Mộng Đẹp Như Mơ

Chương 8




19

Ta vào cung gặp Diêu Cảnh Niên.

Chỉ mới qua hai năm thôi mà nàng lại thay đổi nhiều đến thế. Đôi mắt phượng hơi xếch kia khẽ nheo lại, đáy mắt thoáng qua một tia sáng sắc bén, trông xinh đẹp lộng lẫy nhưng lại khiến người ta sợ hãi không nguôi.

Thiên hạ này có ai mà không biết chuyện đương kim thánh thượng độc sủng Diêu quý phi, sau khi quý phi qua đời thì Nhị tiểu thư của nhà họ Diêu tiến cung, từ khi ấy hoàng thượng lại chuyên sủng một mình nàng.

Sau khi Trung cung Hoàng hậu bị phế vào hai năm trước, hết thảy công việc trong hậu cung đều do Diêu phi cùng xử lý. Về sau sức khỏe của hoàng đế vẫn luôn không được tốt, có đôi khi ngay cả chính vụ trên triều đình cũng là do Diêu phi thuận tiện phê duyệt luôn.

Nàng ung dung hoa quý, xa cách ngạo nghễ, mỗi khi đôi mắt phượng kia khẽ nheo lại sẽ khiến người khác cảm nhận được cái gì gọi là không giận mà uy (*).

(*) Ý chỉ rằng dù không hề tức giận nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được sự uy nghiêm.

Vừa nhìn thấy ta nàng liền hừ lạnh một tiếng: "Con bé không có lương tâm, vào kinh hai tháng rồi mà bây giờ mới tới gặp ta?"

"Xin Diêu phi nương nương thứ tội."

Ta không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cúi đầu hành lễ với nàng. Bỗng dưng nàng lại cười rộ lên, nụ cười ấy rạng rỡ tứ phía: "Được rồi, ta cũng có nói sẽ trách tội em đâu."

Diêu Cảnh Niên nắm tay ta ngồi xuống mép giường, cẩn thận quan sát ta một cách tỉ mỉ rồi sau đó mới hài lòng nói: "Tiểu Bạch, em chẳng hề thay đổi chút nào."

"Đều nhờ phúc của nương nương cả."

"Em đặc biệt tới đây để chọc tức ta sao? Diêu phi nương nương cái gì, ta là a tỷ của em."

"A tỷ thay đổi nhiều quá, Tiểu Bạch không dám nhận."

"Nói nhảm cái gì thế, ta và em đã kết nghĩa kim lan, vậy thì ta sẽ vĩnh viễn là a tỷ của em."

Diêu Cảnh Niên kéo ta ngồi hàn huyên, ôn lại chuyện cũ.

Khi nhắc tới nhà họ Thôi, vẻ mặt của nàng lập tức trở nên lạnh lẽo: "Cha em thật sự là một kẻ ngu dốt! Cha ta là người đứng đầu lục bộ thượng thư, một thị lang nho nhỏ như ông ta mà lại dám dao động lắc lư mãi. Lại còn âm thầm gia nhập phe cánh của Ngũ hoàng tử, nằm mơ giấc mơ bình bộ thanh vân, quả thực là nực cười! Lần này ta giết người dọa khỉ cho bọn họ xem đấy, nhà họ Ngụy thì sao chứ, bây giờ thái hậu đã già rồi, nhà họ Diêu chúng ta cũng không phải ăn chay!"

Nhà họ Thôi bị xét nhà.

Đêm hôm đó Lam Quan dẫn người bao vây phủ thị lang, thị vệ đào được một con rối trong sân nhà. Trong vòng một đêm nhà họ Thôi đã sụp đổ, chỉ cần là người còn sống thì toàn bộ đều bị tống vào ngục giam.

Diêu Cảnh Niên xét nhà họ Thôi là vì ta, cũng là vì nàng.

Giống như năm đó ở Ung Châu khi ta diệt khẩu nhà họ Lê, nàng cũng có mục đích của riêng mình.

Đương kim thánh thượng không phải là con ruột của thái hậu, tuy đã vào triều từ năm mười ba tuổi nhưng cả đời này ông ấy đều bị xiềng xích bởi chiếc gông cùm do người khác đeo cho mình.

