Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 157: Vợ cả và tiểu tam




Cuộc sống của Tuyền Cơ ở Hậu cung trừ những ngày đầu có hơi lộn xộn thì dần suôn sẻ hơn. Bên ngoài Ý Hoa cung giương cao biển hiệu miễn chiến tranh, mặc kệ phi tử nào đến lấy lý do thỉnh an đều bị lấy lý do thân thể Hoàng hậu không được khỏe, đang tịnh dưỡng để thoái thác.

Đám phi tử giận không có chỗ xả, phái người mỗi ngày chờ đợi ngoài Ý Hoa cung, nhưng mà hồi báo đều nói rằng trong Ý Hoa cung quả thực yên tĩnh, không thấy bất kì động tĩnh nào.

Người của Ý Hoa cung bị Nhạc Nghịch nghiêm lệnh, miệng của mỗi người đều như bị dán giấy niêm phong, hỏi ra không được tin nào có ích, nhưng loáng thoáng nghe được vài tiếng nói, hình như đại đa số thời gian Hoàng hậu vẫn đang ở trạng thái ‘chưa tỉnh lại’.

Đám phi tử thầm mừng, trong gia đình nếu có chút thế lực thì đều ngầm thôi thúc bọn họ lên triều châm dầu vào lửa.

Toàn dân trên dưới Nhạc quốc đối với vị Hoàng hậu lai lịch không rõ đột nhiên xuất hiện đều ngấm ngầm kháng nghị. Đầu tiên là xét về xuất thân, gia thế khó có thể khiến người khác khuất phục, tiếp theo nghe đồn dung mạo Hoàng hậu xấu xí, còn ngày qua ngày nằm mãi trên giường không dậy nổi, nữ tử như vậy làm sao có thể đảm đương trọng trách Hoàng hậu Nhạc quốc?

Nhạc Nghịch lại không mấy quan tâm đám đại thần cùng một dạng gào thét phản đối quyết liệt giống nhau, nghiêm túc ra lệnh quan Lễ bộ nhanh chóng chuẩn bị những việc liên quan đại điển sắc phong Hoàng hậu.

Ngay lúc mọi người còn đang náo loạn ầm ĩ, giống như Nhạc Nghịch còn ngại chuyện chưa đủ loạn, tiếp tục quăng thêm một tảng đá lớn vào nhà xí, kích thích một đám ‘Phân công cộng’, tảng đá này chính là kế hoạch Bán chức quan bán tước vị ngày đó Tuyền Cơ đã nhắc đến với hắn.

Nhóm quan cao tước hiển dựa vào gia tộc, dựa vào gian khổ học tập thi đỗ thi cử làm nên công danh đều giãy nãy lên.

Thương nhân ti tiện có thể dùng tiền để mua tước vị? Được hưởng vinh dự giống như bọn họ? Sao có thể như vậy? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng mấy đồng tiền dơ bẩn?

Trong nhất thời, toàn thể đám quý tộc, quan văn vì hành vi ra giá bán chức quan bán tước vị của Nhạc Nghịch mà bị châm ngòi thịnh nộ, còn mấy người thương nhân nhà giàu thì xoa xoa lòng bàn tay, hưng phấn không thôi.

Nhạc Nghịch hiển nhiên là có biện pháp xử lý, không rõ hắn âm thầm xuất ám chiêu gì xuống. Nguyên bản mấy phái phản đối mạnh mẽ nhất đột nhiên đồng loạt im hơi lặng tiếng cả, không còn phát biểu ý kiến, chỉ còn lại mấy tên mọt sách thì cho dù có kêu vỡ họng, nhưng số người ít ỏi, nên cũng không gây ra được sóng to gió lớn gì.

Trong Ý Hoa cung, Tuyền Cơ ngày ngày kê cao gối mà ngủ không dậy nổi, dù sao bây giờ ở trong cung, nàng là lớn nhất, dám to gan xông vào đây trừ bỏ Nhạc Nghịch cũng không còn ai.

Nhạc Nghịch cũng thật quái gở. Rõ ràng làm Hoàng đế thì phải bộn bề nhiều việc mới phải, làm sao mà nhàn nhã đến mức ba ngày hai lượt đến làm phiền nàng vậy?

Nếu không phải tại vì bản thân ý thức rõ dung mạo hiện giờ của mình, thiệt tình sẽ nghĩ là Nhạc Nghịch đã thích nàng rồi.

“Đây là cái vật kia?”

