– Chỉ cần có thêm người cùng em tìm kiếm là em vui lắm rồi!
Tôi vui vẻ nói, còn trình bày với Phúc việc tôi thuê người tìm kiếm cha tôi thế nào. Bao nhiêu năm qua, đến cái tên ông ta tôi còn không biết, chỉ nhớ khuôn mặt vợ ông ta, việc tìm người quả thực vô cùng khó khăn. Năm đó tài xế đâm mẹ tôi đã lao đầu vào tàu hỏa trong vội vã bỏ trốn, cuối cùng vụ án kết thúc tức tưởi mà chẳng hề đụng đến một sợi tóc của mụ đàn bà ác nghiệt kia. Chỉ cần tìm được dù chỉ một chút dấu tích về vợ chồng ông ta, nhất định có thể truy ra mọi chuyện!
Ông bà tôi mất sớm, mười tám tuổi mẹ tôi đã rời quê ra thành phố tìm việc làm, làm đủ nghề để sống, qua những câu chuyện mẹ kể tôi biết như vậy, mẹ cũng không đưa tôi về thăm quê lần nào nên tôi còn chẳng biết mình gốc ở đâu. Mười ba năm là một quãng thời gian quá dài, tôi không dám hi vọng Phúc sẽ tìm được gốc gác, hành trình cuộc đời của mẹ chỉ qua một tấm ảnh, nhưng dù sao có thêm anh là có thêm cơ hội.
Trên xe Phúc, chẳng biết tôi thiếp đi từ lúc nào, chợt tỉnh lại nhìn qua cửa kính, phát hiện anh đã dừng xe trước đồn cảnh sát. Tôi quay sang anh thắc mắc:
– Chúng ta gặp cảnh sát sao?
– Đã đến lúc tuân thủ pháp luật.
Phúc nhếch nhẹ khóe miệng, anh mở cửa xe bước ra. Tôi lập tức theo anh vào trong đồn công an phường xảy ra vụ việc chiều nay. Phúc nộp video camera hành trình xe anh ghi lại việc đám người của lão Tài chặn xe anh, kèm theo cả những tin nhắn hăm dọa của lão ta. Tôi thầm hiểu lão không phải đối thủ của anh. Vốn dĩ Phúc muốn đền ơn lão, chiều theo ý lão nhưng cha con lão quá đáng như vậy, anh cũng không thể để lão trèo lên đầu lên cổ được. Lão muốn dùng ơn nghĩa để ép buộc anh theo ý mình, không được như ý thì trở mặt hãm hại anh, chẳng tử tế tốt lành gì. Đã thích chơi bẩn thì anh sẽ đáp lại cho lão chừa!
– Chúng tôi sẽ triệu tập ông Tài đến để nhắc nhở, anh chị cứ về đi!
Phúc nói lời cảm ơn anh cảnh sát, cùng tôi trở lại xe. Tôi biết nếu đối đầu bằng vũ lực anh cũng chẳng sợ lão, nhưng anh nắm trong tay bằng chứng việc làm ép người sai trái của lão, tốt hơn hết để pháp luật ra tay.
– Thế này, chỉ sợ lão ta càng điên cuồng hơn anh ạ!
Tôi lo lắng nói khi vào xe, Phúc nhún vai đáp:
– Trước hết chúng ta cứ nhờ pháp luật, nếu không được, sẽ có kẻ thay tôi đáp lại lão, đừng lo.
Vậy là cả về pháp luật lẫn những gì đáp trả đen tối phía sau, anh đều không sợ lão. Con trai của kẻ buôn bán vũ khí mà phải sợ bị kẻ khác đe dọa sao, đúng là chuyện nực cười! Nghĩ rồi tự nhiên hai má tôi lại nong nóng… Anh đâu cần tôi bảo vệ, có khi… lại còn là chiều ngược lại. Tự nhận mình bảo vệ anh, quả thực có hơi huênh hoang!
– Nghĩ gì thế?
Anh đánh lái chiếc xe, thờ ơ hỏi, hai mắt vẫn nhìn đường không quay sang tôi. Đang mải nghĩ lung tung, tôi chợt giật mình, càng cảm thấy ngại ngùng hơn, chỉ lí nhí:
– Anh… cho em dùng một khẩu súng được không? Có nó… em mới bảo vệ anh được!
– Phụ nữ không nên dùng súng.
Anh thẳng thắn từ chối đề nghị của tôi! Tôi lúng túng hỏi:
– Vậy… em phải bảo vệ anh bằng cách nào?
– Chỉ cần ở bên tôi.
Tôi sững sờ, cảm giác máu huyết trong người như đông cứng. Quả thực anh không cần tôi bảo vệ, còn thẳng thắn nói với tôi thêm một lần. Khẽ gật đầu tôi ậm ừ chấp nhận, trái tim lại đập rộn ràng trong lồng ngực vì anh.
– Tôi sẽ cho cô xem đoạn video vào đêm Quân đột nhập Hồng Anh.
Tôi há hốc miệng, bất ngờ vô cùng trước những lời anh vừa nói, chỉ biết lắp bắp:
– Em… em muốn xem video đó! Anh… anh đã biết ai hại Quân phải không?
– Lúc này không tiện, về đến nhà tôi sẽ cho cô xem.
Tôi nuốt nghẹn gật đầu chấp nhận, từ lúc ấy chỉ đếm từng giây mong sớm được xem video quý giá kia, cũng để xác nhận rõ ràng Phúc không nói dối tôi!
Vừa bước vào phòng, tôi đã níu tay Phúc, khuôn mặt đỏ gay, dồn dập hỏi:
– Anh… video?
Phúc cau mày mở điện thoại, anh kiên nhẫn nhìn biểu hiện trên khuôn mặt tôi. Camera gắn ở trước cửa phòng tài liệu. Quân mặc bộ đồ màu đen bó sát như tôi vẫn thường mặc để tiện hành động, anh đang tìm cách mở khóa căn phòng chứa tài liệu. Cạch một tiếng, anh đắc ý khi cánh cửa mở ra.
PẰNG!
Phát đạn bắt trượt vào cánh cửa sáng lóe lên, Quân lập tức rút súng.
Chíu!
Âm thanh tiếng súng chói tai từ loại súng riêng của tổ chức vang lên. Tiếng hự đau đớn phát ra ngay sau đó, Quân tiếp tục đẩy cửa bước vào phòng. Chưa đến ba mươi giây sau, Phúc cũng chạy đến, đứng ngay ở cửa, giương khẩu súng ngắn nhắm vào trong.
PẰNG!
– ĐỨNG YÊN!
Phúc gào to. Ngay sau đó, Quân xông ra, với trình độ võ thuật siêu hạng, Quân đạp một đạp làm làm Phúc ngã vật ra đất. Quân ôm bên tay bị thương chạy trốn.
Những gì Phúc nói là sự thật. Anh không giết Quân dù Quân đã bắn chết một người của anh. Dòng nước mắt mặn đắng trên má tôi lăn dài khi tận mắt chứng kiến tất cả. Vậy… kẻ nào đã giết Quân?
– Người của tôi vẫn đuổi theo Quân đến bờ sông, cho đến khi nghe được một âm thanh giống với tiếng súng mà gã bắn người anh em của tôi, ngay sau đó gã ngã xuống sông.