Thái hậu họ Ngụy, xuất thân từ nhà họ Ngụy thuộc một trong tứ đại vọng tộc của Nam Triều.

Ngụy thái hậu đã khống chế triều đình nhiều năm, một tay che trời, ngay cả vị hoàng hậu mà bà ta chọn lựa cho hoàng thượng cũng là con gái của nhà họ Ngụy.

Hoàng thượng đăng cơ từ năm mười ba tuổi, đến nay cũng đã bước sang tuổi bất hoặc. Cả đời này ông ấy đều vô cùng mong muốn có thể thoát khỏi sự trói buộc của nhà họ Ngụy, có được năng lực chống lại bọn họ.

Năm đó Diêu quý phi và ông ấy tâm ý tương thông, hai bên có tình, sinh hạ Thập tam hoàng tử. Nhưng bởi vì ông ấy chần chừ mãi không chịu lập Ngũ hoàng tử do hoàng hậu Ngụy thị sinh ra làm thái tử cho nên đã khiến nhà họ Ngụy bất mãn.

Sau này Ngụy thái hậu lại thấy ông ấy có ý muốn phế hậu nên đã lập tức ám hại Diêu quý phi. Diêu Cảnh Niên và a tỷ của nàng có dung mạo rất giống nhau, lúc nàng mới vào cung ngay cả hoàng thượng đều sửng sốt khi nhìn thấy.

Lúc đó cơ thể của hoàng thượng đã không còn khỏe mạnh, ông ấy căm hận nhà họ Ngụy đến xương tủy. Sau khi Diêu quý phi qua đời, rốt cuộc cũng phế bỏ hoàng hậu.

Bây giờ trên triều đình ai ai cũng biết hoàng thượng vẫn đang có suy nghĩ lập Thập tam hoàng tử làm thái tử. Nhưng ông ấy không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng chẳng dám trực tiếp lập Diêu Cảnh Niên làm hoàng hậu.

Ông ấy sợ nhà họ Ngụy sẽ ra tay với hai người họ.

Nhưng ta biết, từ xưa đến nay Diêu Cảnh Niên đều không phải là người chịu ngồi yên chờ chết.

Trong trận chiến tranh giành quyền lực này, nàng đã dần dần nắm giữ luật chơi, không những che chở được Thập tam hoàng tử mà còn bắt đầu nhúng tay vào việc triều chính.

Phụ thân nàng là người đứng đầu lục bộ thượng thư, Bình Viễn tướng quân Tạ Tuyên là người yêu thanh mai trúc mã của nàng. Tạ công tử vì nàng mà đến giờ vẫn chưa lập gia đình, hắn đóng giữ ở biên quan phía bắc, âm thầm chiêu binh mãi mã, không ngừng khuếch trương thế lực.

Quân nhu để nuôi quân vẫn đều là do ta cung cấp. Mãi đến giờ phút này rốt cuộc ta mới vỡ lẽ rằng đáng ra mình không nên trêu chọc tên Ngụy Trường Thư đó.

Đương kim thái hậu Ngụy thị là cô ruột của y. Hôn sự của y và Khương Tri Hàm cũng là chủ ý của người cô này.

Dưới sự cố ý chuyển giao quyền lực của hoàng đế, chỉ sau hai năm ngắn ngủi thôi mà Diêu Cảnh Niên đã có chỗ đứng vững chắc và có cả thế lực đủ để chống lại Ngụy thái hậu trên triều đình.

Ngụy thái hậu muốn mượn sức của nhà họ Khương trên triều đình nên đã ra sức thúc đẩy hôn sự của nhà họ Khương và nhà họ Ngụy.

Đương nhiên Diêu Cảnh Niên không phải là a tỷ hiền dịu kia của nàng, sự thông tuệ và khí phách của nàng là thứ mà ta đã được chứng kiến từ lâu.

Hệt như giờ phút này, nàng khẽ cong khóe môi, liếc nhìn ta một cái rồi lên tiếng với giọng điệu lạnh lùng: "Tiểu Bạch, bây giờ em giỏi rồi, ngay cả Ngụy tiểu hầu gia mà em cũng dám trêu chọc."

