Nhịp điệu chỉ có thể nằm trong tay của Thẩm Di Châu.
Lúc anh nói nhanh thì phải nhanh, anh muốn chậm thì phải chậm.
Cô đã gấp gáp quá rồi.
Nóng lòng muốn nhận được thứ gì đó từ sự “Dịu dàng” ngày đó của Thẩm Di Châu, nóng lòng muốn anh thừa nhận anh đã mềm lòng với cô.
Nhưng anh lại nhìn thấy nó một cách quá dễ dàng.
Cô tự trách: “Lương Phong, mày vội quá rồi.”
Nhưng thái độ của anh quả thật khiến người khác khó mà nắm bắt được.
Lương Phong không biết bây giờ cô đang bị im lặng quan sát hay đã bị sa thải luôn rồi.
Sau ngày hôm đó, một đoạn thời gian dài sau đó cô không gặp lại Thẩm Di Châu.
Vừa khéo studio cũng bắt kịp ngày hội mua sắm, nên khoảng thời gian này Lương Phong chỉ có thể dùng công việc để lấp kín những lo lắng bất an của mình. Vài ngày trước Nghiêm Sâm có gọi điện đến nói anh ta đã có tin của Thường Tri Viễn, chắc sẽ nhanh chóng tìm được người thôi.
Hỏi chỗ cô thế nào rồi.
Lương Phong nói rất tốt, có tiến triển. Nói anh ta nhanh chóng tìm được Thường Tri Viễn.
Sau khi cúp máy, nhịp đập trái tim càng rõ ràng hơn. Cô đã có thể nói dối một cách tự nhiên như thế rồi.
Vài ngày sau ngày hội mua sắm, Lương Phong không cần vừa làm nhà thiết kế vừa làm nhân viên chăm sóc khách hàng để trả lời tin nhắn nữa. Sáng thứ bảy, cô bắt xe đến khách sạn Century.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu vàng nhạt, bên dưới mặc chiếc quần jean nhạt màu phối cùng với đôi bốt martin. Cô buộc tóc đuôi ngựa, gò má trắng trẻo sạch sẽ.
Khi bước vào sảnh khách sạn, đã có thể nhìn thấy một bảng biểu ngữ quảng cáo, phía trên có ghi là “Tư vấn du học thiết kế thời trang của Học viện thời trang Luân Đôn.”
Bên cạnh bảng biểu ngữ là một cái bàn nhỏ, phía sau có một chàng trai đeo kính ngồi đó.
“Xin chào, cho hỏi tư vấn du học ở tầng mấy?” Lương Phong bước về phía trước.
Chàng trai ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói: “Cho hỏi cô có đặt lịch hẹn trước không?”
“Đặt rồi, tôi tên là Lương Phong.”
“Được, cô chờ tôi kiểm tra đã.” Người đàn ông trẻ tuổi tìm kiếm trong danh sách một lúc rồi nói: “Tìm thấy rồi.”
Anh ta nhanh chóng đánh dấu vào danh sách, sau đó đưa Lương Phong một xấp tài liệu nhỏ: “Thang máy C nằm bên trái, đi lên tầng 33, vừa ra khỏi thang máy là thấy.”
“Được, cảm ơn.” Lương Phong nhận tài liệu rồi đi vào trong thang máy.
Thang máy không nhiều người, cô hơi dựa vào một bên tường cúi đầu lật xem tài liệu trong tay. Chủ yếu chỉ là một vài thông tin giới thiệu về Học viện thời trang Luân Đôn, những cái này cô đã xem không ít lần trên mạng rồi.
Thang máy đi rất nhanh, Lương Phong lên đến tầng 33.
Vừa ra khỏi cửa thang máy thì đã thấy được bảng biểu ngữ, cô đẩy cửa phòng tư vấn đi đến phòng họp lớn.
Cánh cửa vừa dày vừa nặng màu đỏ thẫm, khi kéo ra không hề có chút âm thanh nào.
Cô đến có hơi sớm nên bên trong vẫn chưa sắp xếp xong. Có một người đàn ông ngồi trước máy tính đang điều chỉnh thử ppt.
Lương Phong chọn một chỗ phía cuối cùng ngồi xuống, cô vừa mới bỏ tài liệu xuống đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo từ phía sau vang lên.
“Xin chào.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh cao gầy với mái tóc ngắn đang đi về phía cô.
Khi ánh mắt nhìn sang cô ấy lần nữa thì Lương Phong ngạc nhiên mở to mắt ra.
Nữ sinh cao gầy trước mặt mặc một chiếc áo croptop màu nâu đậm che đi phần ngực, dưới thân chính là chiếc quần da cứng. Trên thắt lưng bằng da có một chuỗi hoa được thêu tay, ánh mắt Lương Phong chăm chú nhìn vào đó, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ --- Đây chính là chiếc váy mà cô tặng trên Weibo vào mùa hè năm ngoái.
