Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 91: Hội nghị tranh phiếu (một)




Trong khi chờ cơm trưa, phu nhân Rachel lên lầu thay đổi quần áo. Váy dài đỏ thẫm đổi thành váy bồng hồng nhạt, mái tóc dài vấn lên được thả xuống, có vẻ vừa thoải mái lại nhẹ nhàng.

Kastalon II cho nàng ánh mắt tán thưởng.

Phu nhân Rachel mỉm cười, ngồi xuống bên tay phải lão.

Ciro ngồi bên tay trái Kastalon. Bên kia là Soso.

“Ta cho rằng đó là vị trí của mẫu thân ta.” Ciro chậm rãi uống cà phê, lơ đãng nói.

Thân thể Kastalon II cứng đờ. Dù lão cực lực giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lóe ra đã bán đứng phức tạp và rối rắm trong nội tâm lão.

Phu nhân Rachel đưa tay, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, “Không biết khi nào hoàng hậu bệ hạ trở lại Fariel? Toàn bộ quý phu nhân đế đô đều rất nhớ ngài.” Ánh mắt nàng ngây thơ vô tội, tràn ngập chờ mong sung sướng, số tuổi bốn mươi chỉ thể hiện một nửa trên mặt nàng, hoàn toàn không nhìn ra nàng đã có một đứa con mười bảy tuổi.

Tay Ciro cầm chén cà phê hơi siết lại, “Phu nhân cũng là một người trong số đó sao?”

Phu nhân Rachel vui vẻ: “Đương nhiên. Ngài ấy là tấm gương của ta, bất cứ lúc nào.”

Cho nên học theo hết thảy của bà ấy? Bao gồm cả việc cùng chồng bà ấy lên giường sinh con?!

Ciro rũ mí mắt. Giáo dục từ nhỏ khiến hắn không thể gào thét với một phụ nữ, dù hành vi của người đàn bà này khiến hắn chán ghét cỡ nào, nhưng nếu có cơ hội, hắn không ngại tự tay cho ả một kiếm vào ngực.

Soso thấy ba người đều không nói gì, chủ động giảng hòa: “Hoàng hậu bệ hạ nhất định là một người rất vĩ đại.”

Phu nhân Rachel mỉm cười: “Đúng vậy. Ta nghĩ có lẽ rất nhanh nguơi sẽ nhìn thấy ngài ấy.” Nàng nhìn Ciro.

Khóe mắt Kastalon II co rút.

Soso nói: “Thật hy vọng ngài ấy cũng ở đây.”

Tươi cười của phu nhân Rachel không suy suyển, “Ta cũng hy vọng như vậy.”

“Được rồi.” Kastalon II đưa tay ngăn cản đề tài tiếp tục, “Các ngươi chuẩn bị nói đến ăn no mới thôi sao?”

Phu nhân Rachel cười rộ, thanh âm dễ nghe như chuông bạc, “Bệ hạ, ngài thật sự là rất hài hước.” Nàng nâng chén, cụng nhẹ với Kastalon II, chất lỏng đỏ thẫm nhộn nhạo.

Soso nghiêng lại gần Ciro, nhỏ giọng hỏi: “Câu nói vừa rồi buồn cười ở chỗ nào?”

Dù cậu đã tự giác nhỏ giọng, nhưng bàn ăn còn nhỏ hơn giọng của cậu. Cho nên lời cậu nói cứ thế mà rơi vào tai Kastalon II và phu nhân Rachel.

Khóe miệng Ciro cong lên, vừa lòng xoa đầu cậu: “Có lẽ ở mặt mũi.”

Vẻ mặt Kastalon II thoáng chốc cũng mỹ lệ như chất lỏng trong chén rượu.

Soso thực mờ mịt, nhưng thức thời không tiếp tục hỏi.

Bồi bàn rất nhanh bưng lên món chính. Là cá nướng vàng óng ánh, trên mặt rót một tầng gia vị trắng sữa xen lẫn đỏ hồng, nhìn trông rất ngon miệng.

Lông mày Ciro nhíu lại.

Soso không thích ăn cá. Cho dù giáo dưỡng tốt đẹp khiến cậu giấu nhẹm việc này, nhưng Ciro nhớ rất rõ ràng, cậu cực kỳ không thích ăn cá.

“Có lựa chọn nào khác không?” Ciro hỏi.

