Mộng Chiếu

Chương 72: Triêu Hà [1]




Nắng nhạt khảm vào căn phòng, đổ lên bờ vai hai nam nhân ngồi đối diện nhau, một gã tóc đen phủ kín lưng, một kẻ tóc vàng ánh kim rủ sau gáy. Hai nam nhân mỗi người một vẻ chẳng ai giống ai, chỉ duy có một điểm mà đôi người cực kỳ ăn ý: Đó là đôi mắt đăm chiêu dõi theo từng nước đi trên bàn cờ.

Ôn Kỳ Thiên hạ một quân trắng, thần sắc bình ổn khó đoán, Tô Mạc Vãn hờ hững đặt tay lên cằm, một lúc sau mới biếng nhác vươn tay hạ cờ. Không gian bốn xung quanh im lặng vô cùng, có chăng cũng chỉ nghe được tiếng ''lạch cạch'' khi quân cờ chạm vào bàn cờ.

Được một lúc lâu, Ôn Trưởng sự thở dài chán nản, cặp mắt xanh khẽ đảo qua một lượt rồi nói: ''Cậu biết chuyện hai bộ lạc Cát Lạp Chân và Đông Mã Lặc xảy ra tranh chấp rồi, đúng chứ?'' Tô Mạc Vãn chống tay lên má thờ ơ đáp: ''Ừ. Cát Lạp Chân là bộ lạc từng làm ăn với chúng ta, giờ thì không còn nữa rồi. Nghe điều tra thì xung đột này xảy ra bắt nguồn từ phần đất tổ khi xưa của tộc Tiên Ty, có vẻ nó rất lớn.''

Ôn Kỳ Thiên rất nhanh đã có thể nhìn ra sơ hở trong thế cờ của vị lâu chủ, y không nhanh không chậm mà hạ tay, miệng nói: ''Đây đều là hai bộ lạc lớn, xung đột liên quan đến việc đòi đất thì khả năng cao sẽ dẫn đến chiến tranh.''

''Đành kệ thôi, dẫu sao chúng cũng chẳng liên quan đến chúng ta''. Tô Mạc Vãn uống một ngụm trà, tay kia mân mê một quân cờ đen, ''Cát Lạp Chân đã không còn là cộng sự của Thiên Cực lâu, chẳng cần phải nhúng tay vào mấy chuyện lằng nhằng này, dẫu sao ta cũng không thích lo chuyện bao đồng."

Vị Trưởng sự thư thả nói: ''Ta cũng có khác gì cậu đâu. Nhưng ta thấy việc này không đơn giản.''

''Hửm...?''

''Không, hoặc cũng có thể...''

Mọi nước cờ đều dừng lại, gió đưa đẩy nhẹ tấm mành châu trước cửa, mang theo hương thơm dễ chịu của đất sau cơn mưa. Tô Mạc Vãn trầm tư một lúc rồi nhìn người bạn của mình, lòng có chút nghi hoặc: ''Cậu vẫn hệt như ngày nào.''

''Ồ, cậu cũng có khác gì đâu.''

Một điệu cười khúc khích của nam nhân vang lên trong vài khắc ngắn ngủi, dường như tên họ Ôn đang cố ra vẻ thần bí để khiêu khích người kia, y ngả người về phía trước, ánh nhìn tinh tường một lần nữa chiếu qua bàn cờ, trong tức khắc, tay y đưa lên. Một tiếng ''cạch'' đầy sức nặng phát ra, thoáng chốc căn phòng lặng thinh không một động tĩnh.

Thế cục đã an bài.

Tô Mạc Vãn chỉ cười nhẹ, mi mắt lim dim hơi cụp xuống, ''Ôn Kỳ Thiên, người ta gọi cậu là cao thủ, quả không sai'', hắn nói với cái giọng đều đều hờ hững như mọi khi. Có chăng chỉ Ôn Kỳ Thiên mới hiểu rõ, ẩn sau ngữ điệu ấy là vô vàn sự tán dương không ngớt.

''Đã quá khen, thắng được cậu cũng không dễ''. Y mân mê quân cờ trên tay, mỉm cười với người phía trước một cách rất ư là kiêu hãnh.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, sắc mặt của y đã biến chuyển hoàn toàn, dáng vẻ trở nên lãnh đạm một cách lạ thường, con người này chưa bao giờ dễ nắm bắt, cũng chưa bao giờ dễ để bị nhìn thấu. Y cất giọng: ''Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lục Ảnh môn.''

