Đào Chi vừa định mở miệng thì Phó Lan Quân đã quát to: “Còn không mau đi, chờ người ta đến đuổi cổ à!”
Ngồi trên xe ngựa, Phó Lan Quân nâng tay vén rèm lặng lẽ quan sát cảnh bên ngoài, giữa đường ngoái đầu nhìn lại cũng chẳng thấy có người đuổi theo.
Suốt dọc đường tâm trí cô cứ bay tận đẩu đâu, vừa về đến nhà thì di nương đã ra đón, bảo với cô là Phó Vinh vừa uống thuốc xong giờ đang ngủ rồi nắm tay kéo Phó Lan Quân về căn phòng cô đã ở trước khi đi lấy chồng.
Di nương bóc quýt đưa cho Phó Lan Quân, hỏi: “Sao về mà không báo trước một tiếng hả con?”
Phó Lan Quân coi như không nghe thấy câu hỏi vừa rồi, vội đảo mắt sang chỗ khác đánh trống lảng: “Chú Tiền đâu rồi ạ?”
Chú Tiền là quản gia của Phó gia, đã cùng Phó gia hối hả ngược xuôi hai mươi mấy năm trời. Di nương thở dài: “Đừng nhắc nữa, thằng nhóc Tiểu Tiền kia đến sòng bài chơi bị đám người ở đó tẩn một trận chết khiếp vì tội gian lận, thế là ông Tiền đành xin nghỉ phép chăm nó.”
Tiểu Tiền là đứa con duy nhất của chú Tiền, vợ chú mất khi chú còn rất trẻ, để lại hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Kết quả vì nuông chiều quá mức nên đã hình thành trong đứa con một con quỷ mê bài bạc, cứ dăm ba bữa lại rước rắc rối về nhà. Phó Lan Quân ư hử mấy tiếng cho có lệ rồi cúi xuống bóc xơ trên múi quýt, lòng bất an không yên.
Di nương ho khụ: “Nói đi, Cố gia làm gì khiến con tủi thân à?”
Phó Lan Quân đỏ mặt, đang đắn đo xem nên nói thế nào mới uyển chuyển thì Đào Chi đã nhanh nhảu cướp lời: “Tiểu thư cãi nhau với cô gia. Tiểu thư muốn về nhà mẹ đẻ, cô gia cũng chẳng buồn cản gì sất, còn nói về ở hai ngày cũng được.”
Vẻ mặt di nương như đã hiểu hết tình hình, bà nhìn thoáng qua Phó Lan Quân, sai Đào Chi ra ngoài đóng cửa lại mới chậm rãi mở miệng: “Làm sao hả? Lúc mới qua đó tuy con không tình nguyện nhưng cũng đâu đã đến nỗi này, giờ mọi việc cũng dần êm xuôi, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, tự dưng đùng một cái lại ầm ĩ lên nữa thế?”
Phó Lan Quân căm hận bóp bóp quả quýt trong tay, xoa bàn tay nhớp dính đầy nước: “Ai thèm làm vợ chồng tôn trọng lẫn nhau với anh ta chứ!”
Di nương cười: “Còn lâu mới qua mặt ta được nhé, lần này quay về trăm phần trăm là muốn được mách nước tí chứ gì? Con không kể rõ ràng thì làm sao dì suy nghĩ biện pháp giải quyết cho con được đây?”
Phó Lan Quân hơi nhăn nhó, sau đó phụng phịu kể đầu đuôi ngọn ngành những chuyện xảy ra hôm nay ở Đồng gia và Cố gia, di nương nghe xong thì bụm miệng phì cười: “Hóa ra là ghen đấy!”
Bị người khác chọc trúng tim đen, cô vùng vằng xoay mặt đi chỗ khác, di nương dứt khoát bước sang ngồi xuống chỗ đối diện cô: “Có gì xấu đâu mà không dám thừa nhận? Không ghen mới là đáng sợ.”
Khóe miệng bà đượm ý cười, đôi mắt hơi đăm chiêu: “Ta cứ tưởng cô gia nhà chúng ta là người thật lòng, nào ngờ tên nhóc này khá mưu mô đấy.”
Phó Lan Quân khó hiểu, vẻ mặt di nương chợt thay đổi, chuyện cũng lái sang hướng khác: “Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, chuyện này không thể trách mình cô gia được, con cũng có một phần trách nhiệm.”
