Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 50: Giá trị lợi dụng (mười)




Sứ giả nói: “Điện hạ đến giờ vẫn chưa nói rõ tập kích cái gì.”

“Đó là bởi vì từ đầu đến giờ các ngươi đều không thể hiện ra thành ý nên có.”

“Điện hạ quá mức cẩn thận rồi.” Nếu không phải vì thân phận của Ciro, ông ta quả thực muốn nói, đồ đa nghi Tào Tháo!

Ciro mỉm cười: “Không phải cũng giống ngươi sao? Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bắt công tước Bassekou tấn công vương đô Shamanlier, ta chưa đần độn đến mức ấy.”

“Có thể để chúng tôi suy nghĩ một chút về đề nghị của điện hạ không?”

Sắc mặt Ciro lạnh lùng.

Lawrence vội nói: “Các ngươi ở Fariel càng lâu thì càng nguy hiểm. Gần đây hoàng đế bệ hạ liên tục chú ý tới nơi này, còn kéo dài thì đối với ai cũng không có lợi.”

Sứ giả đáp: “Nhưng yêu cầu của điện hạ không giống như tưởng tượng ban đầu của chúng ta.”

Ciro nói: “Đó là vì khi các ngươi tưởng tượng đâu có hỏi ý kiến của ta.”

Sứ giả cúi đầu.

Cho dù ngồi cách một cái bàn, Ciro vẫn có thể cảm nhận được sự phản đối từ người ông ta tỏa ra

“Ta có thể cho ngươi chín tiếng.” Ciro nhìn đồng hồ, “Trước tám giờ sáng mai, ta phải biết đáp án.”

Sứ giả gật đầu.

Mắt Ciro tối lại, ánh mắt lơ đãng liếc đến ma pháp sư đứng sau sứ giả, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn không đi xa, mà đứng ở cuối hành lang, lẳng lặng ở trong bóng tối nhìn về phía cửa.

Lát sau, Lawrence mang nhóm sứ giả bước ra.

Hình như Lawrence nói gì đó với bọn họ. Nhìn vẻ mặt khi quay đầu của sứ giả, xem ra quá nửa là đe dọa.

Phái thị vệ đưa họ đến khách phòng xong, Lawrence xoay người về nơi ở của Ciro.

“Điện hạ.”

Ciro xua tay, “Đi thăm dò lai lịch các ma pháp sư.”

Lawrence cau mày: “Chỉ sợ không dễ tra được.” Những ma pháp sư này suốt ngày giấu mặt trong áo choàng, nhìn không rõ diện mạo, lại không phải người dễ gần, muốn tra cũng không có đường tra. “Điện hạ phát hiện ra cái gì à?”

“Để công tước Bassekou phối hợp với Hayden tập kích không phải chuyện nhỏ, ta chỉ cho hắn chín tiếng, hắn đồng ý không chút do dự. Ngươi nói, tại sao?”

Lawrence nhíu mày ngẫm nghĩ: “Trong sứ đoàn có người có thể quyết định? Tại sao hắn không ra mặt?”

“Có lẽ sợ chúng ta ra tay với hắn.”

Lawrence bắt đầu hưng phấn, xoa xoa hai tay: “Nói cách khác, có một lợi thế tự động dâng lên?”

Ciro liếc gã, “Ngươi định làm gì?”

“Điện hạ không định làm gì sao?”

“Hiện nay kẻ địch lớn nhất của chúng ta là….” Ciro chỉ một ngón tay lên trên, “Bất cứ thứ nào có thể giúp chúng ta đánh bại lão, đều có thể tính là đồng minh.”

“Vậy sao điện hạ còn muốn tôi tìm hiểu thân phận của ma pháp sư?”

Ciro hạ mắt, hồi lâu sau mới nói: “Nếu đã đi vào địa bàn của ta, dù sao cũng nên ôn chuyện chứ.”

Lawrence nhìn bóng dáng Ciro xoay người rời đi, đột nhiên có cảm giác, hắn biết thân phận của ma pháp sư kia, gọi là điều tra… thật ra là xác định mới đúng?

Ánh trăng đêm có chút u ám.

Ciro trở lại phòng, chỉ thấy hình bóng mờ mờ trên giường.

Hắn chầm chậm bước lại, Soso đang nằm ngửa mặt, ngủ thực an tĩnh, giống như không lo lắng bất cứ chuyện gì. Nhìn khuôn mặt say ngủ thiên chân vô tà này, ai mà tưởng được cậu là một vương tử đang lưu vong, đang bị chính quốc gia mình, chính chú và mẹ kế của mình truy nã.

Ciro yên lặng lui ra, đóng cửa lại.

Gallon xuất hiện sau lưng hắn, “Soso vương tử điện hạ hình như định rời đi.”

Ciro trầm giọng: “Ta đã nói sẽ đưa cậu ấy về Shamanlier.”

“Điện hạ đang do dự nên về Shamanlier hay Julan.”

Ciro quay đầu, “Sao ngươi biết?”

“Frank kể.”

Ciro nhíu mày: “Mặc kệ cậu ấy nghĩ thế nào, đến lúc đó cứ đưa thẳng lên xe ngựa.”

Gallon thấy hắn xuống lầu, nghi hoặc hỏi: “Điện hạ đi đâu vậy?”

“Đi ngủ.”

Gallon nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, lại nhìn Ciro càng lúc càng xa, thức thời đi theo.