Như hiểu được chuyện gì, Tô Mạc Vãn lập tức buông quân cờ đang mân mê trên tay xuống, giữ im lặng trong một lúc lâu, hắn âm thầm suy tính rất nhiều, cuối cùng mới chậm rãi mở lời: ''Cậu đã phát hiện điều gì?"

Ôn Trưởng sự thư thả lấy từ trong vạt áo bên ngực trái ra một mảnh giấy đã bị cháy xém một nửa, động tác của y chậm rãi một cách khó hiểu nhưng trên mặt lại lộ ra thứ biểu cảm lạ lùng khiến người ngoài phải nổi gai ốc, có lẽ là bởi quá phấn khích chăng? Y cười, một nụ cười quỷ dị được che đậy một cách nửa vời. Ôn Kỳ Thiên không kìm được mà rùng mình, nhếch môi cười với Tô Mạc Vãn trong khi bản thân đang hua hua mảnh giấy trước mặt hắn:

''Cậu xem, ta đã bắt được một tên nội gián.''

Vị lâu chủ hơi mím môi, song mặt mày vẫn không có dấu hiệu biến sắc, hắn hơi cau mày chất vấn kẻ trước mặt: ''Chuyện quan trọng vậy sao bây giờ mới nói!'' Ôn Kỳ Thiên chỉ đành cười xoà nhún vai làm bộ không phải lỗi của mình rồi đưa mảnh giấy cho họ Tô: ''Chịu thôi, tại trước đấy cậu mời ta chơi cờ mà, ta nào dám làm mất nhã hứng của cậu.''

Tô Mạc Vãn mở ra đọc qua một lượt, ánh mắt tối sẩm đầy phức tạp hết nhìn mảnh giấy rồi lại nhìn Ôn Kỳ Thiên, y như hiểu ra đại ý trong ánh nhìn của vị lâu chủ nên ngay sau đó liền chậm rãi trình bày tường tận, vừa nói vừa nhâm nhi trà, vẻ cười cợt đắc ý: ''Trong binh pháp có câu: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đảo ngược lại cũng không sai. Tên nội gián này ẩn mình trong thân phận là một xa phu trong lâu. Gã đó bị ta bắt gặp vào đêm hôm qua, khi gã đang âm thầm viết mật báo gửi cho Lục Ảnh môn. Khi bị ta phát giác, gã liền lập tức châm lửa đốt cháy bức thư đang viết dở, bóp chết con quạ truyền tin rồi uống thuốc độc tự vẫn.''

Y dừng lại một lúc, bình thản rót cho bản thâm một chén trà mới, vừa nhấm nháp một cách thư thả vừa nói: ''Thực ra lúc ấy độc ngấm chưa sâu, cái mạng của gã hoàn toàn có thể giữ được. Nhưng ta biết kể cả có áp giải gã về tra hỏi thì cũng như không, bởi không sớm thì muộn gã cũng sẽ cắn lưỡi tự tử hoặc làm một điều gì đó tương tự. Cho nên, ta đã quyết định cứu lấy mảnh giấy kia, dẫu sao nó vẫn sẽ giá trị hơn một kẻ ngoan cố cứng đầu.''

Tô Mạc Vãn liếc mắt nhìn kẻ trước mặt, không nhịn được mà cười một tiếng. Vị lâu chủ đứng dậy cất mảnh giấy đi, khoác áo lên vai rồi tiến thẳng ra cửa.

Khi lướt ngang qua Ôn Kỳ Thiên, hắn bất chợt dừng lại, tay trái siết lại thành quyền rồi đặt lên ngực vị Trưởng sự, ở nơi gần trái tim nhất, y thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, rồi cũng bật cười. Đây chính là biểu thị của cả hai khi còn nhỏ.

Hắn nói, giọng quả quyết xen lẫn tán thưởng: ''Ta thực lòng không muốn khen nữa đâu, nhưng cậu đã làm rất tốt.''

''Trở về chỗ cũ. À, cho gọi tên nhóc đó nữa, ta cần bàn chuyện.''

...