Lòng ta nặng trĩu, chẳng hiểu tại sao nàng lại biết ta trêu chọc Ngụy Trường Thư.

Thấy vậy nàng liền chậm rãi nói: "Sau lễ đầy tháng của cháu đích tôn nhà Thẩm công gia, đã xảy ra vài chuyện khá thú vị. Ngụy tiểu hầu gia đó vào cung gặp cô ruột hắn, thưa rằng muốn hủy bỏ hôn ước với nhà họ Khương, chuyện này khiến bà già kia tức giận đến nỗi tay chân run cả lên."

"Em có biết Ngụy Trường Thư đã nói gì không? Hắn nói hắn đã gặp được người con gái mà mình thích, người đó là trưởng nữ của Lễ bộ thị lang, hắn muốn cưới nàng làm chính thê."

"Ha ha ha, thú vị thật đấy Tiểu Bạch à."

Lúc Diêu Cảnh Niên cười rộ lên, khóe miệng toe toét hệt như năm đó, trông y như một con hồ ly đang nheo mắt lại.



Lông mày ta hơi chau, không vui nói: "Trước khi chọc hắn ta có biết cái gì đâu, Hòe Hoa cũng đâu có nói cho ta biết."

"Tất nhiên Hòe Hoa sẽ không kể cho em nghe rồi, em sầu não u buồn cả ngày, nàng ấy hy vọng em tìm được chút việc vui mà thôi."

Ta thấy hơi bực bội, chợt nhớ ra mấy hôm trước lúc ta chặt đứt ba ngón tay của Thôi Khiêm, hắn xin nghỉ ngơi không thượng triều, đóng chặt cửa phủ một lòng muốn đưa ta vào chỗ chết.

Trừ bỏ ân oán trong gia tộc thì chỉ sợ rằng còn liên quan đến hôn ước của Ngụy Trường Thư và nhà họ Khương.

Các ngươi thấy không, cho dù Ngụy Trường Thư thích ta thì cũng có làm được chi. Nếu như ta chỉ là Thôi Âm thôi thì sớm đã chết ở nhà họ Thôi một cách thần không biết quỷ chẳng hay từ lâu rồi.

Chẳng qua ta cũng là Lê Bạch cho nên hôm nay mới có cơ hội để đánh trả.

Vậy nên trên cõi đời này sự yêu thích và tâm ý của nam nhân chính là thứ không đáng tiền nhất.

Trên triều đình có biết bao quan viên âm thầm chọn lựa phe cánh, vậy mà Lễ bộ thị lang của nhà họ Thôi lại trở thành con "gà" để người cầm cờ giết gà dọa khỉ, vậy chỉ có thể nói là do bọn họ xui xẻo mà thôi.

Bọn họ sai vì lẽ ra không nên đón ta trở về.

Ác giả ác báo, đây là đạo lý hiển nhiên.

Nhưng ngay từ ban đầu ta thật sự không hề muốn Diêu Cảnh Niên ra tay, ta chỉ muốn tự mình làm thịt bọn họ rồi sau đó tìm một lọng dây thừng để treo cổ tự vẫn.

Thật sự là quá bực bội, quá vô vị.

Trước có Hòe Hoa, sau có Diêu Cảnh Niên.

Đã đi tới hoàn cảnh như hôm nay rồi mà ngay cả tính mạng của mình ta cũng không làm chủ được.

Ta hỏi Diêu Cảnh Niên: "A tỷ định xử lý nhà họ Thôi như thế nào?"

Nàng nhướng mày nhìn ta: "Đã dùng thuật yểm thắng thì tất nhiên là sẽ c h é m đầu cả nhà."

"Lúc Tô thị và mấy người đó treo xà tự vẫn, ta đã định sẽ tha cho mấy người Thôi Viện và Thôi Thù."

"Chậc, Tiểu Bạch, sao bây giờ lòng dạ em càng ngày càng mềm yếu vậy, ngày trước lúc diệt khẩu nhà họ Lê em nhanh nhẹn dứt khoát lắm cơ mà."

