Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 4




Cố Linh Dục gõ nắp chén nước vào thành chén, vẫn là nụ cười thản nhiên nhưng không lên tiếng nữa. Hắn cụp mắt, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa phiền muộn, khác một trời một vực so với hình tượng Cố Linh Dục đam mê đấu võ mồm không nhường bất kì ai, Phó Lan Quân không nhịn được phải nhìn hắn thêm mấy lần.

Bọn họ còn nói về tình trạng hiện nay của tốp người trẻ tuổi, sau sự kiện công học năm xưa đã có rất nhiều học sinh đã thôi học, Cố Linh Dục không nằm trong số. Hắn ở lại công học đến lúc tốt nghiệp năm thứ hai, vừa khéo khi ấy học viện tham mưu Bảo Định chuẩn bị mở lớp chiêu sinh, hắn phải đến đó thi sát hạch vào trường, tháng năm năm nay vừa tốt nghiệp. Mà sĩ quan huấn luyện của hắn là Đồng Sĩ Hồng đúng lúc được chuyển đến tân quân* Ninh An làm hiệp thống, vì thế nên hắn cũng định về quê nhà tham gia quân đội.

*Tân quân: Tân quân, danh xưng đầy đủ là Tân kiến lục quân là lực lượng quân sự hiện đại được thành lập dưới thời Mãn Thanh năm 1895, sau thất bại trong Chiến tranh Trung-Nhật.

Còn hai người thôi học là Nam Gia Mộc và Dực Chẩn, một người sau đó quyết định ra nước ngoài du học, người kia theo chân thầy là Thái Nguyên Bồi gia nhập tổ chức yêu nước do các học trò bị thôi học khác thành lập.

“Đệ tử vốn đang làm biên tập thực tập cho báo Tô*, nhưng năm ngoái báo Tô bị niêm phong, tháng trước đó Chương tiên sinh bị kết án tù. Đệ tử bất đắc dĩ đành rời khỏi Thượng Hải tính về quê làm báo, tuân theo lời dạy của Chương tiên sinh, hy vọng có thể dựa vào chút tài cán của bản thân đóng góp phần nào đó vào công cuộc mở mang tri thức cho dân nhà.”

*Báo Tô: Báo chí của các đảng viên cách mạng dân chủ vào cuối thời nhà Thanh

“Vậy còn anh?” Phó Lan Quân lo lắng hỏi Nam Gia Mộc: “Anh sẽ quay về Ninh An chứ?”

Nam Gia Mộc mỉm cười: “Sẽ về mà, có vài chuyện còn chưa xử lý xong, phải về làm cho nốt.”

Trái tim đang lơ lửng của Phó Lan Quân chợt hạ xuống, có về là tốt rồi, bọn họ vẫn còn cơ hội gặp lại.

Smith tiên sinh bắt đầu giới thiệu cho bọn họ những phong tục văn hóa ở Jaipur, ba người Cố Linh Dục, Nam Gia Mộc, Dực Chẩn cũng mới tới hôm trước thôi nên chưa kịp ngắm cảnh, tiếp theo lên kế hoạch đi du lịch xung quanh.

Phó Lan Quân buột miệng: “Trùng hợp là tôi cũng mới đến, không bằng chúng ta kết bạn đi?”

Chẳng đợi Nam Gia Mộc mở miệng Cố Linh Dục đã kinh ngạc cất tiếng: “Thế làm sao được, nam nữ Đại Thanh khác biệt, làm sao đi du lịch với nhau được?”

Sao tên đàn ông này cứ làm người khác phát ghét lên được thế! Phó Lan Quân đáp trả không chút khách khí: “Tôi với Nam công tử là bạn cũ, đi du lịch cùng nhau thì có gì là không ổn? Còn về phần anh, tôi hy vọng anh có thể nhớ kỹ lời mình nói đấy, hành xử cho đúng cấp bậc lễ nghĩa, mai mốt đừng có bất thình lình nhảy ra trước mặt một người phụ nữ xa lạ rồi vô tư nói chuyện như thế!”

Nam Gia Mộc ngơ ngác nhìn màn đấu khẩu căng thẳng của hai người, vội lên tiếng giảng hòa: “Phó tiểu thư bằng lòng đi với chúng tôi thì còn gì tuyệt vời bằng, vừa lúc ngày mai chúng tôi định đến tham quan pháo đài Amber, nếu Phó tiểu thư hứng thú thì cùng đi đi.”

Tối đến, Nam Gia Mộc, Cố Linh Dục và Dực Chẩn đã thu xếp xong nên tạm biệt vợ chồng nhà Smith.

Lúc tiễn khách, thừa dịp Nam Gia Mộc, Dực Chẩn và Smith tiên sinh không để ý, Phó Lan Quân mới hằn học trừng mắt nhìn Cố Linh Dục, thế mà hắn chỉ khẽ cười chứ chẳng đôi co với cô nữa.

Cứ nghĩ đến buổi đi chơi ngày mai là Phó Lan Quân lại trằn trọc, nằm lăn qua lộn lại trên giường mãi vẫn chẳng thể đi vào giấc ngủ. Trời vừa hửng sáng là cô lập tức bật dậy rời giường thu dọn đồ đạc rồi bảo tài xế lái thẳng đến pháo đài Amber.