Đã bảy ngoài sau khi Nhiếp Tư Mặc đổ bệnh, cũng là bảy ngày nàng ''bị'' bắt phải ở yên trong phòng, hết lần này đến lần khác lang y đi vào bắt mạch rồi lại kê thuốc. Vòng luẩn quẩn hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại ấy vô tình khiến Nhiếp Tư Mặc có một khoảng lặng trong tâm trí, mà nó cũng vô tình cho nàng được "sống lại" những ngày cũ tẻ nhạt tưởng chừng đã tan biến từ lâu. Không phải nghĩ, không phải lo, cũng không cần phải vui.



Già Lam chính là người duy nhất bên cạnh nàng những ngày qua, nàng ta không nói quá nhiều, cũng không hỏi han gì mà chỉ đơn giản là ở bên lặng lẽ trông nom. Đến bây giờ thể trạng của nàng cũng coi như đã khá hơn trước, ít nhất đã có thể tự mình đi lại mà không cần phải bám víu vào bất kỳ vật gì.

Buổi trưa hôm nay vừa kịp bỏ bụng một bát mỳ gạo thì nhận được lệnh triệu tập của Tô Mạc Vãn từ miệng Ôn Kỳ Thiên, Nhiếp Tư Mặc ngỡ ngàng không thôi, và tất nhiên trong nàng lúc bấy giờ là vô vàn cảm xúc lẫn lộn, vừa có háo hức, vừa có dè chừng. Nhưng dẫu có thế nào đi chăng nữa cũng không thể xin kiếu, nàng chỉ có thể chấp thuận.

Việc hợp tác với Công Tôn Dự còn chưa ổn thoả mà giờ lại có thể một phiền toái khác. Đặt mình ở vị trí của kẻ đứng đầu thì mới thấy, Tô Mạc Vãn đã vất vả biết nhường nào.

Trước khi rời khỏi phòng, nàng đứng lại trước gương, nhìn chằm chằm vào đó rất lâu. Bên cạnh tấm gương là đóa mẫu mà cách đây không lâu Hoàng Lan các chủ tặng nàng, nó chỉ đơn giản là một món phục sức được kết bằng lụa nhưng lại sống động vô cùng, rực rỡ và đẹp đẽ.

Chỉ là, nó không hợp với nàng. Nhiếp Tư Mặc cúi đầu, nàng nâng chiếc áo khoác màu đỏ đất rồi khoác lên đôi vai mình, chiếc áo bao trọn lấy cơ thể, như một cách che đi vẻ gầy yếu vốn có.

Ấy chính là chiếc áo mà Tô Mạc Vãn cho nàng, có chăng khoác nó lên sẽ khiến nàng cảm thấy an tâm hơn?

Nghĩ ngợi một lúc, thiếu niên mở cửa đi đến nơi cần đến.

Gió xuân tràn vào bị tấm mành cản lại, tịnh thất u tối cùng ba con người với ba sắc mặt không khác nhau là mấy, đâu ai biết trong họ đang nghĩ gì, toan tính điều gì. Tô Mạc Vãn đưa cho Nhiếp Tư Mặc mảnh giấy bị cháy xém một nửa kia, trong đó là đôi ba nét bút nguệch ngoạc, chữ được chữ mất, viết bằng Hán tự lẫn Thổ ngữ:

''Cát Lạp Chân đã không còn dính líu đến Thiên Cực lâu... Nội gián bên khác... Lãnh thổ... Ly gián... Phía Nam... Chiến tranh... Hỏa khí.''

Đó là những gì có thể đọc được trong mảnh giấy, còn lại nếu không phải bị nhòe do nước thì cũng bị đốt cháy. Ôn Kỳ Thiên có thông thạo Thổ ngữ và chính y là người đã đọc ra hai chữ ''Lãnh thổ'' và ''Ly gián''. Nhiếp Tư Mặc là kẻ ngoại lai duy nhất trong căn phòng này, một chút thông tin ít ỏi về hai bộ lạc nọ nàng cũng không hề biết, huống chi có thể đưa ra kế sách ổn thỏa.

''Ôn Kỳ Thiên, có thể nói đại loại cho ta về sự việc này không?''