Dường như Diêu Cảnh Niên có vẻ không vui, nàng chậm rãi nói: "Năm đó em nói muốn vì ta mà tích cốc phòng cơ, vậy thì có những thứ nếu nên vứt bỏ thì hãy bỏ đi. Đừng nói là chỉ một nhà họ Thôi như vậy, cho dù có phải hi sinh nhiều hơn nữa thì em cũng phải chấp nhận!"

"Tiểu Bạch, ta đã đi lên con đường này rồi, không thể nào quay đầu lại được nữa. Em phải biết rằng tương lai sau này nếu ta là kẻ thua thì bất kể là ta hay là Thập tam hoàng tử, dù có là người nhà họ Diêu hay nhà họ Tạ thì đều sẽ không có kết cục tốt."

"Từ khi vào cung ta đã hiểu ra một đạo lý, người làm vua, vì trăm năm chứ không vì một sớm một chiều, muốn làm việc lớn thì ai cũng đều có thể giết!"

Nàng khẽ liếc mắt, nhìn chằm chằm vào ta rồi nói: "Nếu em đã là em gái của ta thì không nên hồ đồ, phụ lòng mong mỏi của ta."

Ta hơi sửng sốt, mơ hồ cảm thấy nàng có thâm ý khác.

"Có chuyện gì thì a tỷ cứ việc nói thẳng cho ta biết, ta không muốn phải đi suy đoán ý nghĩ của tỷ."

Diêu Cảnh Niên hơi khựng lại: "Em có từng động lòng với Ngụy Trường Thư?"

Ta cười: "Chưa từng."

"Thật chứ?"

"Thật."

Ta còn nhớ năm đó vào lần đầu tiên ta gặp Diêu Cảnh Niên ở Ung Châu, nàng chỉ là một tiểu thư thế gia độ kim thoa chi niên, đang lười biếng nằm ăn nho trên chiếc ghế thái sư.

Khi nàng cười rộ lên, ánh nắng rơi trên khuôn mặt nàng, trông kiêu kỳ và lộng lẫy xiết bao. Song cũng xán lạn và thẳng thắn đến như vậy.

Lúc ấy nàng tràn đầy hứng thú hỏi ta: "Mèo của ta đâu?"

Rõ là nàng đã biết rằng mèo của mình đã bị ta giết chết từ lâu. Khi đó nàng vẫn là Nhị tiểu thư kiêu ngạo cao quý của nhà họ Diêu, sống một cuộc sống vô tư chẳng phải lo nghĩ.

Bây giờ nàng là Diêu phi đã trót rơi vào cuộc chiến tranh giành hoàng quyền, nàng đứng ở nơi cao, nắm giữ quyền lực, sát phạt quyết đoán.

Nàng ngồi bên giường, tư thế ngồi đoan trang ngay ngắn, nàng hơi ngẩng đầu lên, trang dung xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại chẳng hề có biểu cảm.

Tiết trời ngày thu ấm áp, cửa sổ hơi hé ra, ánh nắng nghiêng trên người nàng, cành phù dung khẽ chui vào khe cửa sổ, yêu kiều nhỏ nhắn, nụ hoa rộ nở.

Nhụy đỏ đầu cành, mỹ nhân như mộng, rõ ràng là ngày tháng tốt đẹp đến như vậy. Nhưng cớ sao ta lại cảm thấy nàng đang kiệt quệ rã rời?

Mệt mỏi thật đấy, ta ngồi xuống trước mặt nàng, giống như năm mười tuổi ấy ta làm mèo của nàng. Ta kề má vào đầu gối của nàng, khẽ lẩm bẩm: "A tỷ vất vả lắm đúng không?"

Thân thể của Diêu Cảnh Niên hơi khựng lại, nàng chậm rãi vươn tay đặt lên gò má ta, dịu dàng chạm khẽ ---

"Ừ, vất vả hệt như Tiểu Bạch vậy."

Cả đời này nàng sẽ không còn cơ hội cùng thiếu niên lang của mình đi ngắm nhìn khói mây trên đại mạc và hoàng hôn trên sông dài ở nơi biên quan phía bắc kia nữa.

