Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 20: Vương đô đế quốc [ mười ]




Xe ngựa màu vàng kim cắm đầy hoa bách hợp tươi chậm rãi dừng lại trước đài phun nước thiên nga ở chính giữa hoa viên học viện ma pháp hoàng gia.

Đội cận vệ hộ tống hai bên nhịp nhàng nhảy xuống.

Đội trưởng đội cận vệ Gallon xuống ngựa, ngay ngắn khoan thai bước đến trước xe, khom lưng cung kính mở cửa.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, gần như mọi học sinh đang vây xem xung quanh đều theo bản năng rướn cổ.

Ở học viện ma pháp hoàng gia hoàng thái tử Ciro vẫn luôn là sự tồn tại thần bí.

Thời gian hắn ở trong học viện tổng cộng tuyệt đối không vượt qua ba ngày, nghe đồn hắn và người anh trai vừa qua đời không lâu đều yếu ớt nhiều bệnh, cho dù miễn cưỡng tiến vào học viện ma pháp St Paders, cũng bị lưu ban một năm. Cho nên, dù trong học viện ma pháp hoàng gia có nhiều người thích tham dự các loại vũ hội quý tộc , nhưng số người thấy qua Ciro vẫn rất ít.

Dưới ánh nhìn chú ý của muôn người, một chiếc găng tay màu trắng rốt cục xuất hiện, lặng lẽ giữ chặt núm cửa.

Trông Gallon có chút khẩn trương, thân thể hơi nghiêng phía trước, như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ được thân thể hoàng thái tử nếu ngài vấp ngã.

May mắn chuyện y lo lắng không xảy ra.

Tay giữ chặt nắm cửa hơi hơi siết lại, một bóng dáng cao to từ trên xe ngựa bước xuống .

Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Ciro có vẻ cực kì tái nhợt, hai phiến môi mỏng hoàn toàn không chút huyết sắc. Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể che dấu sự sắc bén cùng dung mạo anh tuấn của hắn, dường như bất cứ ai nhìn thấy hắn đều có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo ẩn giấu dưới vẻ ốm yếu.

“Hoàng thái tử điện hạ!”

Người vây xem chỉnh tề hành lễ.

Ánh mắt Ciro thản nhiên chuyển qua đám người, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Các học sinh đứng thẳng dậy, tách sang hai bên tạo thành một lối đi chính giữa.

Đội cận vệ lập tức một trái một phải theo sau Ciro, đi về phía văn phòng viện trưởng.

Soso cũng đứng trong đám người. Nhìn Ciro bị mọi người vây quanh phía xa, cậu cảm thấy hắn đặc biệt xa lạ.

Patrick thấy cậu nhìn không chớp mắt, nhịn không được bật cười: “Lần đầu tiên nhìn thấy một nhân vật lớn như vậy, cảm thấy rất kích thích đúng không?”

“Tớ cảm thấy anh ấy thực xa lạ.”

“…… Tớ cũng hiểu anh ta thực xa lạ, trên thực tế đa số người nơi này đều cảm thấy anh ta xa lạ.” Patrick nói,“Không biết lần này hoàng thái tử sẽ ở lại bao lâu. Nghe nói lần trước anh ta đăng ký xong là đi liền.”

“Nếu có thể lưu lại thì tốt.”

“Cậu muốn kết bạn với anh ta? Đừng mơ mộng nữa, nơi này ai mà chả muốn kết bạn với hoàng thái tử, nhưng đó có phải chuyện dễ dàng đâu. Ít nhất hiện nay ngoại trừ nguyên soái Hayden ra, tớ chưa bao giờ nghe nói anh ta có quan hệ thân thiết với bất cứ kẻ nào.”

“A.” Soso ngẫm nghĩ, mình với anh ấy có được xem như quan hệ thân thiết không? Có lẽ không đâu nhỉ, có lẽ trong mắt anh ấy cậu chỉ là một con tin mà thôi.

