Mộng Có Đành Buông

Chương 67




Một buổi chiều ôm tôi trong vòng tay, Phúc thừa nhận với tôi:

– Ngày đó anh cất giấu mọi chứng cứ tội lỗi của Hồng Anh vì không muốn ảnh hưởng uy tín xây dựng bao năm, dù là sai trái nhưng anh muốn tất cả chỉ là dĩ vãng, từ lúc lên nắm quyền anh đã xác định kinh doanh lành mạnh. Cuối cùng mọi chuyện vẫn bị phanh phui, xem như là luật nhân quả. Điều anh tức giận không phải vì Hồng Anh phá sản, mà vì cảm giác bị phản bội, bị lừa dối.

Tôi sụt sịt gật đầu. Nhìn sâu vào mắt anh, cảm nhận tình yêu của anh đầy ắp trong đáy mắt, trái tim tôi như tan thành nước. Mỉm cười tôi nói với anh:

– Em muốn nói với anh một lời xin lỗi, lỗi của em là không thành thật với anh… Lẽ ra, em đừng giấu anh mọi chuyện thì chúng ta đã sớm có được hạnh phúc… như lúc này.

Một lời xin lỗi là không đủ… Tôi đã để hận thù chiếm giữ lý trí, đã không trân trọng tình cảm của anh, luôn áp đặt định kiến xấu xa cho anh mà không nhìn sâu vào bản chất tốt đẹp, để rồi những hiểu lầm đẩy tôi và anh về hai bên bờ chiến tuyến.

Phúc nâng cằm tôi, nụ hôn say đắm anh đặt lên môi tôi dịu dàng an ủi, trấn an tôi không sao hết… Chẳng phải chúng tôi đã xóa bỏ mọi rào cản để rồi được bên nhau như hiện tại sao?

Trong lòng vẫn canh cánh về mẹ, tôi hồi hộp hỏi anh:

– Chuyện năm xưa… có hi vọng gì không anh?

Phúc áy náy lắc đầu đáp:

– Anh đã tìm người thân của mẹ em nhưng chưa có kết quả, có khả năng mẹ em không dùng tên thật, những người thân còn lại của mẹ em cũng không quan tâm tìm kiếm.

Tôi gật nhẹ. Cái tên “Hiền” mà mọi người gọi mẹ có khả năng là tên giả. Mẹ còn không có chứng minh thư, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao, chỉ biết thời điểm đó mẹ làm các công việc chân tay, ai thuê gì mẹ làm nấy nên cũng không cần đến giấy tờ.

Đưa Phúc vào bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe lần cuối, tôi và anh đều mừng rỡ trước nhận định của bác sĩ: anh đã phục hồi hoàn toàn sau thương tích nặng cách đây nửa năm. Nửa năm đau đớn và cả ngọt ngào đầy ắp khi tôi được ở bên anh, ngày lại ngày chăm sóc anh sau bao ngày tháng sống trong hận thù ngu ngốc.

Suốt nửa năm qua, Kim Ngân vẫn không chịu từ bỏ. Tôi và Phúc chưa tổ chức đám cưới, việc đăng ký kết hôn cũng chưa thể tiến hành vì giấy tờ mang tên “Nguyễn Hải Yến” của tôi không thể xác minh quê quán, thế nên Ngân vẫn cứ hi vọng không thôi. Mà loại người như cô ta, chỉ sợ tôi và Phúc đã chính thức là vợ chồng thế nào thì cô ta vẫn cứ cố chấp, bám dai như đỉa. Cô ta liên tục xin lỗi Phúc, tìm mọi cách nịnh nọt bà Trinh với đủ thứ quà cáp. Nếu như là một bà mẹ chồng tham tiền, có thể bà ấy đã nhìn rõ chênh lệch giữa tôi và Ngân để lựa chọn và ép buộc Phúc, có điều bà Trinh lại đặt hạnh phúc của con trai bà lên trên hết mà tìm cách lảng tránh Ngân. Lão Tài bị cảnh sát cảnh cáo, lại thêm con gái tìm cách gần gũi Phúc nên lão án binh bất động, nhưng một khi Ngân không đạt được mục đích, cô ta cay cú thì mọi chuyện sẽ khác.

Phúc đã đến văn phòng Tâm Đức làm việc trở lại, còn tôi… niềm vui tràn ngập khi phát hiện que thử thai lên hai vạch trong sự mong chờ suốt nửa năm bên nhau. Mừng chưa được bao lâu, tôi nghén lên nghén xuống, mặt mũi xây xẩm choáng váng. Bà Trinh lo lắng nói:

– Chi không đi làm nữa, ở nhà để mẹ chăm!

Phúc đồng tình với mẹ, tôi cũng chẳng còn cách nào, hiểu lúc này con là quan trọng nhất. Tôi quyết định ở nhà dưỡng thai ở tuần thứ tám để Phúc yên tâm làm việc, bà Trinh yên tâm chăm con dâu cháu nội.

Đang đọc sách, điện thoại của tôi bất ngờ reo vang, một âm giọng đàn ông xa lạ vang lên:

– Cô Chi phải không, có người gửi bưu phẩm cho cô?

– Ai gửi cho tôi vậy ạ?

– Tôi không rõ, cô cứ xuống xem còn ký nhận giúp tôi.

Tôi có chút lo lắng, nhìn qua cửa sổ thấy đúng là có người ở bên vận chuyển đang chờ đợi. Bà Trinh đi đâu không có nhà, Phúc vẫn để hai vệ sĩ ở nhà bảo vệ hai người phụ nữ, lúc này tôi cẩn thận bảo bọn họ đi cùng tôi ra cổng.

Gói hàng nhỏ không đề tên người gửi, chỉ như một tập tài liệu. Hai vệ sĩ cẩn thận mở giúp tôi, những bức ảnh cũ kỹ trong đó lập tức đập vào mắt tôi. Ảnh mẹ tôi… tất cả có khoảng mười tấm ảnh mẹ tôi cách đây rất nhiều năm, là những bức ảnh chụp lén mẹ tôi đang nấu ăn trong một căn bếp sang trọng. Người này… biết mẹ tôi, còn biết tôi đang tìm kiếm mẹ. Kẻ chụp những bức ảnh mẹ tôi thời con gái thế này… khả năng cao là cha tôi, một người đàn ông giàu có, có vợ có con đề huề mà vẫn say mê rồi ép buộc mẹ tôi. Cũng có nghĩa… kẻ gửi ảnh cho tôi biết ông ta là ai!