Dù là thắng hay thua thì đời này nàng đều nhất định sẽ bị vây khốn tại chốn hoàng cung này.

Chẳng biết tại sao vành mắt của ta lại nóng bừng tới mức muốn rơi lệ.

Ta nói với nàng: "A tỷ, nữ tử trên thế gian đều như cây hương bồ (*), ta hận các nàng yếu đuối mong manh, rồi lại xót thương vẻ cứng cỏi nơi thân thể gầy yếu ấy."

(*) Hương bồ lá hẹp hay còn gọi cỏ nến lá hẹp, bồn bồn, thủy hương, bồ hoàng là một loài thực vật có hoa trong họ Hương bồ Typhaceae. Ở đây tác giả đang ví nữ tử trên thế gian như cỏ dại.



20

Ta tới ngục giam tự tay giết chết Thôi Cẩm Trạch.

Mãi cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, a huynh ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của ta vẫn đang không ngừng mắng chửi và nguyền rủa ta.

Bởi ta nói với hắn: "Huynh trưởng yên tâm, ta đã cầu xin ân điển của Diêu phi nương nương rồi. Đám con cháu như Thôi Viện đều sẽ lưu đày tới biên quan phía bắc, phân phối làm vợ cho các binh sĩ ở biên quan, ngày tháng sau này có lẽ sẽ vất vả hơn chút nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng sống."

"Thôi Âm! Ta giết ngươi! Cái thứ lòng lang dạ sói! Ngươi chết không được tử tế!"

Dù đã bị xích chân, còng tay nhưng hắn vẫn còn chưa hết hy vọng. Hắn trợn mắt xông về phía ta, hận không thể ăn sống nuốt tươi ta ngay tức khắc.

Ta lẳng lặng nhìn hắn: "Ngươi biết không, từ nhỏ đến lớn mỗi khi tới ngày mười chín tháng giêng hàng năm, bà ấy đều sẽ khóc một trận. Xưa kia ta không hiểu tại sao, nhưng lần này vào kinh thành rốt cuộc ta cũng biết, thì ra ngày đó chính là sinh nhật của ngươi."

"Nước mắt của bà ấy rơi thật sự vô ích, ngươi vốn đã chẳng thừa nhận bà ấy, cho dù biết rằng bà ấy bị vu oan hãm hại thì có sao cơ chứ, ngươi được Tô thị nuôi lớn từ thuở nhỏ, đã coi bà ta là mẹ ruột từ lâu! Ngươi còn chẳng nhớ đến bà ấy chứ đừng nói gì đến việc có chút tình cảm nào!"

"Thôi Âm! Có thể trách ta được sao?! Ta có lỗi gì? Phụ thân lại có lỗi gì?!! Chẳng lẽ chúng ta không bị người khác lừa dối à? Vì muốn áp đặt tội danh này lên người chúng ta mà ngươi không tiếc giết cha giết huynh! Đuổi tận giết tuyệt! Ngươi thật sự quá ác độc!!"

"Huynh trưởng không sai, ta cũng không sai, vậy thì tại sao các người lại đối xử với ta như vậy?"

Ta nhoẻn miệng cười khẽ một tiếng: "Cả đám đều bắt nạt ta, nhà cậu nhà ngoại bắt nạt ta, quản sự ở nông trang cũng muốn bắt nạt ta, ngay cả khi đến nhà họ Thôi các người cũng vẫn bắt nạt ta."

"Nếu đã khinh thường ta thì đáng ra nên ân đoạn nghĩa tuyệt, không hề gặp lại mới phải chứ. Tiếc là lòng dạ các người bẩn thỉu, vì sự ích kỷ của mình mà đón ta về kinh, mơ tưởng muốn ném ta vào cái hố lửa như phủ Quận công. Đã không có công ơn nuôi dưỡng ta, vậy mà còn dám mong chờ ta có lòng nhân từ với người nhà họ Thôi!"