Y ho nhẹ rồi bắt đầu kể tường tận chi tiết: ''Cát Lạp Chân là bộ lạc thuộc tộc Hồi và từng có lịch sử làm ăn với Thiên Cực lâu, sau khi tin tức có hàng cấm được lưu hành trong thương đạo thì họ cũng chấm dứt qua lại với bọn ta. Từ đó trở đi Thiên Cực lâu và Cát Lạp Chân không hề có một mối liên can nào khác. Về phần Đông Mã Lặc, những kẻ này vẫn chưa rõ gốc gác, nhưng bọn chúng tự xưng là hậu duệ của người Tiên Ty, bộ lạc này có lãnh thổ chiếm đóng rộng lớn nhưng lại không có nhiều tài nguyên quý giá, những năm gần đây thu hoạch cũng không tốt nên đời sống vẫn còn khổ cực. Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu hai bộ lạc lớn này không xảy ra tranh chấp lãnh thổ cách đây một tháng. Đông Mã Lặc cho rằng phần đất phía Nam của Cát Lạp Chân đang ở hiện thời chính là đất tổ của bọn chúng. Cát Lạp Chân lại không nghĩ như vậy, họ cho rằng người Tiên Ty xưa kia đã bị đồng hóa, dù có là hậu duệ thì cũng chẳng có tư cách gì để đòi lại.''

''Ngươi cũng biết rồi đấy, trên thảo nguyên này chẳng có gì gọi là ''minh ước''. Tất cả đều dựa vào nanh sói của chính mình mà sinh tồn, muốn đòi lãnh thổ thì chỉ có nước chiến tranh mà thôi.''

Nhiếp Tư Mặc gật gù, đợi đến khi y ngừng lời thì mới nhỏ nhẹ hỏi ra khúc mắc trong lòng: ''Nếu đã có tranh chấp về lãnh thổ từ nhiều đời trước thì đáng ra phải giải quyết từ rất lâu rồi chứ, tại sao phải đợt đến tận bây giờ mới làm ầm lên?''

Tô lâu chủ nhún vai nói hộ lời tên lông vàng: ''Đó chính là những gì bọn ta thắc mắc, trước nay hai bộ lạc này vốn cũng chẳng ưa gì nhau nhưng không đến mức gặp đâu đánh đấy, thậm chí vẫn giữ mối hòa hảo nhất định. Ấy vậy mà giờ hai bên lại trở mặt thành thù, điều này quả thực là một điểm đáng ngờ.''

Hắn dừng một lúc, ánh mắt hơi liếc đến chiếc áo khoác của mình trên vai Nhiếp Tư Mặc, sau lại tiếp lời: ''Ngươi thấy hai chữ ''ly gián'' và ''lãnh thổ'' trên mảnh giấy không? Bọn ta đang nghi ngờ rằng Lục Ảnh môn đã đứng sau vụ này, cố ý tung tin thất thiểu để kích động hai bên, từ đó khiến xung đột giữa cả hai trở nên nặng nề hơn, sau cùng... phát động chiến tranh.''

Hương thơm thoang thoảng đâu đây, hóa ra là từ vài cành mận mơn mởn được cắm trong chiếc lọ sứ bên thư án. Nhiếp Tư Mặc chống cằm, nàng ngẫm nghĩ rất lâu, vừa nghĩ ánh mắt vừa dán vào chiếc độc huyền cầm* đặt bên góc phòng, cuối cùng mới chịu mở miệng: ''Lục Ảnh môn buôn bán hỏa khí, để hàng hóa của chúng có thể tiêu thụ thì buộc phải có chiến tranh nổ ra. Suy đoán của hai người hoàn toàn có cơ sở, có điều, vì sao lại nhắc đến Thiên Cực lâu trong đó, còn cả ''nội gián bên khác'' nữa? Thông tin còn quá mơ hồ.''

*Độc huyền cầm chính là đàn bầu, cái này chắc ai cũng biết rồi nhưng tôi vẫn muốn chú thích cho đầy đủ.

Ôn Kỳ Thiên đưa tay vuốt ngược tóc ra sau, mái tóc vàng kim càng thêm rực rỡ dưới ánh dương. Mắt y đảo nhẹ, yết hầu nhấp nhô lên xuống: ''Ta thấy Cát Lạp Chân và Mã Lặc Sơ chỉ đơn giản là một con tốt thí, cái chúng thực sự nhắm đến là chúng ta...'', điều y nói tương đồng với những gì mà Tô Mạc Vãn nghĩ.