Khi đến nơi, tâm trạng hưng phấn của Phó Lan Quân bỗng chốc tan biến sạch, chán nản cùng cực, nguyên nhân là người đang đứng dưới chân núi Amber chờ vậy mà chỉ có mỗi mình Cố Linh Dục.

Nỗi thất vọng hệt như mặt nước biển tĩnh lặng chợt nổi lên từng cơn dữ dội vỗ thật mạnh vào tảng đá ngầm trong lòng, Phó Lan Quân chẳng do dự xoay người bước đi, Cố Linh Dục sải bước tới đứng chắn trước mặt cô: “Thế nào, sao Phó tiểu thư vừa thấy tôi là đi luôn thế? Gia Mộc đã dặn tôi phải chăm sóc chu đáo cho Phó tiểu thư đấy.”

Phó Lan Quân buồn bực tới nỗi vành mắt đỏ ngầu, Cố Linh Dục bèn giải thích: “Đêm qua Gia Mộc gặp lại cố nhân, chính là giáo viên của cậu ta hồi học ở Anh, giáo viên kia đề nghị mở tiệc họp mặt nho nhỏ. Người đó có vẻ cũng chỉ tạt qua Jaipur thăm thú thôi, tối nay sẽ đi luôn, Gia Mộc mà từ chối thì quá không phải phép.”

Hắn hơi dừng rồi nói tiếp: “Còn Dực Chẩn và A Bội, A Bội bị trúng gió nên Dực Chẩn phải ở lại khách sạn chăm cô ấy. Thế là Gia Mộc mới nhắn tôi rằng nếu Phó tiểu thư không ngại thì buổi tối sau khi tiễn giáo viên đi sẽ mời Phó tiểu thư đến khách sạn chúng tôi làm khách.”

Trong lòng hắn biết rõ Phó Lan Quân đến chỉ vì Nam Gia Mộc, vậy mà hắn còn kiên nhẫn kể tường tận về sự cố của Dực Chẩn và A Bội, dùng những từ ngữ uyển chuyển hàm súc nhất để cứu vãn hình tượng của mình với cô. Phó Lan Quân có hơi dao động, cảm giác chán ghét dành cho hắn bất giác giảm đi một chút xíu. Cố Linh Dục thầm đoán suy nghĩ của cô qua sắc mặt, hắn hạ giọng xuống nước: “Hôm qua là tôi quá khích mạo phạm tiểu thư, hy vọng tiểu thư đại nhân đại lượng đừng tốn công so đo với kẻ sĩ thô thiển này.”

Miệng nói là vậy nhưng lát nữa lại phát bệnh nữa cho mà xem.

Pháo đài Amber được xây trên núi, con đường từ chân núi đi lên kéo dài và vô cùng gập ghềnh hiểm trở, cũng may là dưới chân núi có hàng cho thuê voi, du khách có thể cưỡi voi lên núi. Cố Linh Dục chọn một con voi, hắn vỗ vỗ thân hình xù xì của nó rồi quay đầu cười với Phó Lan Quân: “May sao còn có voi, chứ không thì cô gái mảnh mai yểu điệu như cô làm sao leo lên đấy được.”

Lời này hình như không ổn lắm, y rằng Phó Lan Quân giận tái mặt: “Sức khỏe của tôi rất tốt, khỏi cần cưỡi voi đi, tôi tự leo lên là được rồi.”

Cố Linh Dục cười cười nhưng cũng không cản, hắn ngồi chễm chệ trên lưng voi nhìn xuống Phó Lan Quân: “Vậy Cố mỗ xin phép đi trước một bước.”

Hắn thế mà một mình cưỡi voi bỏ cô ở lại! Phó Lan Quân trợn mắt há hốc mồm.

Vừa nãy còn nói hùng hồn như thế, Phó Lan Quân dù tức nhưng chỉ có thể nghiến răng nhìn theo bóng dáng ngạo nghễ cưỡi voi của Cố Linh Dục, thở phì phò theo sau một người đi bộ đằng trước.

Voi đi rất chậm, cách vài bước chân cô nhìn chằm chằm vào Cố Linh Dục thoải mái ngả lưng vào chiếc ghế nhỏ, chốc chốc lại ưỡn vai duỗi lưng, nhiều lúc còn thở dài một cách cực kỳ cường điệu: “Phong cảnh nơi đây quả là đẹp, ừm, gió cũng thế, mát mẻ hợp lòng người.”

Phó Lan Quân âm thầm nguyền rủa hắn, tên khốn nạn, quỷ hẹp hòi, tên lính chết tiệt,... Trên lưng voi có buộc chiếc ô, cả người Cố Linh Dục chìm trong bóng râm đương nhiên là thấy mát mẻ dễ chịu rồi, nào biết thời tiết Jaipur hôm nay nóng cỡ nào, cô bị mặt trời chói chang hun mà miệng khô nứt hết cả.