Phó Lan Quân nổi sùng, người như con nhím có thể phóng gai bất cứ lúc nào: “Hẹn ước đi Nhật Bản với người phụ nữ khác là anh ta, nhận hà bao của người khác đồng ý chống lưng cho người khác cũng là anh ta, có chuyện nào liên quan tới con?”
Di nương quan sát từng biến hóa của cô, cất giọng hết sức thong thả: “Nếu dì đoán không sai thì con vẫn còn là con gái nhỉ.”
Máu nóng sục sôi chảy ngược lên mặt Phó Lan Quân, cô lắp ba lắp bắp: “Dì, dì già mà không kính!”
Di nương cười đùa: “Ta đã gả làm thiếp cho người ta, cần gì để ý mấy thứ lễ tiết ấy nữa. Thế cô còn muốn nghe ý kiến của di nương nữa không đây? Không nghe thì để ta đi hầu cha cô.”
Bà đứng dậy dợm đi khỏi phòng, Phó Lan Quân lí nhí cất tiếng: “Đừng đi…”
Di nương hớn hở quay lại ngồi xuống cạnh cô, thích thú huých nhẹ vào vai cô: “Nói dì nghe xem nào, rốt cuộc mọi chuyện là sao?”
Đúng vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đây? Khoảng thời gian một năm trở lại đây quan hệ giữa cô và Cố Linh Dục ngày càng khăng khít, mấy chuyện văn nhã như cược sách rót trà cũng làm rồi, thậm chí thân mật hơn còn chải đầu cài trâm cho nhau nữa cơ. Tự tay hắn cắt tóc mái cho cô, một tay che trán cô một tay kẹp tóc, những khoảnh khắc đụng chạm tay chân đã không còn khiến cô thấy thẹn thùng hay không được tự nhiên nữa. Đêm đêm họ cùng ngủ trên một chiếc giường, lưng áp lưng, chỉ cần nghe từng nhịp thở đều đặn của hắn thôi thì cả đêm cô cũng ngủ rất ngon, tuy nhiên bước cuối cùng dường như đã bị nhốt vào xó xỉnh tối tăm nào đó, chẳng ai ngó ngàng, cứ mãi trì trệ giậm chân tại chỗ
Di nương phẩy khăn tay, mắt ngó sang Phó Lan Quân, miệng châm ngòi thổi gió: “Đừng trách dì không nhắc nhở con, làm người ấy à, thực sắc, tính dã. Cứ cho rằng cô gia là Liễu Hạ Huệ đi chăng nữa, nhưng suy cho cùng cậu ấy vẫn là con trai độc nhất của Cố gia, thế nào cũng phải nối dõi tông đường. Người vợ được cưới hỏi đàng hoàng về nhà chiếm giường mà không sinh con đẻ cái, vì vậy đàn ông phải ra ngoài xây ‘kim ốc’, thực ra chuyện này vốn dĩ không liên quan quá lớn đến tình yêu. Khai chi tán diệp con đàn cháu đống là trách nhiệm của cánh đàn ông. Lại có câu tục ngữ rằng ‘mẹ quý nhờ con’, nam nữ ban đầu không có tình cảm, nhưng một khi đứa nhỏ chào đời thì lúc này tình cảm mới bắt đầu khó nói, nó ví như hai vạt áo vậy, khâu chiếc cúc áo là lại cài vào với nhau ngay…”
Bà vừa nói vừa nhìn trộm Phó Lan Quân qua khóe mắt, mặt cô bỗng nóng rần, người ngợm bồn chồn, miệng mấp máy chẳng biết đang nói gì, di nương sốt ruột hỏi: “Nói lớn lên xem nào, có gì mà khó khăn thế!”
Phó Lan Quân tức tối gắt lên với bà: “Anh ta đã thề thốt nói chờ con câm tâm tình nguyện, lời của chính nhân quân tử gói được cả vàng, chẳng lẽ giờ muốn con cất công chạy tới nói với anh ta con nghĩ thông rồi à?”
Di nương ngây người, sau khi định thần lại thì đập mấy cái vào vai cô cười sặc sụa: “Các anh các chị đúng là trẻ con mà…”
Lúc về Cố gia trong tay Phó Lan Quân ôm một cái hũ nho nhỏ, cô lén lút chui vào phòng, thừa lúc Cố Linh Dục không có ở đây Phó Lan Quân kêu Đào Chi đi tìm hắn: “Không thấy hắn thì đi tìm anh Vân Sơn.”
