Mộng Cổ Xuyên Kim

Chương 43






Liễu ám hoa minh xuân chính hảo,Trọng hồ vụ tán phân lâm saHà xử hoàng hạ phá minh yênNhất thanh đề quá Tô đê hiểu.*


* Là bài thơ "Tô Đê Xuân Hiểu" của Dương Chu, một nhà thơ đời nhà Minh. Bài thơ được đặt tên theo một trong mười cảnh đẹp Tây Hồ, "Tô Đê Xuân Hiểu"**.


**Tô đê xuân hiểu: Cảnh đẹp đứng đầu trong 10 cảnh đẹp của Tây Hồ, chính là phong cảnh khi mùa đông qua đi, mùa xuân lại về, bên bờ đê xuân sắc muôn vẻ. Con đê này là do Tri châu của Hàng Châu, cũng là đại thi hào nổi tiếng thời Bắc Tống Tô Đông Pha xây dựng, vì thế được đặt tên là Tô Đê.



Tô Đê vốn được đặt là Tô Công Đê, theo tên của Tô Đông Pha, Tri châu Hàng Châu bấy giờ, người đã xây dựng con đê này. Con đê xuyên qua cánh rừng lớn, nối hai bờ Nam Bắc của Tây Hồ, phía Nam bắt đầu từ chân núi Bình Sơn, phía Bắc xuống đến thượng nguồn sông Hà Lĩnh. Toàn bộ con đê dài hơn 30 dặm, chiều rộng 36 thước.


Tô Thức cho người nạo vét, đào Tây Hồ, sau đó đem cỏ cây, tre trúc trồng khắp xung quanh, xây nên cảnh sắc này. Hai bên bờ trồng dương liễu, bích đào và nhiều loại cây cỏ khác. Ở giữa xây một tháp đá 6 tòa, cổng hình vòm, đón ánh dương mỗi sớm mai. Từ trên Tô đê có thể nhìn thấy, ánh nắng mặt trời chiếu vào những gợn sóng lăn tăn, sóng lớn trập trùng, cảnh núi non phản chiếu lên mặt hồ, có cửa biển phía đông, có cầu vồng nhỏ bắt qua cầu Lục Kiều giữa hồ. Ngoài ra, ở bên cạnh còn trồng các loại hoa và cây lá như liễu rũ, bích đào, hải đường, phù dung, tử đằng, và bốn mươi loại cây khác nhau khác. Thả bộ trên đê sẽ thấy liễu rũ như khói mây, gió xuân dịu mát, tiếng chim hót véo von, cảnh ý động lòng người, vì thế mới gọi là Tô đê xuân hiểu (nghĩa là buổi sáng mùa xuân trên Tô đê).


Tạm dịch:


Mong tình xuân đến vừa kịp lúcTỏa sương sa trên khắp cây rừngNơi hoàng hạc rẽ khói ban mai.Kêu thánh thót trên Tô Đê mỗi sáng.<bre>






"Tây Hồ phong cảnh lục điều kiêu, nhất chu dương liễu nhất chu đào (1)." Mỗi độ xuân đến, cứ vào tháng ba, cành liễu mảnh mai lại vươn mình, những chú chim xanh biếc (2) trở mình, bay lượn trên không trung, cây bích đào tươi tắn sẽ nở rộ, tựa như những rặng mây đỏ hồng kiêu ngạo trên mặt đất. Mười dặm đê dài, bao phủ một màu sương khói lẫn cảnh sắc mờ ảo, kèm mùi thơm nồng nàn đến nức lòng người đi.


(1) Tây Hồ phong cảnh lục điều kiêu, nhất chu dương liễu nhất chu đào: sáu cảnh đẹp Tây Hồ có thể quan sát trên Tô Đê, trong đó sẽ có cây liễu rũ và cây bích đào. Đây là một câu thơ trong bài "Đê Tô Công" của Vương Doanh thời nhà Minh, một trong những tác phẩm miêu tả về cảnh đẹp Tây Hồ nổi tiếng.



(2) Nguyên văn là chim thúy lãng.