Lương Phong thích chia sẻ những bộ quần áo do chính tay cô thiết kế lên trên đó, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình làm một, hai bộ để bản thân mặc hoặc là đưa cho người hâm mộ mặc.
Nhưng người theo dõi Weibo của cô quá ít, mấy năm nay tặng quần áo cho người khác cũng chưa chắc người ta sẽ mặc thật. Cho nên khi cô nhìn thấy quần áo của mình được người khác mặc thì trong lòng Lương Phong kích động không chịu được.
Đương nhiên trên mặt cũng lộ rõ nụ cười.
“Xin chào.”
Nhưng cô không thể nói ra, bởi vì cô chưa từng lộ mặt cũng chưa từng dùng họ tên thật khi đăng ảnh.
“Có phiền khi tôi ngồi ở đây không?” Nữ sinh cao gầy ngồi xuống một cách tự nhiên như thể đã quen.
Lương Phong nhìn cô ấy cười: “Không phiền.”
“Xin chào, tôi tên là Lương Phong.” Cô chủ động giới thiệu.
“Xin chào, tôi tên Triệu Khinh Hòa. Là nhân viên của hội thảo du học của Học viện thời trang Luân Đôn lần này, lần này cô đến là muốn biết…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Câu nói tiếp theo Lương Phong đã không nghe rõ nữa rồi.
Hơi thở của cô như ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy.
--- “Xin chào, tôi tên Triệu Khinh Hòa.”
Triệu Khinh Hòa nhiệt tình tư vấn cho Lương Phong một lúc, cuối cùng phát hiện vẻ mặt người phụ nữ trước mặt trở nên quá yên tĩnh. Khác hoàn toàn so với lúc chào hỏi cô ấy khi nãy.
Triệu Khinh Hòa ngạc nhiên một chút, cảm thấy không biết có phải hôm nay bản thân mình đã nhiệt tình quá mức rồi không.
Cô ấy lập tức im lặng, gò má nhích lại gần: “Có phải tôi doạ cô sợ rồi không?”
Lúc này Lương Phong mới từ trong im lặng mà hoàn hồn lại, giọng của cô bình tĩnh còn mang theo chút buồn cười: “Không có, vừa nãy tôi có chút không tập trung. Thật xin lỗi.”
Triệu Khinh Hòa xua tay, không sao cả.
“Cô tên là… Triệu Khinh Hòa sao?” Lương Phong chần chừ một chút nhưng vẫn hỏi.
Triệu Khinh Hòa thoải mái gật đầu: “Khinh trong nhẹ nhàng, Hòa trong Hòa Tuệ. Cô cũng có thể gọi tôi là Vivi cũng được.”
Lương Phong không cảm thấy trên thế giới này còn có một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp cũng mặc đồng phục học sinh, tên là Triệu Khinh Hòa. Vì thế ánh mắt cô lại nhìn sang gương mặt xinh đẹp của Triệu Khinh Hòa lần nữa.
Lúc cô ấy nhiệt tình nói chuyện rồi cười lên hệt như ánh mặt trời vậy.
Lương Phong gần như không thể tưởng tượng nổi một cô gái như thế này làm thế nào mà có thể ở bên cạnh người như Thẩm Di Châu, giống hệt như hai thế giới, một ánh mặt trời và một bầu trời u ám. Cô ấy ở cạnh Thẩm Di Châu cũng thẳng thắn, nhiệt tình, không chút suy nghĩ, xông ngang đánh thẳng sao?
Nghiêm Sâm nói, Triệu Khinh Hòa ở bên cạnh Thẩm Di Châu suốt một năm trời, Thẩm Di Châu bảo vệ cô ấy rất cẩn thận. Thỉnh thoảng sẽ đưa cô ấy ra ngoài đi chơi, không bao giờ để cô ấy thấy không vui. Mọi người đều phải kiêng dè Triệu Khinh Hòa mấy phần.
Cảm xúc bỗng nhiên rơi xuống mà không hề báo trước.
Cô nghĩ, Thẩm Di Châu chắc chắn rất yêu Triệu Khinh Hòa.
Lương Phong cảm thấy mình không cười nổi nữa rồi. Triệu Khinh Hòa trở về, cô hoàn toàn không còn chút cơ hội nào nữa.
“Vivi, cậu đưa USB cho tớ.”
Trong lúc thất thần, giọng nói của một người đàn ông vang lên bên cạnh Lương Phong.