Một lát sau Đào Chi đến báo cáo: “Không tìm được cô gia, anh Vân Sơn cũng thế luôn, Ngọc Lan trong phòng thái thái bảo buổi chiều có thấy cô gia và anh Vân Sơn ra ngoài, nói là muốn lên núi.”
Hắn lên núi làm gì? Trên đấy hoang tàn vắng vẻ, trừ ni cô giữ am thì có gì nữa đâu.
Chẳng lẽ hắn thích lên núi đồi hoang tàn vắng vẻ làm những việc mà con người không nên làm ư? Câu nói “tìm kim ốc khác” của di nương vang bên tai, Phó Lan Quân thình lình đứng phắt dậy: “Đào Chi, gọi xe ngựa, chúng ta lên núi!”
Núi Phượng Minh nằm ở ngoại thành, khi Phó Lan Quân đến nơi thì trời đã nhá nhem, cô đi thẳng tới biệt viện, đúng như dự đoán, người ngay trong biệt viện.
Một mình Tề Vân Sơn buồn chán ngồi dưới gốc cây ngoài cửa viện, nhìn thấy Phó Lan Quân anh ấy hơi giật mình: “Thiếu phu nhân…”
Phó Lan Quân hỏi: “Cố Linh Dục đâu?”
Tề Vân Sơn bất giác liếc vào trong viện nhưng không nói lời nào, Phó Lan Quân càng thêm khẳng định suy đoán trong bụng, cô tiến lên từng bước, mặc kệ Tề Vân Sơn ngăn cản, đẩy anh ấy ra rồi đi vào sân.
Cửa căn phòng ngủ mà bọn từng ở nay khép chặt, trời tối lắm rồi mà trong phòng chẳng có lấy một tia sáng.
Phó Lan Quân hoảng sợ, cô nín thở tập trung đi qua đó, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cổ lẫn vai đau nhức, cô sợ khi đẩy cửa ra thì sẽ phải chứng kiến cảnh tượng nào đó mà bản thân khó có thể chấp nhận.
Đang do dự thì cánh cửa đột nhiên bật mở.
Phó Lan Quân lưỡng lự rồi chậm rãi bước vào, chân còn lại vừa qua ngưỡng thì đằng sau vang lên một tiếng “cạch” rất nhỏ, quay đầu xem thì thấy hai cánh cửa gỗ đã bị đóng lại.
Rồi có mùi lưu huỳnh rất nhạt thoảng khắp gian phòng, có ánh nến chập chờn đong đưa, có khuôn mặt anh tuấn và đôi mắt ngập ý cười hiện ra sau ánh nến, nhìn cô đầy dịu dàng.
Ngay khi nguồn sáng lung linh thắp lên, Phó Lan Quân có thể cảm nhận được sự thay đổi bất thường của gian phòng này: ngọn nến duy nhất lóe sáng trong bóng tối khiến cả gian phòng phút chốc sáng bừng lên, như đang lơ lửng giữa dòng sông ngân mênh mang vô ngần. Cô nhìn xung quanh, bất ngờ là trên bốn bức tường được khảm vô số mảnh gương nhỏ, ánh nến và gương phản chiếu vào nhau, khúc xạ là vạn vì tinh tú xinh đẹp.
Phó Lan Quân như trở về ngày được đứng trong Sheesh Mahal ở Ấn Độ, Cố Linh Dục nói, thời điểm đẹp nhất của Sheesh Mahal là ban đêm. Mà khi đó cô trả lời, ban đêm thế này, thật muốn ngắm nhìn một lần.
Tất nhiên bọn họ chẳng thể chiêm ngưỡng được nét tinh hoa chân chính khi đêm xuống của Sheesh Mahal, vậy mà lúc này đây, hắn lại biến biệt viện của mình thành một cung điện kính thu nhỏ, Phó Lan Quân thấy cổ họng nghẹn ứ, nhất thời không nói nên lời. Cố Linh Dục vươn tay nắm lấy tay cô, ánh nến hắt lên nụ cười mang đôi chút ngại ngùng của hắn, dáng vẻ như thiếu niên bị người khác khám phá ra bí mật của mình: “Vốn định ngày mốt dẫn em đến xem, ai ngờ em tự tới cửa mất rồi.”
Ngày mốt là kỷ niệm một năm ngày cưới của họ…
Ngoài cửa biệt viện Đào Chi bị Tề Văn Sơn cản lại, cô nàng gấp tới độ giậm chân: “Rốt cuộc cô gia ở trong đấy làm gì hả? Tôi phải vào giúp tiểu thư!”