Lâm Dịch và Chương Thiển Ngữ thả cước bộ, chậm rãi bước trên triền đê. Con đê này dài đến gần 30 dặm, phía nam bắt đầu từ chân núi Bình Sơn, phía bắc kéo dài đến hạ nguồn sông Hà Lĩnh, dưới chân núi Hà Sơn. Đây chính là con đê dài mà đến trăm ngàn năm sau, người đời vẫn khen không ngớt, Tô đê. Chỉ là, hiện tại con đê này chưa trải qua nhiều sương gió, so với Tô đê đời sau nhìn hình dáng cũng kém xa. Tô đê hiện tại thoạt nhìn không có được sự tinh xảo phức tạp như sau này.


Hai bên Tô đê là những cành đào rặng liễu. Bây giờ đang là mùa xuân, giữa tháng ba cành đào càng xinh đẹp rực rỡ, liễu rũ như sương khói, đứng ở Tô đê nhìn xuống, mặt nước hồ sáng như gương, bóng cây cầu nhỏ phản chiếu trên mặt nước, kèm rặng dương liễu trên cầu và tiếng chim điểu ngữ líu lo. Đặt mình vào cảnh sắc trên đê, phong cảnh quanh hồ như một bức tranh mở, với nhiều thần thái khác nhau, muôn màu muôn vẻ.


Gió xuân nhè nhẹ từ từ thổi đến, những cành liễu mơ hồ lơ lửng, hoa đào bay lả tả, lướt nhẹ trên khuôn mặt của các du khách, phất phơ trên tà áo, quấn vào mái tóc, che khuất tầm mắt người. Một bức xuân đồ như vậy, cảnh đã đẹp, người lại càng đẹp hơn.


Nhắm mắt lại, hưởng thụ sự tinh tế của ý xuân, toàn thân Lâm Dịch cảm thấy sảng khoái đến tận cùng. Khó trách mà người đời sau coi Hàng Châu là thành phố được yêu thích nhất cả nước. Cảnh trí đẹp mắt như vậy, chỉ cần nhìn thấy thì tâm trạng sẽ tốt hơn hẳn.


Lâm Dịch mở mắt, phát hiện người bên cạnh cũng học theo mình nhắm mắt lại. Chiếc cằm tinh tế hơi ngẩn lên, cái mũi xinh xắn như chú cún nhỏ khẽ động. Hắn bỗng nhiên thích thú, đi đến phía sau, đem hai cánh tay của nàng từ từ dang rộng ra, thẳng tắp 180 độ (3).


(3) Mô phỏng lại động tác trong Titanic.


Chương Thiển Ngữ kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. Lâm Dịch một tay đem đầu nàng chỉnh về như cũ, đồng thời nói, "Nhắm mắt lại, thử một lần cảm nhận, giống cảm giác đang bay phải không?"


"You jump, I jump!" (4)


(4) Một cảnh phim kinh điển trong Titanic.


Hai cánh tay hắn vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, trong đầu hiện lên hình ảnh kinh điển, lời thoại kia bất ngờ thốt ra. Người luôn mẫn tuệ sâu sắc như Chương Thiển Ngữ tựa hồ cũng không nhận ra được ngôn ngữ kỳ quặc của hắn, hoặc là vì không muốn phá vỡ khoảnh khắc làm lòng người mê say lúc này.


Đi dạo quanh Tô đê một lát, Lâm Dịch đột nhiên nói, "Trước đó vài ngày, ta cùng tổ phụ..." Dừng lại một chút, để ý thấy cách xưng hô trên không phân biệt được người nào, lại nói, "Ý ta là lão Tướng gia, ta cùng ngài thương lượng một chút, năm nay muốn chuyển tới địa phương nhận chức trước. Nàng cũng biết, tình thế hiện tại càng ngày càng căng thẳng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể người sau cùng được sẽ là Đoan Vương."


Quan trọng là theo quan sát mười mấy năm qua, ở thời đại nhà Tống không tưởng này, lịch sử tuy có chút khác biệt nhưng lại liên tiếp xảy ra. Mặc dù chuyện xảy ra không hoàn toàn giống như đã biết, nhưng cho đến bây giờ vẫn bám theo dòng lịch sử mà phát triển, cũng không thoát li được khỏi quỹ đạo vốn có. Nếu như vậy, không thể nghi ngờ, xem ra Triệu Cát hình như sẽ là hoàng đế tiếp theo.


"Rời khỏi kinh thành cũng tốt, như vậy sẽ không có nhiều chuyện thị phi!" Chương Thiển Ngữ hoảng hốt trong chốc lát, rồi nói, có lẽ là vì đoạn Lâm Dịch bắt nhắc đến Đoan Vương kia. Ai bảo rằng nàng không để tâm, chẳng qua nàng là thê tử, nên không muốn nhiều lời mà thôi.


