yêu anh à?

Mà anh thật sự có thể cùng cô bắt đầu lại từ đầu mà không có chút vướng mắc nào sao?

Những giây phút ở lại London kia, anh có vui vẻ, thỏa mãn không? Cô thật sự vui vẻ, thỏa mãn không?

Cần gì phải hành hạ lẫn nhau như thế, cần gì phải hành hạ nhau nữa.

Thẩm Di Châu cầm điện thoại, im lặng rất lâu.

Cuối cùng anh cũng lên tiếng.

Giọng nói bình tĩnh và ung dung:

“Mật mã là sinh nhật em.”

“...Cái gì?” Lương Phong lẩm bẩm hỏi.

“Nhà ở London, mật mã là sinh nhật em.”

“Thẩm Di Châu.”

“Chỉ thế thôi.” Anh nói xong thì cúp máy.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc viết chương này thì đang nghe bài “Khi tình yêu đang đến gần” của Lưu Nhược Anh.

“Thật muốn những lúc cô đơn có người bên cạnh bầu bạn.”

“Cuộc sống bận rộn có người cùng ăn chung bữa sáng.”

“Mặc dù suy nghĩ này thật quá đơn giản.”

“Em chỉ cần có người kề bên.”

“Chẳng cần biết đến ngày mai.”