Đi trên đường núi mấp mô dưới cái nắng như thiêu đốt, mới được một lúc chân Phó Lan Quân đã đau nhức chẳng nhấc nổi nữa, như thể bị trói hai bao cát vào người, tốc độ cô đi càng lúc càng chậm, khoảng cách người và voi mỗi lúc một xa.

Thật sự quá mệt mỏi, Phó Lan Quân dứt khoát dừng lại tìm cây nào tán rộng ngồi nghỉ ngơi, voi chở Cố Linh Dục dần khuất xa rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô, Phó Lan Quân ức chế phát cáu. Cố Linh Dục chết tiệt, cứ thế đi thẳng chẳng thèm quay lại nhìn cô lấy một lần, miệng thì xin lỗi thế nhưng trong bụng chắc chắn còn ghi hận đây mà, tên lính bủn xỉn này!

Phó Lan Quân đang tức tối giậm chân mắng mỏ Cố Linh Dục thì đột nhiên có tiếng nói quen thuộc vang vọng trong khoảng không: “Sao Phó tiểu thư lại dừng rồi?”

Cô ngẩng đầu, Cố Linh Dục và con voi của hắn đứng ngay trước mặt, hắn ngồi trên lưng voi, nhìn cô bằng ánh mắt trịch thượng: “Sao hả, Phó tiểu thư mệt rồi à?”

Phó Lan Quân mạnh miệng: “Ai mệt chứ? Thấy phong cảnh chỗ này đẹp nên đứng ngắm tí thôi được chưa?”

Cố Linh Dục gật gù: “Tôi cũng thấy phong cảnh nơi đây rất được, Phó tiểu thư không ngại nếu tôi nán lại thưởng thức một lúc chứ?”

Phó Lan Quân liếc hắn: “Phong cảnh này cũng không phải của nhà tôi, anh muốn ngắm thì ngắm đi còn hỏi tôi làm gì?”

Cố Linh Dục trả lời: “Trước khi cô khám phá ra vẻ đẹp của nó thì đã có vô số người vội vã lướt qua, nhưng tuyệt nhiên không có người nào dừng chân thưởng thức, ý nghĩa của phong cảnh là do con người trao cho, đứng từ góc độ này thì có thể nói nó là của cô.”

Dáng ngồi của hắn trông hưởng thụ chẳng khác gì hoàng đế, miệng lưỡi lưu loát, Phó Lan Quân kiêu ngạo gật đầu: “Vậy được thôi, tôi cho phép anh ở lại thưởng thức phong cảnh mà tôi khám phá ra.”

Cố Linh Dục nở nụ cười, lúc hắn cười rộ lên mi mắt cong cong, cũng không hẳn quá chướng mắt, hắn bảo: “Đa tạ tiểu thư, để cảm ơn thì tôi mạn phép được mời tiểu thư lên voi của tôi ngồi.”

Hắn còn bổ sung thêm: “Tôi biết cô không thích lắm nhưng bây giờ tôi chỉ có thể tỏ lòng biết ơn cô bằng cách này, thánh nhân dạy quân tử dù nhận được chút ân huệ nhỏ nhưng cũng phải báo đáp gấp bội, tiểu thư cũng đâu thể để tôi làm kẻ tiểu nhân có ơn không báo đúng không?”

Phó Lan Quân nhíu mày ra chiều khó xử sau đó mới miễn cưỡng gật gật đầu: “Vậy… được rồi.”

Người dắt voi vỗ vào mông nó một cái ra hiệu cho nó quỳ xuống, Cố Linh Dục vươn tay về phía Phó Lan Quân: “Lên nào.”

Phó Lan Quân nắm tay hắn ngồi lên lưng voi, hắn mới tốt nghiệp từ học viện tham mưu, hai tay quen nắm súng, hổ khẩu hằn vết chai sạn, nhưng lạ là lòng bàn tay lại mềm mại vô cùng. Người dắt voi hô lên, con voi lắc lư thân mình ục ịch đứng dậy tiếp tục hành trình đưa họ lên núi.

Đến trước cổng pháo đài Amber, voi quỳ xuống, Cố Linh Dục nhảy khỏi lưng voi rồi duỗi tay đỡ Phó Lan Quân, hắn chỉ xuống chân núi: “Cô nhìn xem, đứng từ trên núi quan sát, cả Jaipur chẳng phải y hệt như vườn hồng khổng lồ sao?”

Phó Lan Quân nhìn theo hướng hắn chỉ, vài thập kỷ trước những tòa nhà trong thành phố được sơn màu hồng để chào đón hoàng tử nước Anh đến thăm, từ nơi cao phóng mắt xuống, cả thành phố quả thực là một vườn hồng lạc trong màn sương trắng.

Pháo đài Amber là công trình kiến trúc nổi tiếng nhất ở Jaipur, du khách lúc nào cũng chật kín. Phó Lan Quân sợ đi lạc nên luôn theo sát Cố Linh Dục không dám rời nửa bước, hắn cười với cô: “Cứ đi theo tôi, tòa thành này rất lớn, nghe bảo cho dù có là quốc vương ở đây nhưng nếu không dựa vào bản vẽ của thành có khi còn lạc đường ấy chứ.”

Đây đúng là bức tranh tráng lệ!