Chỉ là, Lâm Dịch không hề nghe ra được hàm ý kín đáo trong lời nói của nàng, vẫn tiếp tục nói, "Nếu đi ra ngoài, ít nhất phải ba năm mới có thể quay về kinh, hoặc ở hẳn bên ngoài cũng không phải là không có khả năng. Ở địa phương hoang vu hẻo lánh, điều kiện so với kinh thành kém hơn nhiều, nàng có thể sẽ không quen..."


Không chờ hắn nói xong, Chương Thiển Ngữ liền ngắt lời, "Phu quân là sợ thiếp không thể chịu khổ được?"


Lâm Dịch không nói lời nào, xem như là thừa nhận. Không đáp lại nàng, vì hắn cũng không nắm chắc năng lực của bản thân ở nơi có điều kiện sống gian khổ như vậy sẽ ra sao, chưa nói ở hiện đại, hắn được sinh ra trong gia đình sung túc, chưa từng chịu khổ qua, mà khi về cổ đại cũng là giường cao gối mềm. Tô gia tuy không tính là nhà giàu có gì, nhưng cũng không hề khiến hắn ủy khuất, trừ việc đối với các phương tiện lạc hậu của cổ đại có chút không thích ứng thì hắn không hề thiếu ăn thiếu mặc, cảm lạnh hay rét cóng gì.


Bây giờ nói ra là ra ngoài trải nghiệm, kỳ thực chính là đi chịu khổ, đồng thời trong đó còn có ý muốn tránh đi chủ ý đối với Đoan Vương. Ngoài hắn biết nhiều nhất ra, không sợ sẽ bị đối thủ khác nắm được đuôi. Mà cũng là để tránh rơi vào ma trảo của Đoan Vương nữa. Bây giờ Chương gia đã cột chung một thuyền với Đoan Vương, mà cái tên Đoan Vương này lại cứ bừa bãi không kiên nể gì, đến lúc đó Chương gia cũng không thể vì hắn mà phản bội lại Đoan Vương được. Nên, cũng chỉ đành nhân lúc hắn còn chỗ cố kỵ mà rời khỏi chốn thị phi này. Đợi ba năm sau trở về, đến lúc đó cũng sẽ bị lãng quên đi.


Mấy ngày gần đây, cho đến tận lúc này, hắn đối với Đoan Vương là đã vô cùng nhẫn nại, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn không dám chắc sẽ không bộc phát. Nghĩ lại, ở hiện đại hắn có bao giờ chịu ủy khuất như vậy đâu?


Đi ra ngoài vốn cũng không phải chuyện của nhiều người, nhưng Đoan Vương lại cố tình đạp một cước, vốn là đi tới một huyện giàu có ở gần Giang Nam, cuối cùng bất đắc dĩ lại thành đến một nơi hoang vu hẻo lánh chưa từng nghe đến.


Chương Thiển Ngữ bỗng khẽ cười thành tiếng, sau đó quay đầu, dùng ánh mắt sáng rực mà quan sát hắn, sau đó nhìn thẳng vào hắn nói, "Dân gian có câu tục ngữ, 'Giá kê tùy kê, giá cẩu tùy cẩu' (5), Thiển Thiển đã được gả cho phu quân, phu quân đi đâu, thiếp đương nhiên sẽ theo đó!"


(5) Giá kê tùy kê, giá cẩu tùy cẩu: gả gà theo gà, gả chó theo chó.



Lâm Dịch bị ánh mắt nghiêm túc của nàng đột nhiên nhìn xoáy vào mình, cảm thấy không được tự nhiên, chớp chớp mắt rồi chuyển đề tài, "Chúng ta cần phải trở về, bằng không bọn Nhị Nha sẽ lo lắng!"


Nói xong, hai chân thúc vào bụng ngựa, quăng một roi vào mông ngựa. Con ngựa trắng liền hí lên rồi vụt chạy, nhanh như một cơn gió. Những sợi tóc của hai người bay lơ lửng giữa không trung, lại quấn vào nhau.


Đến lúc trở lại khe núi, từ xa đã nghe được tiếng của Nhị Nha và Quyển Bích hoan hỉ nói cười, mơ hồ hình như là nói về chuyện bí mật của hắn. Xuống ngựa, ôm Chương Thiển Ngữ xuống xong, hắn liền đem mã xuyến (6) cột chặt ở một thân cây, rồi bước đến chỗ ghế đệm đã trải sẵn, ngồi xuống.