Patrick nhìn tâm tình cậu trầm xuống, không khỏi vỗ vai cậu: “Đừng nản lòng, không chừng về sau cậu sẽ trở thành đại ma pháp sư, đến lúc đó điện hạ nhất định sẽ trọng dụng cậu.”

Soso nhẹ ừ một tiếng, đột nhiên phát hiện tay Patrick đặt ở trên vai mình cứng đờ, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn,“Làm sao vậy?”

“Không biết có phải ảo giác của tớ hay không,” Patrick lắp bắp ,“Vừa rồi, hoàng thái tử điện hạ hình như quay đầu liếc mắt nhìn tớ một cái.”

“…”

Soso vội vàng đuổi mắt theo, chỉ thấy bóng dáng Ciro biến mất nơi ngã rẽ .

Cơn bão hoàng thái tử đi học chưa bình ổn. Toàn bộ học viện vẫn rất quan tâm về hành động sau đó của hắn, tỷ như có phải hắn chỉ đến báo danh, tỷ như hắn sẽ lưu lại mấy ngày, tỷ như thân thể hắn có thể chịu đựng được hay không.

Đáp án rất nhanh được tiết lộ.

Ban 1 năm thứ năm ngụ trước cửa văn phòng viện trưởng truyền ra tin tức.

Hoàng thái tử sẽ vào ở trong ký túc xá học viện.

Một viên đá làm dậy lên ngàn tầng sóng.

Việc này có nghĩa là hoàng thái tử sẽ chính thức đến trường.

Vấn đề bọn họ quan tâm ngay sau đó chính là hắn sẽ được phân đến ban nào.

Mọi người đều biết hắn từng ở học viện hàng đầu đại lục học viện ma pháp St Paders học tập hơn một năm, St Paders tổng cộng phân ra ba cấp, học viện ma pháp hoàng gia phân ra năm năm học, dựa vào đó chuyển đổi, ít nhất hắn phải vào năm hai, năm ba mới đúng.

Nhưng lựa chọn của hoàng thái tử lần thứ hai làm cho mọi người nghẹn họng trân trối.

Năm nhất ban 3 rung chuông nghênh đón hoàng thái tử đại giá quang lâm.

Ngoại trừ Danton được biết trước, mọi học sinh đều trừng to mắt, ngay cả lễ tiết cơ bản nhất đứng dậy hành lễ cũng quên mất.

“Khụ khụ.” Danton ho khan nhắc nhở, đi đầu làm gương.

Học sinh lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, nhao nhao đứng lên hành lễ.

Ciro gật đầu, ánh mắt dừng ở vị trí duy nhất không ai ngồi trong phòng học.

Học sinh của quân đoàn Ma thú nhất thời hưng phấn!

Quả nhiên Ciro từng bước đi qua, ngồi trên ghế kia.

“…” Tuy không phát ra âm thanh, nhưng bọn họ thầm hoan hô trong lòng.

Dường như cảm giác được hưng phấn của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng của Ciro đảo qua khuôn mặt sảng khoái không dứt của mọi người.

“…”

Hưng phấn chưa kịp phun trào nháy mắt ứ lại.

Quân đoàn Ma thú tỉnh táo hơn.

Tuy hoàng thái tử ngồi xuống bên phía bọn họ, nhưng kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì cả. Thân là hoàng thái tử, Ciro không có khả năng trở thành người sùng bái Audis. Quan hệ giữa bọn họ chẳng thân chẳng quen, cho nên, hắn ngồi xuống đây chẳng qua chỉ vì nơi này còn lại duy nhất một chỗ trống mà thôi.

Vì thế, âm thầm sảng khoái chuyển thành quân đoàn Tulip.

Người duy nhất khác biệt là Soso.

Bởi vì cậu đang bận nhìn trộm.

Lần thứ mười sáu ánh mắt cậu bắn sang, Ciro rốt cục nhịn hết nổi trừng mắt liếc cậu một cái.