Kastalon II cần dao nĩa, hơi bực mình nói: “Ta không nhớ ngươi dị ứng với cá. »

Soso cẩn thận kéo kéo tay áo Ciro.

Kastalon II tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, hỏi Soso: “Ngươi không ăn cá à?”

Soso ngượng ngập: “Thỉnh thoảng có thể ăn một chút.”

Kastalon II nói: “Kiêng ăn không phải đứa trẻ ngoan.”

Soso cầm dao nĩa cắt một miếng thịt bò, nhìn Ciro nói: “Tôi sẽ học tập theo Ciro.”

Tay cầm dĩa của Kastalon hơi dừng lại.

Đưa thịt bò vào miệng xong, Soso lại nói một câu, “Ngài nuôi dạy anh ấy rất khá.”

Động tác nhấm nuốt của Kastalon II chậm hẳn.

Ciro đột nhiên thốt ra một câu, “Ta vẫn luôn lấy mẫu thân làm gương.”

Động tác nhấm nuốt của Kastalon II hoàn toàn đình chỉ.

Phu nhân Rachel cười: “Bệ hạ và hoàng hậu đều là cha mẹ mẫu mực của đế quốc.”

Kastalon II đột nhiên buông dao nĩa đứng lên: “Buổi chiều ta phải tiếp kiến đại thần tài vụ.”

Phu nhân Rachel đứng lên theo, dịu dàng nói: “Ta đã chuẩn bị cho bệ hạ một bộ quần áo mới, có lẽ ngài có thể để đại thần tài vụ nhìn trước một cái.”

Dù Kastalon II có nhiều bất mãn với biểu hiện của phu nhân Rachel hôm nay, nhưng vẫn nhịn xuống, gật gật đầu.

Phu nhân Rachel hành lễ với Ciro, “Thật có lỗi, ta xin phép vắng mặt một chút.”

Kastalon II nhìn Ciro chằm chằm.

Soso đứng lên trước, sau đó Ciro mới chậm rãi đứng lên, hành lễ với lão.

Cánh mũi Kastalon II giật giật, tựa hồ đang biểu lộ bất mãn, rồi xoay người ra ngoài.

Phu nhân Rachel cười cười với bọn họ, không nhanh không chậm cất bước đuổi theo.

Chờ bọn họ đi rồi, Ciro cầm lấy khăn ăn lau miệng, sau đó kéo Soso: “Chúng ta đi thôi.”

Soso kinh ngạc: “Không đợi phu nhân trở lại à?”

“Tin ta đi, ả không muốn trở về còn nhìn thấy chúng ta đâu.” Ciro dừng giây lát, bắt đầu dụ dỗ, “Nghe nói cơm trưa đầu bếp chuẩn bị hôm nay có thịt dê nướng rưới nước cà đấy.”

Soso vọt tới trước mặt Ciro, kéo hắn đi.

Ciro cười đi theo sau cậu. Nhược điểm nhỏ của Soso, khi có thịt trước mặt, tự chủ không đỡ nổi một kích.

Trở lại biệt thự, phát hiện trong phòng khách ngồi rất nhiều người.

Những người đó thấy Ciro trở về, tới tấp đứng lên hành lễ.

Ciro mỉm cười xua tay, nhìn Gallon.

Gallon nói bên tai hắn: “Các nghị viên nghe nói ngài dùng cơm cùng hoàng đế, đều rất lo lắng.”

Ciro bất động thanh sắc cười cười, “Ta nghĩ các vị không ngại cho ta ba phút đồng hồ để ăn lại bữa trưa đâu nhỉ?”

Các nghị viên sáng tỏ cười rộ.

Gallon đưa các nghị viên vào thư phòng.

Sau khi hâm nóng lại thịt dê, đầu bếp bắt đầu bưng lên.

Ciro ăn cùng Soso vài miếng, rồi đến thư phòng.

Soso nhìn đĩa của Ciro chỉ khuyết đi một phần tư, nhìn về phía thư phòng lo lắng. Tuy Ciro chưa bao giờ nói chuyện đế quốc với cậu, cũng không nói đang đối mặt với khốn cảnh, nhưng cậu cảm giác được, lần này trở về Ciro càng vất vả hơn. Trước kia Ciro còn có thời gian phơi nắng uống trà, thậm chí đọc sách, ngủ một lát, còn gần đây ngay cả thời gian xuất hiện ở biệt thự cũng càng ngày càng ít.

Đầu bếp đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Có cần mang điểm tâm lên không, thưa điện hạ?”

