Tôi níu lấy tay Phúc, nhìn sâu vào mắt anh van vỉ. Phúc đanh giọng:
– Hắn chết là đáng kiếp!
Tôi tức giận trước sự cứng rắn thù hằn của Phúc, bực bội xoay lưng về anh. Thực tình tôi đã muốn chiều theo anh nhưng anh không hợp tác, vậy thì tôi cũng sẽ cho anh hiểu sự phản đối của tôi là thế nào!
Phúc bực bội hừ một tiếng, vùng dậy khỏi giường, vào toilet một hồi rồi mở tủ thay quần áo, sau đó bước khỏi phòng. Thở dài nhìn cánh cửa đóng sầm một tiếng, tôi chỉ biết khoảng cách giữa tôi và anh vẫn xa muôn trượng. Trên cả những gì gọi là yêu đương, hiện thực vả vào mặt tôi và anh những cú vả tối tăm mặt mũi khó lòng buông bỏ để sống trọn với trái tim, hay chăng tình yêu giữa tôi và anh chẳng có bao nhiêu, nhưng… có thể nào đòi hỏi được đây?
Có tiếng gõ cửa, âm giọng chị Hợp vang lên bên ngoài:
– Cô Chi, cô tỉnh rồi phải không? Cậu Phúc nói sáng nay cô còn mệt thì cứ nghỉ ngơi tiếp, còn cảm thấy khỏe rồi thì xuống nhà ăn sáng còn đi làm.
Còn phải nhờ người truyền lời nữa, anh không nói được với tôi chắc? Tôi đáp lời cho chị ấy yên tâm:
– Em khỏe rồi, em xuống nhà bây giờ đây.
Tôi thay một bộ đồ có vẻ tử tế nhất với áo sơ mi và quần vải, mái tóc ngang lưng buộc gọn sau gáy, bước xuống phòng ăn. Phúc đang ngồi ở bàn ăn, tay cầm ipad đọc tin tức, trước mặt anh là bữa sáng với bánh mì sandwich cùng thịt nguội và trứng ốp la, dường như có ý chờ tôi cùng ăn thì phải. Chẳng biết phải nghĩ sao, tôi ngồi xuống đối diện anh, kẹp trứng thịt vào bánh mì rồi đưa ra trước mặt anh:
– Anh ăn đi! Chuyện kia… anh không muốn giúp em thì thôi, nhưng cái ví của em… có ảnh mẹ em… anh có thể tìm lại giúp em được không?
Phúc “ừm” một tiếng, nhận chiếc bánh từ tay tôi. Cảm giác có chút nhẹ nhõm tôi mỉm cười tự làm bữa sáng cho mình. Lần đầu tiên tôi và anh có một cuộc đối thoại bình thường như bao người, tưởng chừng giản đơn mà lại khó như bước qua cả vực thẳm.
Sau bữa sáng, Phúc nhìn tôi từ đỉnh đầu xuống gót chân, khẽ cau mày:
– Ăn mặc như cô làm xấu mặt tôi.
Tôi cũng tự thấy quần áo của mình không phù hợp, chân còn đi một đôi dép xốp mà lúc trước tôi dùng đi chợ.
– Đi mua đồ!
Phúc hất nhẹ hàm, tôi há hốc miệng nhìn theo khi anh bước đi trước. Lúng túng lên xe anh, tôi còn vào siêu thị mua sắm những bộ quần áo vest lịch sự mà anh là người trả tiền cho vệ sĩ mới của anh. Có chút hài lòng anh gật đầu, đưa tôi cùng đến văn phòng công ty Tâm Đức.
Lên tầng năm, phòng làm việc của Phúc, tôi vừa tìm cho mình một chiếc bàn làm việc, chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng âm giọng Ngân:
– Anh Phúc… hôm nay anh đến muộn à?
Cô ta chỉ gõ cửa lịch sự, ngay sau đó tự ý mở cửa bước vào. Thấy tôi trong bộ quần áo vest nữ thư ký màu ghi, cô ta long đôi mắt:
– Anh… vệ sĩ thì ở bên ngoài chứ, tại sao cô ta lại ngồi ở bàn làm việc của em?
Tôi nhìn lại nơi mình vừa ngồi, cũng cảm thấy mình vừa ngồi vào chiếc bàn nhỏ mà cô ta nói là “bàn của cô ta”. Phúc vừa cắm dây sạc cho laptop vừa nói:
– Anh cần một vệ sĩ có thể kiêm thư ký, cô ấy thích hợp hơn em.
Sắc mặt Ngân lập tức sa sầm, còn tôi thì hết sức kinh ngạc. Vậy nghĩa là… từ lúc này tôi thay thế Ngân hoàn toàn, trở thành thư ký cho anh?
Ngân cố gắng nín nhịn nỗi ấm ức trong lòng để có thể nhẹ nhàng phản đối, sắc mặt đỏ gay, hai mắt long lanh cô ta nhìn Phúc:
– Sao có thể thế? Em là vợ của anh mà! Em không đồng ý!
Phúc không trả lời, tôi cũng quyết định mặc kệ cô ta, tiếp quản những công việc giấy tờ mà Ngân đang làm còn để trên bàn.
Ngân đứng lặng chứng kiến tất cả, cơ thể tức đến run rẩy. Không còn giữ được bình tĩnh, cô ta bước đến trước Phúc, quăng hết giấy tờ trên bàn anh xuống đất, thái độ như phát điên mà gào to:
– Lê Phúc? Nhờ ai mà anh có được như ngày hôm nay? Cô ta hại anh mất hết tất cả, không phải nhờ có tôi mà anh mới giữ được công ty Tâm Đức đang ngày một phát triển thế này sao?