Cô đưa mắt nhìn, thì ra là người đàn ông vừa chỉnh máy tính lúc nãy khi cô đến đã nhìn thấy. Triệu Khinh Hòa ném USB của mình sang cho người đàn ông. Sau khi người đàn ông ăn ý bắt được thì chớp mắt, xoay người đi thẳng về trước.
Triệu Khinh Hòa cũng khẽ nháy mắt đáp trả, sau đó vẻ mặt ngại ngùng nhìn Lương Phong “Oán giận” nói: “Bạn trai tôi ngây thơ lắm.”
Lương Phong hoàn toàn ngây người: “Bạn trai cô?”
“Đúng thế.” Triệu Khinh Hòa nói: “Chúng tôi cùng là sinh viên Học viện thời trang, cũng học chung một trường ở Trung Quốc. Cho nên năm nào cũng trở về nước làm tư vấn, nếu không anh ấy cũng không về theo. À đúng rồi, cô định học chính quy hay là nghiên cứu sinh, có chuẩn bị tác phẩm của mình chưa?”
…
Lương Phong không hề lộ ra chút biểu cảm không bình thường nào cả. Vốn dĩ cô cảm thấy mình chẳng có mấy phần thắng nên muốn trực tiếp rút lui, nhưng không ngờ Triệu Khinh Hòa có bạn trai rồi.
Thẩm Di Châu biết Triệu Khinh Hòa về chưa? Anh chắc đã biết rồi.
Cái này chính là nguyên nhân mà khoảng thời gian này anh không tìm cô hay sao?
Lương Phong không biết.
Lúc kết thúc tư vấn, Lương Phong thêm WeChat với Triệu Khinh Hòa. Triệu Khinh Hòa nói mấy ngày nữa phải bay về Luân Đôn lại rồi, mẹ cô ấy phải làm phẫu thuật, cô ấy phải về chăm sóc.
Cuối cùng lúc chia tay, Lương Phong đã khen váy cô ấy rất đẹp.
Triệu Khinh Hòa rất vui vẻ, cô ấynói đây là do một chủ blog mà cô ấy thích đã vẽ ra rồi tặng cho cô ấy.
“Nếu như sau này tôi có thể hợp tác với cô ấy thì có chết tôi cũng chịu.”
Lương Phong bật cười thành tiếng.
Triệu Khinh Hòa biết chủ blog “Nhà thiết kế tại gia” là một người không đi theo con đường học vấn, cô ấy vẫn trung thành như thế, không che giấu rất tán thưởng cô.
Cô ấy rất chân thành và nhiệt tình, giống như một mặt trời đang cháy hừng hực. Ngay cả Lương Phong cũng không nhịn được mà tiến đến sưởi ấm.
---
Có lẽ cô nên học chữ “Thật” trên người Triệu Khinh Hòa, chứ không phải là người đi theo Thẩm Di Châu, bị anh làm khó dễ rồi sau đó chán nản thì bị vứt bỏ.
Nhưng đầu tiên, cô phải gặp được Thẩm Di Châu trước.
Từ sau ngày hôm đó, tối nào Lương Phong cũng đi đến quán bar mà trước kia Thẩm Di Châu đưa cô đến. Ở quầy bar, cô tùy ý gọi một ly rượu nồng độ thấp, sau đó lãng phí thời gian bên một đám người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đến 12 giờ cô đón xe về nhà, không chờ thêm nữa.
Ở quầy bar há miệng chờ sung rụng đến ngày thứ ba, Lương Phong gặp Hạ Thầm.
Ngày đó cũng đã mười hai giờ rồi, cô uống sạch rượu trong ly rồi đi ra cửa, nhưng vừa đến cửa đã chạm phải một tên côn đồ rồi ngã xuống đất. Tên côn đồ nhỏ kia thấy Lương Phong có vẻ ngoài xinh đẹp nên muốn trêu đùa mấy câu, nhưng lại bị một người đàn ông gọi bảo vệ đến kéo sang một bên.
Hạ Thầm nhìn Lương Phong rồi vươn tay ra.
Lương Phong ngẩng đầu, nắm lấy.
“Một mình?” Hạ Thầm cười hỏi.
Anh ta biết rõ gần đây Thẩm Di Châu không đi tìm cô, nhưng vẫn giả vờ là dáng vẻ có lòng tốt đến hỏi thăm cô.
Nhưng mà Lương Phong không thể nào từ bỏ cơ hội này, thậm chí cô còn tin, tối nay Thẩm Di Châu cũng ở đây.
Cô cúi đầu nhìn thắt lưng của mình vì va chạm khi nãy mà lỏng ra, thật ra thì chỉ cần siết chặt các nút rồi siết chúng lại thôi là được. Nhưng mà Lương Phong lại đưa tay kéo quần mình, giống như muốn ăn mặc chỉnh tề một lần nữa.