Tuyền Cơ đang nhìn chăm chú bàn cờ đến ngẩn người, chợt phía sau truyền đến tiếng nói của Nhạc Nghịch, một đám bằng hữu đánh cờ trước mặt đã quỳ trên mặt đất cung nghênh thánh giá.

“Cái này gọi là cờ năm quân, là trò chơi của con nít ở quê hương chúng ta.” Tuyền Cơ thuận miệng đáp lại một câu, cũng lười nhấc mình đứng dậy làm động tác nghênh đón, dù sao Nhạc Nghịch có vẻ như sẽ không bắt bẻ nàng chuyện này.

“Nga? Lần trước là bài. Bây giờ là cờ năm quân, quê hương của ngươi cũng thật nhiều trò để cho trẻ nhỏ giải trí.”

Tuyền Cơ “Ừ” một tiếng coi như là trả lời.

“Nói cho ta nghe một chút chuyện ở quê hương của ngươi đi.” Nhạc Nghịch ngồi vào vị trí đối diện Tuyền Cơ, tiếp nhận tách trà cung nữ dâng lên, hớp một ngụm, mắt nhắm lại dựa vào lưng ghế, trên mặt không giấu được thần sắc uể oải.

Tuyền Cơ giật mình, thầm nghĩ: Bộ dáng này thật sự có vài phần giống như Đại ma vương.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Nhạc Nghịch bất thình lình mở mắt ra hỏi.

Tuyền Cơ chớp mắt vài cái rồi đáp: “Không hiểu các ngươi vì cái gì mà phải sống mệt mỏi như vậy.”

Các ngươi? Trong lòng Nhạc Nghịch xoay chuyển, ám chỉ hắn và ai nữa? Nhạc Nghịch nhận ra bản thân mình một chút cũng không muốn nghe đáp án, đặc biệt là nếu như người được xếp ngang hàng với mình là đàn ông. Cố nén xuống lòng hiếu kỳ, mở miệng nói: “Thức thì chưởng quản quyền lực trong thiên hạ. Ngủ thì có mỹ nhân kề bên gối, mới không uổng một đời làm nam nhi.”

Tuyền Cơ hết cách nói: “Bộ mặt của ta đang nhắc nhở ngươi, nơi này không có mỹ nhân, không phải ngươi nên đổi một chỗ khác tốt hơn hay không?”

Dường như Nhạc Nghịch rất hăng hái, bắt đầu tán dóc: “Khó có được Hoàng hậu rộng lượng như thế, thật sự là phúc cho Hậu cung của trẫm.”

Thật sự là không biết xấu hổ! Bản cô nương nhìn không nổi ngươi mới đuổi ngươi đi tìm nữ tử khác, nếu là Đại ma vương nhà ta mà dám đi tìm nữ nhân khác, hừ hừ, xem ta có cắn hắn chết không!

Nhớ tới không biết Đại ma vương giờ đang ở đâu. Tuyền Cơ lại theo thói quen thất thần.

Cái cổ bỗng nhiên bị bóp chặt. Nhìn kĩ quả nhiên lại là đạo tặc Hoàng đế đột nhiên phát điên bóp lấy cổ nàng!

Hai mắt Nhạc Nghịch âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, nói: “Xấu nữ, lúc ở cùng với trẫm, không được phép nghĩ đến người khác!”

Tuyền Cơ dùng sức muốn tránh thoát khỏi tay của hắn, nhưng không thành công, chỉ đành phải nhẫn nhịn gật đầu đáp ứng.

Nhạc Nghịch thu lại tay, nhìn thái độ nàng khó chịu vuốt cổ, trong mắt có ý nghĩ gì đó chợt lóe qua, cuối cùng mở miệng: “Một mình ngươi ở Ý Hoa cung cũng rất buồn chán, Nhạc Linh công chúa sắp bị gả đến Kỉ quốc rồi, cho nàng qua ở cùng ngươi, tiện thể ngươi cũng có thể kể cho nàng nghe một chút về phong thổ Kỉ quốc.”

A? Trong cung này rõ ràng mỗi ngày đều có mấy chục người lượn qua lượn lại, chẳng lẽ đều là quỷ hết hay sao, hơn nữa nàng ru rú ở trong nhà thật sự vui vẻ, thực tình không cần phải trêu chọc công chúa hoàng tử gì gì đó đâu. Tuyền Cơ đang định mở miệng cự tuyệt, Nhạc Nghịch đã chạy mất.