Tề Vân Sơn trấn an cô ấy: “Chuyện vợ chồng bọn họ đâu đến lượt người khác nhúng tay? Ở ngoài đây chờ được rồi.”
Anh ấy quay đầu nhìn vào sân, nơi có cánh cửa đóng chặt từ lúc chạng vạng, trên môi nở nụ cười nhẹ nhõm, vui mừng mà u sầu.
Nến đặt ở bậu cửa sổ, Cố Linh Dục sóng vai Phó Lan Quân ngồi ngắm màn sao giăng khắp từng ngóc ngách lớn nhỏ, Phó Lan Quân khẽ chạm đầu ngón tay vào “vì sao” lướt qua trước mặt, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng, vậy mà vẫn cố mạnh miệng làm kiêu: “Thực ra tôi không thiết tha gì lắm đôi với cuộc sống hoa lệ thế này.”
Cố Linh Dục liếc cô như đã nhìn thấu tâm tư cô gái này, nhưng hắn cũng không có ý vạch trần: “Vậy em muốn cuộc sống thế nào?”
Phó Lan Quân trầm ngâm một lúc: “Đó phải là một tiểu viện hướng ra sông lớn, có mái nhà lợp cỏ tranh. Mùa xuân có hoa đào rơi nhè nhẹ, tối đến ngồi ở đầu giường lặng nghe tiếng mưa rơi, hé khung cửa ngắm nhìn cành đào mơn mởn khi rạng đông. Gió xuân đến sà xuống nơi hồ sen có đàn uyên ương nghịch nước, trên ngọn cây chim khách kêu rầm rì. Anh nói xem có đẹp hay không?”
Cố Linh Dục xì cười: “Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng mà đại tiểu thư của tôi ơi, chỉ cần một trận mưa thôi mà mái nhà tranh của em đã tan tành rồi, em chắc chắn mình chịu được chứ?”
Phó Lan Quân nhìn hắn bằng nửa con mắt: “Ơ hay cái người nhàm chán này, suốt ngày làm người khác mất hứng thôi.”
Cố Linh Dục cười: “Thế nên nếu em thực sự muốn về vùng nông thôn dân dã ở thì vẫn nên dẫn tôi theo.”
Phó Lan Quân nhướng mi: “Dẫn anh theo làm gì?”
Cố Linh Dục trịnh trọng nói: “Sửa mái nhà tranh cho em chứ còn gì.”
Phó Lan Quân liếc hắn: “Coi như anh thức thời.”
Người đàn ông tuấn tú chợt giương mày, miệng nhếch lên thành nụ cười xấu xa, hắn chầm chậm nghiêng người đến gần tai cô, bao phủ cô trong cái bóng to lớn của mình, thấp giọng rủ rỉ: “Sửa mái nhà tranh cho em, rồi cùng em nghe tiếng mưa rơi đầu giường.”
Khi Cố Linh Dục tỉnh dậy trời đã sáng tỏ, mặt trời treo vút trên cao, xuyên qua tấm màn choán hết tầm mắt, bức mành tre nhịp nhàng đung đưa, nắng rực một màu đỏ như lửa đổ xuống khắp núi và gian nhà nhỏ, Phó Lan Quân ngồi trước bàn trang điểm đưa lưng về phía hắn, cô vừa soi gương vừa cài nụ hoa vừa nở vào bên vành tai, tâm trạng có vẻ tốt lắm, chốc chốc lại nghe thấy ngân nga điệu nhạc nào đó, hình như là tự cô nghĩ ra. Quanh người cô tỏa ra sắc đỏ của mặt trời, rực rỡ và sống động.
Cố Linh Dục dựa vào đầu giường, nửa tỉnh nửa mê mỉm cười ngắm cô, đến tận khi Phó Lan Quân cảm nhận được có ánh mắt nóng như thiêu đốt lưng mình thì mới hoảng hốt xoay người, vẻ mặt hoan hỉ e lệ của thiếu nữ chợt biến thành quẫn bách tức giận, phải mất lúc lâu mới lắp bắp thốt ra được một câu nghe kiểu gì cũng thấy thân mật chẳng khác nào người yêu tán tỉnh ve vãn nhau: “Mặt trời sắp xuống núi rồi còn nằm ì trên giường, quân nhân gì mà lười không tả nổi.”
Cố Linh Dục trở mình xuống giường, hắn đi đến bàn trang điểm rồi ngồi xổm xuống, thái độ ngượng nghịu lạ thường: “Cố phu nhân, giúp tôi chải đầu nhé.”