Ánh mặt trời sớm lên cao, chớp mắt đã đến tám giờ.

Sứ giả tưởng giống như đêm qua sẽ phải chờ thật lâu mới thấy Ciro, không ngờ khi bọn họ tiến vào phòng họp, Ciro đã ngồi đó.

“Hoàng thái tử điện hạ.” Bọn họ tới tấp hành lễ.

Ciro quay đầu, ánh mắt dán chặt vào một ma pháp sư.

Sứ giả nghiêng người, che nửa tầm mắt của hắn, nhỏ giọng: “Điện hạ?”

Ciro thu hồi ánh mắt, làm tư thế mời ngồi.

Sứ đoàn ngồi xuống vị trí đêm qua đã sắp xếp.

“Các ngươi nghĩ đến đâu rồi?” Ciro đi thẳng vào vấn đề.

“Nếu điện hạ có thể cảm đoan trận tập kích không tổn hại đến lợi ích của Shamanlier, chúng ta sẽ đáp ứng.”

Khóe miệng Ciro nhếch lên, như cười như không: “Yêu cầu này của ngươi khác nào phủ định đề nghị của ta.”

Sứ giả sửng sốt.

“Để binh lính Shamanlier tham dự tập kích, gặp phải nguy hiểm, vốn chính là tổn hại lợi ích của Shamanlier. Trừ phi là diễn tập.”

“Không phải hình thức tổn hại này.”

Ciro hùng hổ dọa người: “Vậy là tổn hại thế nào? Ngươi có thể liệt kê từng cái một không?”

Ngày hôm qua sứ giả trở về thảo luận với sứ đoàn nửa ngày, lại không ngờ đối phương sẽ nói như vậy, do dự một lát mới đáp lời: “Nếu thế, xin hoàng thái tử điện hạ đưa vương tử điện hạ Soso đến biên cảnh Shamanlier trước, chờ công tước Bassekou đồng ý với ngài phối hợp tập kích thì trả vương tử Soso về. Vậy có được không?”

Ciro nhíu mày, chậm rãi nói: “Nếu ta nhớ không lầm, ngày hôm qua hình như ngươi có một đề nghị.”

“Ý ngài chỉ cái nào?”

“Về khế ước ma pháp linh hồn.”

Sắc mặt sứ giả trắng nhợt. Đề xuất khế ước cần có dũng khí, hiển nhiên, dũng khí của ông ta tối hôm qua có hơi dư thừa, hôm nay lại hơi bị thiếu. Nhưng ông ta rất nhanh kịp phản ứng, gật mạnh đầu, dường như sợ gật không đủ mạnh quyết tâm sẽ không đủ kiên định.

“Ta đột nhiên cảm thấy đề nghị này rất tốt.”

“Nếu điện hạ quyết định như thế, tôi sẽ…”

“Không phải ngươi.” Ciro cắt ngang lời ông ta.

Sứ giả sửng sốt? Không phải ông ta, chẳng lẽ là Ciro? Chẳng lẽ hắn định tiếp tục lưu Soso lại, nên đưa cho mình khế ước ma pháp linh hồn của hắn?

Khi ông ta thấy Ciro giơ ngón tay, chỉ vào phía sau mình, ông ta liền biết mình quá ngây thơ rồi.

“Hắn. Ta muốn ký kết khế ước ma pháp linh hồn với hắn.” Ciro nhếch khóe miệng, “Chỉ cần hắn đồng ý, ta lập tức thả người.”

Ma pháp sư phía sau sứ giả còn chưa phản ứng, ông ta đã từ chối trước: “Thật xin lỗi, điện hạ, tôi không thể chấp thuận yêu cầu của ngài.”

Ciro không chút nào ngạc nhiên với đáp án của ông ta, nhưng vẫn làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Hắn là ma pháp sư tôi thuê, tôi không có quyền yêu cầu hắn hy sinh vì chúng tôi.” Sứ giả trả lời đầy mạnh mẽ vang dội, khôi phục vài phần uy nghiêm của lão tướng sa trường.

“Là vậy sao?”

“Hy vọng điện hạ có thể có đề xuất khác, miễn là không phải yêu cầu khó xử.”

Mười ngón tay Ciro đan vào nhau, thân thể dựa vào lưng ghế, điệu bộ thoải mái nhưng lời nói ra lạnh như băng, “Ta cứ tưởng tình cảm của hai người tốt lắm, không ngờ… cũng chỉ có thế. Giờ phút này, quả nhiên vẫn là bản thân quan trọng hơn.”

Sứ giả nhíu mày. Ông ta hoàn toàn không thể lý giải đống từ ngữ Ciro vừa thốt ra.

“Đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ.” Ma pháp sư đứng sau sứ giả đưa tay lên, kéo mũ trùm đầu của áo choàng xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp.

Ciro đáp: “Đã lâu không gặp, Dilin Bassekou.”

Dilin mỉm cười, nho nhã lễ độ hành lễ lần nữa, sau đó nói: “Rất vui có thể nhìn thấy ngài lần thứ hai.”

“Ngươi nghĩ gì về đề nghị của ta?”

Dilin không chút nghĩ ngợi hồi đáp: “Ta từ chối.”

“Xem ra lời ta vừa nói không sai.”

Dilin chẳng thèm để ý châm chọc của hắn, “Ta hiểu Soso, cho nên biết rõ, em ấy tuyệt đối không hy vọng ta dùng phương pháp này đến cứu.”