“Anh có biết Ciro thích ăn điểm tâm gì không?” Hỏi xong, cậu mới phát hiện mình biết quá ít về Ciro. Ciro giám sát mình uống sữa, biết mình không thích ăn cá mà thích ăn thịt, chuẩn bị cho mình hết thảy những gì mình muốn, thế mà hiểu biết của mình về anh ấy mãi vẫn chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài.

Đầu bếp đáp: “Trước khi Soso điện hạ tới, điện hạ hay ăn bánh vòng hạnh nhân nhất.”

Tuy đã đoán được đáp án, nhưng Soso vẫn nhịn không được hỏi: “Sau khi tôi đến thì sao?”

“Pudding hoa quả, bánh ngọt hoa quả… điện hạ ăn giống ngài.”

Soso nhìn anh ta, trong đầu như có cuộn sóng không ngừng bốc lên.

“Điện hạ?” Đầu bếp thấy cậu mãi không nhúc nhích nhìn mình, thấp thỏm hỏi.

“Thỉnh chuẩn bị hai phần bánh vòng hạnh nhân, cám ơn.”

“Dạ.” Đầu bếp như trút được gánh nặng rời đi.

Soso nhìn thịt dê trong bát Ciro còn chưa ăn hết, đột nhiên như ma xui quỷ khiến cắt một miếng bỏ vào bát mình, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Không khí trong thư phòng rất nặng nề.

Tuy trước mặt Kastalon II Ciro nói năng rất tự tin, nhưng thế cục không lạc quan như trong tưởng tượng. Trong đó khó khăn lớn nhất nằm ở thái độ lập lờ của gia tộc Charlie và gia tộc Dana.

Vòng bỏ phiếu thứ nhất, bọn họ yên lặng ăn ý chia đều số phiếu để bày tỏ lập trường trung lập của mình, điều này rất bất lợi cho Ciro. Bởi vì bọn họ bỏ phiếu trung lập, số người ủng hộ Ciro tại nghị viện hiển nhiên ít hơn so với Kastalon II nhiều năm mưu đồ.

“Điện hạ.” Một nghị viên già chậm rãi mở miệng, “Dù tôi không muốn quấy rầy sự thanh tịnh của hoàng hậu bệ hạ, nhưng hiện nay xem ra, vương bài lớn nhất của chúng ta chính là danh vọng của hoàng hậu bệ hạ với chốn thế gia, có lẽ điều này có thể thay đổi trạng thái đứng ngoài cuộc của gia tộc Charlie và gia tộc Dana.”

Mười ngón tay Ciro giao nhau, mặt không đổi sắc.

Nghị viên già nói tiếp: “Đã đến lúc tiêu trừ ảnh hưởng của phu nhân Rachel tại đế đô. Gần đây không ít phu nhân của những quý tộc mới đều điên cuồng sùng bái bà ta, tuy đây chỉ là bộ phận nhỏ, quý tộc chân chính không bị bà ta mê hoặc, nhưng những quý tộc này ngày sau rất có thể sẽ bị đưa tới mọi nơi trong cả nước, giống như Hussel và Keane. Ai cũng không biết bọn họ khi nào sẽ nắm giữ mạch máu đế quốc!”

Một nghị viên khác lên tiếng: “Kỳ thật, ngoại trừ mời hoàng hậu bệ hạ trở về, còn có một cách khác.”

Những người khác đều nhìn ông ta.

“Hôn nhân.” Nghị viên kia nói: “Đây là phương thức kết minh nhanh nhất.”

Có người tinh mắt chú ý thấy sắc mặt Ciro trầm xuống.

Nghị viên kia cũng nhận ra, rất nhanh ngậm miệng lại.

Không khí vốn nặng nề nhất thời như đóng băng, vừa lạnh lẽo, vừa cứng nhắc.

Cửa bị gõ nhẹ.

“Mời vào.” Ciro chậm rãi mở miệng.

Cửa bị đẩy từ ngoài vào, Soso bưng điểm tâm cẩn thận đi tới. Nhìn thấy tất cả ánh mắt đều đang nhìn mình, trên mặt cậu nhất thời hồng lên, nhẹ giọng hỏi: “Thật xin lỗi, quấy rầy. Xin hỏi, có cần điểm tâm không ạ?”

Ngoại trừ Ciro những người khác đều nhìn hai suất điểm tâm duy nhất trên tay cậu mà câm nín.