"Huynh trưởng cũng biết mà, chỉ cần khi đó ta giữ lại một chút lòng tốt đối với các người thôi thì giờ phút này trong bãi tha ma ngoài kia chắc chắn sẽ có một cuộn chiếu rơm bọc hài cốt của ta nằm ở đó."

"Nể tình thể diện của mẹ, hôm nay ta tự mình tiễn ngươi lên đường."

Hòe Hoa đưa trường đao qua, ta đứng ở trước mặt hắn, coi như chẳng nghe được những lời chửi rủa mắng nhiếc kia, cũng coi như không thấy sự sợ hãi cùng cực trước khi chết của hắn, dùng thanh đao ấy đâm xuyên qua cơ thể của người này.

Ta bình tĩnh nói: "A huynh, trên đường đến hoàng tuyền nếu thấy mẹ còn chưa đầu thai thì hãy nói với mẹ rằng bà ấy không sai."

Lúc rời khỏi đại lao của hình bộ, bên ngoài trời xanh thẳm, nắng vàng rọi chói chang.

Váy áo trên người ta đã dính máu.

Xe ngựa dừng ở một bên, lập tức có thị nữ tiến tới khoác lên người ta một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng.

Màu sắc không nhiễm bụi trần, thuần trắng chẳng tì vết.

Đây là chiếc áo choàng mà Diêu Cảnh Niên thích nhất.

Thị nữ nói: "Diêu phi nương nương ở trong cung đợi người trở về."

Ở cách đó không xa, Ngụy tiểu hầu gia mặc một bộ huyền bào quý giá, dáng dấp nghiêm nghị, đẹp đẽ như trăng sáng sao xa, hệt như tiên nhân trên bầu trời xa thẳm.

Y nhìn ta bằng ánh mắt bình tĩnh, chẳng biết đã đợi bao lâu.

Chuyện gì sẽ đến thì tóm lại chẳng thể trốn mãi được.

Ta đứng trước mặt y, khẽ gật đầu rồi thi lễ chào hỏi với khuôn mặt bình đạm.

"Tiểu hầu gia."

"Nghĩa muội của Diêu phi?"

"Đúng vậy."

"Trưởng nữ của nhà họ Thôi đâu?"

"Thôi Âm đã chết rồi."

Ta và y nhìn nhau, khuôn mặt vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng kia chợt nhiễm mấy phần ý cười, rồi lại có chút ý tứ hàm xúc chẳng thể nói rõ thành lời.

"Giết chó là giả, cỏ húng quế cũng là giả, tâm ý đối với ta lại càng giả hơn, cái gì mà quân như bàn thạch, thiếp như bồ thảo chứ, tất cả đều là giả."

"Đúng vậy, thiếp là nghĩa muội Lê Bạch của Diêu phi, là người giết chó, càng chưa từng cứu một con chó nào."

Ta cách y mấy bước xa, vẻ mặt lạnh lùng.

Y lại chợt cười ra tiếng, bỗng dưng bước lên trước mấy bước, đưa tay về phía ta.

Ta cảnh giác nhìn y, muốn lùi lại phía sau theo bản năng. Nhưng kết quả là bàn tay ấm áp của y lại chạm vào gò má ta, nhẹ nhàng lau một chút.

Là máu.

Ngụy Trường Thư cười đến độ hốc mắt hơi đỏ, y khẽ cúi đầu, giọng nói chứa vẻ uy nghiêm lạnh lẽo: "Vậy nên nàng cố ý dụ dỗ ta?"

"Đúng vậy."

"Chủ ý của Diêu phi sao?"

"Xin tiểu hầu gia thứ tội, chuyện này không liên quan gì đến a tỷ của ta."

Ta ngước mắt nhìn y, y lại cười nhạo một tiếng, đôi mắt đào hoa hẹp dài kia ánh lên chút sắc đỏ, trông đẹp đẽ vô cùng.

Sau đó y ghé vào tai ta nói khẽ: "Nói với Diêu Cảnh Niên rằng nàng ta không thắng được. Cũng như nàng đã nói, nữ tử là một gốc cỏ dại trên thế gian này, vọng tưởng lật đổ hết thảy, quả thực là chuyện nực cười!"