Nhưng thắt lưng trực tiếp trượt hẳn xuống dưới.
Cô khẽ a một tiếng, lấy tay túm chặt hai bên quần của mình.
Hạ Thầm giúp cô nhặt thắt lưng lên, ánh mắt cứ một lát lại liếc nhìn mặt cô. Anh ta hỏi cô: “Tôi giúp cô cầm áo khoác, đưa cô về nhé?”
Giống như giữa hai người họ chưa từng có lần không vui trước đó, Lương Phong cũng biết thời biết thế mà gật đầu, trong giọng nói mang ý cảm kích rất rõ ràng: “Cảm ơn.”
Tay Lương Phong vừa nắm bên quần mình vừa đi theo sau Hạ Thầm.
Thang máy đi lên tầng sáu, cô nhìn hành lang quen thuộc kia, thậm chí cô còn nhớ đến cánh cửa đang mở cửa.
Lương Phong đi đến cửa phòng bao thì dừng lại.
Hạ Thầm quay đầu lại.
“Tôi không vào, ở bên ngoài chờ anh.” Cô nói.
Hạ Thầm nghiêng đầu nhìn cô một lúc, như cảm thấy buồn cười lắm, nhưng anh ta cũng chỉ gật đầu một cái rồi nói: “Được.”
Nói xong cũng đẩy cửa đi vào.
Cửa chớp mắt đóng lại ---
Mặc dù căn phòng kia rõ ràng rất tối tăm, mờ mịt, trong phòng kia lại rất ồn ào, bóng người thay phiên nhau xuất hiện, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy người đang tựa lưng vào ghế sô pha nhắm mắt hút thuốc lá là Thẩm Di Châu.
Anh ngợp trong vàng son thế tục, trời sinh đã có dáng vẻ hời hợt, lạnh lùng. Giống như một luồng ánh trăng sáng trong rừng, trong đêm khuya đen nhánh, chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấy anh ngay.
Chỉ cần liếc mắt đã có thể thấy.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Lương Phong nhìn thấy anh khẽ mở mắt ra.
Trong vòng tay anh còn có một cô gái khác đang ngồi đó mà cô cũng không biết là ai, Thẩm Di Châu cũng chẳng thèm để ý mà nhìn sang hướng Lương Phong.
Trong lòng cô trào lên một cơn ớn lạnh.
Lương Phong đang đứng ở cửa từ từ lùi về bên cạnh tường, cuối cùng cô cũng hiểu ra sự “Tốt bụng” của Hạ Thầm.
Sau lưng dựa vào mặt tường lạnh như băng, ngay cả tay cô cũng quên mất việc phải nắm lấy thắt lưng quần.
Vốn dĩ cô còn nghĩ trong lòng Thẩm Di Châu không quên được Triệu Khinh Hoà, cho nên dù anh không tìm Triệu Khinh Hoà thì anh cũng không đến tìm cô.
Nhưng bây giờ xem ra, người đàn ông này cuối cùng là đang quan tâm điều gì?
Cái gì anh cũng không quan tâm.
Đèn hành lang sáng rực chiếu xuống gò má của Lương Phong, mi mắt cô khẽ run lên.
Ngực giống như bị một tấm vải to lớn bịt chặt lại.
Cô khó khăn hít thở và hơi thở cũng dần trở nên xa vời hơn, không thể túm lấy.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng cánh cửa kia lại bị ai đó đẩy ra lần nữa. Lương Phong ngẩng đầu lên nhìn.
Dưới ánh đèn, mi mắt anh càng lộ ra vẻ trong trẻo và lạnh lùng. Đôi môi có độ dày vừa phải kia cong lên, giống như có mấy phần chào đón sự xuất hiện của cô.
Thẩm Di Châu tiến lại gần.
Lương Phong ngửi thấy một mùi thơm của Blue Wind Chime rất nhạt, cô không thể nào xem nhẹ sự chua xót trong lòng mình, mà bản thân cô cũng chẳng biết nó đến từ đâu.
“Sao dễ dàng khiến người khác xem thường như thế?” Thẩm Di Châu khẽ cười, anh liếc nhìn váy của Lương Phong sau đó bỏ thuốc vào trong miệng.
Anh đưa tay lên muốn nắm lấy vai cô.
Nhưng mà ngay cả bản thân Lương Phong cũng không thể nào biết được, cuối cùng khoảnh khắc tiếp theo là cô giả vờ đóng kịch hay là làm thật. Bản năng đã nhanh hơn sự lựa chọn của lý trí từ lâu.
Hơi thở quen thuộc trong chớp mắt đã bao trùm lấy cô, Lương Phong nhẹ nhàng lùi về phía sau.
Tránh khỏi anh.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Phong: Ai mà chẳng có lúc tức giận chứ!