(6) Mã xuyến: dây dùng để cột ngựa.


"Nhị Nha, người đang nói xấu gì ta vậy?" Hắn gần như đùa nói.


Quyển Bích thấy hắn đến thì vô cùng kích động, "Nhị Nha nói trù nghệ của cô gia còn giỏi hơn tỷ ấy, là thật sao?"


Dứt lời, Chương Thiển Ngữ cũng tò mò quay đầu lại nhìn hắn, hoặc đúng hơn là ngạc nhiên mà nhìn. Nam nhân cũng biết trù nghệ sao?


"Nha đầu kia!" Lâm Dịch cười liếc Nhị Nha một cái, nói với Quyển Bích, "Đừng nghe nha đầu này nói bậy, ta sao có thể có đôi tay khéo léo như nha đầu này được."


"Nói bậy khi mô, công tử dù rằng tay nghề không tốt như ta, nhưng mà biết làm nhiều kiểu lắm, rất nhiều món ăn đều là công tử vẻ cho ta, mà những món ni trước nớ cũng chưa nghe nói tới lần mô!" Vì muốn chứng minh lời của mình là thật, nàng xoay người, chỉ vào tay áo Tô Nghiễn, "Như cây Tô mộc đầu (7) ni, chàng nói phải khôn?"


(7) Tô mộc đầu: ý Nhị Nha là nói đến cây xiên thịt được vót bằng tre, do Lâm Dịch chế ra. Nên mới gọi là Tô mộc đầu.



Tô Nghiễn đối với nàng từ trước đến nay đều cưng chiều, sờ sờ đầu nàng, gật đầu đáp, "Chính xác, công tử đối với chuyện ăn uống quả thật có tìm hiểu qua!"


Lúc này lại đến phiên Chương Thiển Ngữ và Quyển Bích ngạc nhiên.


Lâm Dịch cũng không phản bác, mỉm cười, ngồi thu lại trên đệm, ăn điểm tâm. Ở trên bãi cỏ bày ra một cái giá nướng thịt mà hắn đã nhờ thợ rèn đặc chế, bên cạnh là một ít củi khô. Có thể là lúc bọn hắn rời đi đã có người nhặt về. Xiên bằng tre và những thứ khác cũng được tỉa gọt sạch sẽ, còn xiên thịt ngay ngắn sẵn.


Chỉnh tốt giá nướng, Tô Nghiễn nhóm lửa bên đó lên. Kỳ thật nếu có một chút khói than sẽ tốt hơn, chỉ là ở cổ đại không dễ gì có được lửa than, nên đành phải dùng củi khô để thay thế.


Khi lửa đã cháy tốt, than cũng đã đỏ rực, Lâm Dịch mới đặt những cây xiên tre có thịt lên giá nướng, để tránh bị hun khói.


Chương Thiển Ngữ ngồi xổm một bên nhìn hắn bận rộn, bộ dạng nóng lòng muốn thử, chỉ là nàng một thân áo váy quần dài, không quá tiện. Lâm Dịch nhìn một chút, bước đến cách đó không xa, nhổ một dây cỏ dại, đem hai cổ tay áo của nàng cột lên. Thật ra là hoàn toàn có thể xắn tay áo của nàng lên, chỉ là sợ nàng không đồng ý như vậy.


Cứ thế, Chương Thiển Ngữ cũng cầm một chuỗi thịt, không ngừng ở trên giá nướng đảo qua đảo lại, gần như là theo tần suất cứ mười giây nàng lại đảo một lần, bộ dạng rất căng thẳng, giống như sợ Quyển Bích sẽ làm cháy mất vậy. Trong từ điển của đại tiểu thư nàng hoàn toàn không có từ thất bại, đương nhiên chỉ trừ cái danh trù nghệ hạng nhất này mà thôi.


Nhìn nàng như vậy, Lâm Dịch đột nhiên nở nụ cười, đại khái là ở cùng nàng lâu như vậy chưa bao giờ thấy qua hình ảnh như lúc này. Hai bên cánh tay được cột cây dây leo, mắt thì bị khói xông vào, đến chảy nước đầm đìa, nhưng tròng mắt vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm lên giá nướng thịt. Sự tập trung cao độ kia thật giống với các nhà khoa học liều mạng trong phòng thí nghiệm.