Soso không hề xấu hổ vì bị phát hiện, ngược lại lộ ra một nụ cười cực sáng lạn.

Có lẽ vì cậu tươi cười quá mức xinh đẹp rạng rỡ, Ciro sửng sốt, rồi làm như không có việc gì thu mắt lại.

Khóa học buổi sáng Danton dạy cực kì thư thái, lâu lắm rồi ông ta chưa có buổi học nào im lặng như vậy.

Bất mãn duy nhất là thời điểm tan học, các học sinh không hề hành lễ cáo biệt với ông, mà lại hành lễ với Ciro. Có điều việc vụn vặt như chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển rất nhanh đã bị ông ta xem nhẹ.

Đến giờ cơm trưa, Soso chậm chạp đi cuối cùng.

Ciro còn chưa ra khỏi phòng học, thân hình cao ngất của Gallon đang canh giữ ở cửa chính.

Patrick thấy bộ dáng thất thểu của Soso, nhịn không được kéo tay cậu tha về phía trước, vừa đi vừa nhỏ giọng: “Cho dù cậu có muốn biểu hiện thì cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy a.”

Soso kinh ngạc nhìn hắn: “Rõ ràng lắm à?”

Patrick bất đắc dĩ bảo: “Giờ học hôm nay cậu vụng trộm nhìn anh ta tổng cộng hai mươi sáu lần.”

Mặt Soso bỗng đỏ hồng, trong lòng không khỏi lo lắng thân phận của mình sẽ bị hoài nghi, vội giải thích: “Tớ, đó là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thái tử…… thực, rất ngạc nhiên.”

Patrick thấy cậu khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn, cười an ủi: “Tớ hiểu mà, hiểu mà, hoàn toàn hiểu mà.” Quả nhiên là từ trấn nhỏ đến, gặp chuyện này liền kích động thành như vậy.

“Xin dừng bước.”

Tiếng Ciro vang lên phía sau bọn họ.

Patrick nhanh chóng xoay người, hai mắt phát sáng nhìn thẳng Ciro, “Vâng! Hoàng thái tử điện hạ!”

“…” Soso từ từ xoay người, cúi đầu xem mũi chân, sợ mình không cẩn thận bày ra vẻ mặt nào không nên có.

Ciro hỏi: “Có thể mang ta đi nhà ăn không?”

“Nguyện ý cống hiến sức lực cho điện hạ!” Patrick hùng hồn nói, sau đó tứ chi cứng ngắc xoay người, tay vung chân bước cùng bên tiến về phía trước.

Soso lúc này mới dám ngẩng đầu, lại vừa lúc nhìn thấy Ciro mỉm cười với cậu.

Nhà ăn học viện thực náo nhiệt.

Gần như mỗi một bàn đều không ngừng thốt ra ra ba chữ hoàng thái tử.

Cho dù Ciro nhìn trông có vẻ bệnh trạng đúng như lời đồn, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho mị lực của hắn — hắn anh tuấn, tao nhã, hơn nữa cao cao tại thượng. Ít nhất trong nhà ăn đã có một phần năm số thiếu nữ muốn chuyển từ phái Hayden hoặc phái Audis sang phái Ciro.

Náo nhiệt ngừng bặt khi Ciro tiến vào.

Patrick lần đầu tiên được nhận loại đãi ngộ vạn người chú ý.

Ciro lơ đễnh, tùy tiện tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Patrick vốn muốn kéo Soso đi chỗ khác ngồi, không ngờ bị giữ lại .

“Ta hy vọng có thể hiểu biết thêm về học viện.” Ciro đường đường chính chính yêu cầu.

Patrick sôi trào nhiệt huyết, bắt đầu thao thao bất tuyệt lịch sử học viện từ khi thành lập đến giờ.

Ciro lẳng lặng nghe, thường thường lộ ra mỉm cười.

Soso cũng thoải mái dùng cơm trưa.

Ngồi ăn cơm cùng bạn bè thật vui vẻ, giống như trở lại thời gian ở St Paders