Người này thật sự là điển hình cho ăn no rững mỡ kiếm chuyện mà làm! Tuyền Cơ oán thầm một tràng, bỗng nghĩ lại: Công chúa? Còn là công chúa sắp được gả đến Kỉ quốc? Chắc không phải là cái người muốn gả cho Đại ma vương trong truyền thuyết kia đi?

Này này, mình gặp nàng ta có tính là vợ cả gặp tiểu tam không đây? Ai là vợ cả, ai là tiểu tam đây…

***

Một đường Nhạc Nghịch rời khỏi Ý Hoa cung, phất tay cho ngự kiệu lui, đi bộ đến ngự thư phòng, nhìn thấy tấu chương chồng chất như núi trên án thư, bên tai vang lên vấn đề của xấu nữ “Không hiểu các ngươi vì cái gì phải sống mệt mỏi như vậy”. Không hiểu? Hừ hừ! 

Bởi vì nếu như hắn không có từ thủ đoạn bước lên địa vị này, có thể bây giờ đã là một đống xương khô không ai thèm để ý nằm dưới Hoàng lăng ngoài thành!

Bởi vì hắn nhận ra sau khi hắn nắm quyền, hắn có thể làm được tất cả chuyện hắn muốn!

Bởi vì sau khi hắn đứng ở vị trí này, nhận ra mình đã không còn đường lui, chỉ có một đường tiến về phía trước!

Chợt muốn cảm nhận lại cái cảm giác đứng ở trên cao, nhìn xuống chúng sinh, vì thế Nhạc Nghịch xoay người rời khỏi ngự thư phòng, một đường đến tiền điện Kim Loan điện.

Trên đài bạch ngọc cao cao, chỉ có mình hắn đứng trước gió. Người chưa từng đứng ở đây, không thể tưởng tượng được cảnh quân lâm thiên hạ, bách quan cúi đầu là tư vị như thế nào, tư vị này đủ để người ta phát cuồng. Đủ để cho con người phải đánh đổi cả đời để tranh giành. Nhưng mà hắn đã đứng ở vị trí này, hưng phấn qua đi, lại chợt thấy có chút trống rỗng.

Liếc nhìn Đại thái giám Lí công công đang khom người đứng sau vài bước, bất thình lình mở miệng hỏi: “Lão Lí, ngươi có biết cái cảm giác đứng ở đây như thế nào không?”

Lí công công bị dọa cả người lạnh lẽo ngay tại chỗ. Người hắn run lên, không biết nên trả lời như thế nào.

Nhạc Nghịch thở dài, tự hỏi tự đáp: “Quả nhiên là rất lạnh lẽo! Bất quá, trẫm không sợ lạnh.”

Lí công công cả mặt mờ mịt không hiểu đối với câu nói đùa lạnh không đỡ nổi này, chẳng qua cũng coi như là biết được Hoàng thượng vốn cũng không có lòng phòng bị gì với mình. Thở hắt ra một hơi, cẩn trọng đi theo phía sau Hoàng đế trở lại ngự thư phòng.

Nhạc Nghịch ngẩng đầu nhìn về phương hướng Ý Hoa cung đằng xa, lòng cảm thấy khó hiểu, vì sao mình lại quá để tâm lời nói của xấu nữ kia, lại càng không hiểu vì sao bản thân mình thường xuyên kiềm không được chạy đến chỗ ở của xấu nữ kia.

Có lẽ là vì nữ tử kia là người duy nhất bên cạnh mình không có cầu cái gì, đối mặt với người tôn quý như hắn cho đến bây giờ vẫn luôn thẳng thắn mà nói, có vui hay không đều để ở trên mặt. Nàng đúng là một nữ nhân rất sợ chết, nhưng cho dù ngay lúc bị hắn uy hiếp mà miễn cưỡng khuất phục thì cũng không hề che giấu thái độ khẩu phục, tâm không phục.

Chỉ là một xấu nữ, nhưng khiến tâm tình của hắn từ trước đến nay chưa từng được thoải mái nhẹ nhõm như vậy. Có lẽ, sau đại điển phong vị nên cân nhắc để cho nàng sinh hạ con nối dõi cho hắn, có được thông minh, vui vẻ của nàng cùng cơ trí, mạnh mẽ của hắn… chuyện này dường như rất tốt, đáng để chờ mong.

Nhưng là khuôn mặt kia của nàng… Quên đi, dù sao tối lửa tắt đèn, nữ nhân nào cũng chẳng khác nhau cho lắm.

Nhạc Nghịch quyết định kĩ lưỡng, nhấc bút bắt đầu phê chuẩn tấu chương.