Khuôn mặt thanh tú của Chương Thiển Ngữ thì đỏ bừng, cầm xiên tre hết đảo qua phải lại đảo qua trái, cứng nhắc đặt một chỗ.


"Được rồi, nàng càng đảo liên tục thì nó sẽ càng không dễ chín." Lâm Dịch sau khi cười xong thì lấy tay giữ lại cái xiên tre trên tay nàng, cầm lấy gia vị bên cạnh quét lên trên. "Nàng định cứ như vậy mà nướng, không cần gia vị à?"


Chương Thiển Ngữ tò mò, chăm chú nhìn gói đồ gia vị đặc biệt kia, bỗng nhiên phát hiện bên trong có hai cái cọng như chóp bút màu đỏ. Nàng thò tay cầm lên thử, ngập ngừng nói, "Đây là... lạt tử (8)?"


(8) Lạt tử: ớt.


Lâm Dịch quay đầu, phát hiện nàng đang cầm trong tay một khúc ớt đã bị cắt bỏ, đại khái là không được mài nhỏ toàn bộ, "Ừ, rất nhiều người không thể đoán được những gia vị này, không ngờ nàng có thể nhận ra được!"


"... Nhưng mà lạt tử không phải có độc sao?" Chương Thiển Ngữ nhìn hắn kỳ quái, nếu không phải biết chàng là người không bình thường, chỉ e đã sớm sợ hãi. Những thứ như vậy cũng có thể làm gia vì sao?


Lâm Dịch biết, vì ớt có chất kích thích, nên người cổ đại đều tưởng có chứa độc tính. Nhắc đến cây ớt này, mãi đến thời nhà Minh mới được nhập vào Trung Quốc, những thứ trong tay hắn là do trước kia ở trong núi phát hiện được một hai gốc, nên mới đem về phơi nắng để cất giữ.


"Kỳ thật nó không có độc, chỉ là hương vị có tính kích thích, người không biết không cẩn thận ăn vào sẽ cảm giác đầu lưỡi tê liệt, thân lưỡi nóng rát, nên mới hiểu lầm là nó có độc tính." Lâm Dịch ở một bên vừa quét gia vị vừa giải thích cho nàng.


"Phu quân cũng từng đọc qua về y thuật?"


"Không có, còn nàng, vì sao lại biết về nó?" Lâm Dịch nghi hoặc hỏi, dù sao những người xung quan hắn hình như chưa bao giờ nhận ra, không ngờ Chương Thiển Ngữ vừa nhìn đã biết.


"Ở Tạp Đàm Du Ký (9) đã từng nhìn thấy qua tranh vẽ giống như vậy, có chút nghi ngờ nên mới hỏi!"


(9) Tạp Đàm Du Ký: chỉ những ghi chép vụn vặt, không thống nhất ở nhiều sách vở khác nhau.


Xiên thịt trên tay đã được nướng vàng, tỏa ra mùi thơm, Lâm Dịch lấy hai xiên tre kiểm tra, rồi đưa cho Chương Thiển Ngữ, "Thử một chút xem."


Nàng nhận lấy, trên chóp mũi đã ngửi được mùi thơm mê người, lập tức có cảm giác thèm thuồng, thử một chút, cảm nhận được vị thơm mềm của thịt, không quá béo không quá ngán, còn có cảm giác cay cay của ớt, đầu lưỡi tê tê, nhưng lại sảng khoái vô cùng.


"Thế nào?" Lâm Dịch mang theo vài phần mong chờ hỏi. Hắn cũng không nhận ra, bản thân thế mà lại mong chờ phản ứng của nàng.


Chương Thiển Ngữ nở nụ cười, "Ngon lắm!"


Lâm Dịch vừa nghe, mắt đã híp lại thành một đường.


Lúc này cũng có vài người xông đến cái giá nướng, cũng không để ý hình tượng của mình, ở tại ngoại thành này, tự tay cầm lấy, tiêu diệt sạch sẽ số hoa quả và thức ăn mang theo.


Sau khi ăn xong, vài người ở trong núi đi dạo chốc lát, cảm thụ một chút hơi thở của ngày xuân, thưởng thức những nhành hoa nhánh cỏ kỳ lạ ở chốn cây rừng hoang dã, bướm bay chim hót, thẳng đến khi mặt trời lặn xuống phía tây mới trở về phủ.


_____________________