Mộng Dục

Chương 28




"Tôi hận anh."

Ba chữ đó phát ra từ miệng của Lâm Vĩnh Túc khiến cho Trịnh Liệt sững sờ một lúc, hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mắc trầm mặc.

Phải, là hắn đánh ông ta. Nhưng một cú đấm như thế không thể gây chết người.

Đang suy nghĩ thì một bóng người từ đằng sau bước tới, lướt qua Trịnh Liệt, đi đến bên cạnh Lâm Vĩnh Túc, ôm lấy bả vai cô.

Lý Nhậm Trình đứng chắn giữa hai người, chiều cao của Lý Nhậm Trình và Trịnh Liệt khá ngang nhau nên tầm nhìn của Trịnh Liệt bị chắn. Hắn không thể nhìn thấy giữa hai người có những gì, hừ. Trịnh Liệt hắn cũng không quan tâm, chỉ là một đứa con gái gặp qua vài lần, có điều trong lòng vẫn có điểm khó chịu.

Lý Nhậm Trình hai tay nắm lấy bả vai Lâm Vĩnh Túc, nhìn khuôn mặt ngơ ngác điểm thêm vài tia bi thương khiến lòng anh cũng phát ra một cỗ đau lòng. Đưa ngón tay cái vuốt nhẹ lên má cô, dù cô không khóc, không rơi nước mắt nhưng anh vẫn lau nhẹ bờ má cô. Bởi đó là thói quen từ nhỏ của anh. Anh thích vuốt ve khuôn má bầu bĩnh của cô, thích xoa đầu rồi gọi cô là vợ nhỏ bé, mấy năm nay anh đi biệt tăm hẳn là cô đã phải trải qua rất nhiều uất ức.

Nghĩ đến đây anh lại thở dài một cái, nhẹ nhàng đem đầu cô áp vào ngực mình.

Lâm Vĩnh Túc cũng không cự tuyệt, yên lặng tựa đầu vào người Lý Nhậm Trình.

Anh vẫn như thế, vẫn luôn mang theo mùi oải hương nhàn nhạt, phải thật chú ý mới có thể nhận ra mùi cơ thể đặc biệt này, anh vẫn luôn dịu dàng như thế, luôn bên cạnh để vỗ về cô, vẫn luôn...

Nhưng là cô không còn giống như ngày xưa nữa rồi. Cô không còn là đứa trẻ ngây thơ luôn làm nũng anh, hay ít nhất là cô không còn là cô gái trong trắng nữa.

Trong một lần dại dột...

Phải!

Là một lần dại dột mà cô đã đem  lần đầu tiên của mình trai cho một tên đáng hận kia mất rồi.

Hai vai cô run nhè nhẹ, cảm nhận được điều đó, Lý Nhậm Trình càng siết chặt bàn tay đang cầm lấy vai cô hơn.

"Tiểu Túc, có anh đây. Không sao."

Lâm Vĩnh Túc vẫn không nói gì. Sao anh cứ như vậy? Sao anh cứ ôn nhu như vậy chứ?

Sao anh lại không về sớm hơn, không quay về sớm hơn một chút thì có phải đã tốt hơn rồi không?

"Anh...." lời nói còn chưa thốt ra hết khỏi miệng của Lý Nhậm Trình thì một lực kéo đã kéo hai người ra, Lâm Vĩnh Túc cũng bị một bàn tay to lớn tách cô ra khỏi người Lý Nhậm Trình. Bàn tay đó không phải của ai khác mà chính là Trịnh Liệt.

Hắn không muốn can dự vào chuyện của kẻ khác. Đó không phải là phương châm sống của hắn. Phương châm sống của hắn chính là "người không động ta, ta không đụng đến ngươi."

Ừ thì số người dám "động" đến Trịnh Liệt hắn tính đến bây giờ cũng chỉ có thể tính được trên đầu ngón tay,  nên hắn cũng không rảnh rỗi đến mức đi can thiệp vào chuyện của một kẻ khong liên quan đến mình.

Chỉ là...

Hắn thấy khó chịu. Phải, thấy khó chịu khi Lâm Vĩnh Túc và  người đàn ông lạ mặt này lại vô tư ôm lấy nhau trước mắt hắn như vậy.

Trịnh Liệt nghĩ vậy, nhưng lại quên mất tự hỏi tại sao lại khó chịu.

Lâm Vĩnh Túc vẫn ngơ ngác không nói gì, ánh mắt chuyển từ trên người Lý Nhậm Trình đến bàn tay Trịnh Liệt đang chạm vào mình.

Cô cảm thấy mình thật ghê tởm.

"Tránh xa tôi ra." Nói xong ba chữ đó, cô lập tức giật người sang một bên tránh đi bàn tay của Trịnh Liệt,  như thể tránh một căn bệnh truyền nhiễm khinh khủng vậy.

Thái độ này của Lâm Vĩnh Túc khiến Trịnh Liệt có chút bất ngờ nhưng rất  nhanh lấy lại dáng vẻ băng lãnh thường ngày.

Hắn nghiêm mặt lại, ánh mắt lạnh băng bước đi.

Có thể Lý Nhậm Trình không biết, có thể Lâm Vĩnh Túc không biết, cũng có thể ngay cả Trịnh Liệt cũng không biết, rằng khi đi ngang qua người Lâm Vĩnh Túc hắn đã nói ra một câu, âm thanh rất nhỏ, tựa hồ như làn gió nhẹ trên làn nước hồ mùa thu: "Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi."

Bước chân của Trịnh Liệt không nhanh không chậm bước trên nền hành lang dài của bệnh viện. sau đó khuất sau góc rẽ.

Lý Nhậm Trình nhíu mày nhìn theo Trịnh Liệt, đôi mắt có chút trầm tư mang theo tia nghi nghờ không che giấu.

Hắn... liệu có phải là...

Reng reng reng....

Tiếng chuông điện thoại báo hiệu có người gọi đến, Lâm Vĩnh Túc lấy điện thoại ra, là mẹ.

Nhớ lại vừa rồi vẻ mặt mẹ lạnh tanh khi nói về cái chết của bố mà Lâm Vĩnh Túc có phần bài xích bà, nhưng là cô vẫn đưa điện thoại lên tai nghe.

"alo, mẹ...Cái gì???" Lâm Vĩnh Túc mở lớn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên như thể ngày mai đến ngày tận thế vậy: "Được được được... đang ở nhà đúng không. Tô..tôi sẽ.. về ngay." Cúp điện thoại, khuôn mặt Lâm Vĩnh Túc vẫn còn dường như không thể tin. Hai chân như muốn ngã xuống.

Lý Nhậm Trình thấy vậy liền vội chạy tới để đỡ lấy thân thể cô: "Tiểu Túc, em có sao không? Có chuyện gì vậy?"

"Anh Nhậm Trình, về, em phải về nhà ngay, mẹ em... mẹ em có chuyện rồi."

(Na: Khụ...có ai bị mắc bệnh cuồng nam phụ không? Ta nhìn mấy anh nam9 mà thấy tội nghiệp gì đâu. Cũng đẹp trai, phong độ ngời ngời ấy chứ.)