Lí công công ở bên cạnh lén nhìn, thầm nghĩ hôm nay Hoàng thượng gặp chuyện vui gì sao? Tâm trạng tốt đến ngạc nhiên a, lần đầu tiên nhìn thấy lúc Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương mà khóe miệng lại mỉm cười.

***

Nữ chính Tạ Tuyền Cơ tiểu thư vừa mới bị định nghĩa là heo mẹ trong đêm tối lại là một công cụ sinh sản của hoàng gia, giờ phút này đang ở trong Ý Hoa cung cân nhắc chuyện sắp gặp “tình địch”, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được kết luận gì, vì thế dứt khoát tiến vào ổ chăn, quyết định ở trong mộng cắn Đại ma vương hai cái cho hết bực.

Nhạc Linh công chúa không phải là dòng dõi hoàng thất, chỉ là Nhạc Nghịch tạm thời chọn ra một vật thay thế từ trong nhà của đại thần tông thất, vốn là họ Lâm, hiện được ban cho họ Nhạc, xem như là muội muội Hoàng đế.

Không để cho công chúa trong hệ chính xuất giá, không phải là do Nhạc Nghịch quý trọng tỷ muội của mình. Thật ra là năm đó hắn ra tay rất ngoan độc, giết sạch hoàng tộc Nhạc thị chỉ còn lại mỗi mình hắn. Quả thực hắn có hai nữ nhi, nhưng một người còn chưa cai sữa, một người mới mở miệng gọi nương, đều không dùng được.

Sở dĩ Nhạc Nghịch để cho Nhạc Linh công chúa đến làm bạn với Tuyền Cơ, một phần cũng là do thân phận của nàng ta, vừa không phải người hoàng thất, lại sắp phải đi xa, uy hiếp không lớn, cũng chẳng phải lo nàng có lá gan lén lút làm chuyện quái quỷ.

Nhưng là hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng sẽ không ngờ rằng một xấu nữ do hắn tiện tay tóm đến lại có thể là có quan hệ tình địch chân chính với Nhạc Linh công chúa.

Nhạc Linh công chúa người cũng như tên, xinh đẹp đến thần kỳ, nhưng thái độ lạnh lùng bình thản, dường như không nguyện ý mở miệng trò chuyện, Tuyền Cơ cũng không nghĩ sẽ thân như tỷ muội với nàng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trừng trừng một hồi, biết là lời không hợp thì nói nửa câu cũng là nhiều rồi, đều thông minh, biết tự tìm niềm vui cho bản thân.

Tuyền Cơ xem như khách khí hỏi Nhạc Linh công chúa thường giải buồn như thế nào, liền dựa theo ý của nàng, gọi Dung ma ma đi tìm, đem đến một đống sách cho nàng xem, còn mình thì chạy qua một bên ngồi đánh đàn, ở đây bất cứ ai cũng là địch không phải bạn. Không dám gảy khúc nào đặc biệt để cho người ta soi mói, vì thế chọn mấy khúc nhạc sau khi đến thế giới này đã học qua mà gảy.

Hai người ai làm việc nấy, cũng bình an vô sự.

Đàn a, đàn a…

“Ngươi đang gảy khúc gì vậy?” Tiếng của Nhạc Linh chợt ở bên tai vang lên, khiến Tuyền Cơ đang chìm đắm trong khúc nhạc bị dọa cho giật mình.

“A?” Đầu tiên Tuyền Cơ xác định là mình không có bất cẩn mà gảy qua khúc nhạc lưu hành ở kiếp trước, chậm nửa nhịp mới tiếp tục ngẫm lại vừa rồi là mình đã gảy khúc gì. “Nga, là ‘Giai nhân’ a!”

Khúc này chính là sáo khúc trước đây Kỉ Kiến Thận từng ở trước mặt mọi người vì nàng mà thổi, Tuyền Cơ ấn tượng rất sâu, sau lại vô tình nghe được Dịch Thanh Vân dùng đàn cầm tấu ở Phồn Tinh cốc, phong thái khác hẳn, nhưng đều dễ nghe, vì thế tự học, định chờ đến Trung thu thì cho Đại ma vương nghe, đáng tiếc Trung thu năm trước trùng lúc Đại ma vương chuẩn bị đăng cơ, hai người đều bận rộn, không thể cùng nhau ăn tết.

“Là ai dạy cho ngươi?” Thanh âm Nhạc Linh có chút không bình thường, gấp gáp, tay nắm lấy cánh tay của Tuyền Cơ bất giác mà dùng sức.

Là ai dạy? Vấn đề này… Không tiện trả lời a!