Đôi tay nhỏ của thiếu niên kéo chặt chiếc áo khoác vào cơ thể, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào bát canh đậu đen nóng hổi nghi ngút khói trước mặt, dòng nước lăn tăn trên bề mặt cứ như muốn thôi miên con người ta. Lời của Ôn Kỳ Thiên kia chẳng hiểu sao lại khiến nàng băn khoăn đến vậy. Lục Ảnh môn muốn phát động chiến tranh để chúng có thể tiêu thụ được hàng hóa, điều này không có gì khó hiểu, thế nhưng lại cuốn theo Thiên Cực lâu vào đó? Làm như thế không những hao tổn thời gian mà còn tiêu tốn một không ít môn hạ, chúng việc gì phải rườm rà như vậy? Trừ phi...

Một suy nghĩ đầy táo bạo léo lên trong đầu Nhiếp Tư Mặc. Chuyện này tưởng chừng chẳng có gì liên đới với nhau nhưng rõ ràng lại cực kỳ dây mơ rễ má! Nàng hơi thu người, chậm rãi cất lời: ''Nên nhớ mối quan hệ giữa Thiên Cực lâu và Cát Lạp Chân trước kia từng là hợp tác song phương, đôi bên lợi thiệt như nhau. Giao dịch trên thương đạo từ lâu đã là việc bất hợp pháp, chưa kể Thiên Cực lâu lại là thế lực thường xuyên bị dòm ngó bởi người ngoài, từ đó có thể thấy bất kỳ ai từng bắt tay làm ăn với chúng ta thì sẽ đều lưu lại một kẽ hở. Cho nên, kể cả giờ đây có hủy bỏ hiệp ước thì vẫn còn đó không ít những phiền toái. Hay nói một cách đơn giản, lúc này đây Cát Lạp Chân chính là mối ràng buộc của Thiên Cực lâu.''

Nàng nhất mạnh: ''Một mối ràng buộc chết người.''

Họ Tô cẩn trọng nói: ''Chúng muốn mượn Cát Lạp Chân để ám hại Thiên Cực lâu, đó là những gì ngươi nghĩ?''

Nàng gật đầu, nhưng lúc này đây lại không có bất kỳ một nụ cười đắc chí nào, chỉ có một cái nhìn phẳng lặng: ''Đúng, nhưng hơn thế nữa, rất có thể... nếu cuộc chiến xảy ra... rất có thể... sẽ có sự xuất hiện của hỏa khí...''

Nói đến đây cả Tô Mạc Vãn và Ôn Kỳ Thiên đều đồng loạt hiểu được suy nghĩ của nàng, một ý nghĩ táo bạo nhưng có căn cứ. Chỉ cần một vài mảnh ghép nhỏ bé trong phán đoán của Nhiếp Tư Mặc thôi cũng đủ để hai kẻ kia chắp vá thành một bức tranh toàn cảnh. Trong đầu cả ba đều tự động vạch ra tính toán của riêng mình.

Nghĩ đến đây, Ôn Kỳ Thiên không khỏi rùng mình.

Nhiếp Tư Mặc cố che đi vẻ bối rối trong mắt bằng sự bình tĩnh mọi khi, nàng mở lời đề nghị: ''Sư phụ, Trưởng sự, hai người có thể cho ta mượn một tấm bản đồ, được chứ? Ta muốn biết vị trí của hai bộ lạc này.''



Vị lâu chủ đồng ý với yêu cầu đó, bản đồ được trao đến tay thì nàng cũng nhanh chóng mở ra xem. Cát Lạp Chân nằm ở phía Đông Nam giáp với Trung Nguyên, địa hình bằng phẳng và ở rìa được bao bởi núi đá. Còn về phần Đông Mã Lặc, nơi đây địa thế cũng không khác là bao, có chăng là cận với vùng Trung Thổ hơn mà thôi. Vị trí dựng trại của hai bộ lạc này không cách nhau quá xa, nếu có chiến tranh thì rất có thể sẽ diễn ra ở ngay trên vùng đồng cỏ giáp núi đá ở rìa phía Nam.''

Sự việc vẫn còn quá nhiều uẩn khúc, bởi xét cho cùng mọi lập luận của cả ba đều chỉ là những suy đoán dựa vào vài con chữ vụn vặt, vẫn còn cần rất nhiều thời gian để có thể nhìn thấu rõ ràng mối xung đột giữa hai bộ lạc nọ.

Tô Mạc Vãn trở nên trầm mặc hẳn đi, Nhiếp Tư Mặc hoàn toàn có thể nhận ra điều đó qua đôi mắt đen sâu nọ.

Chiến tranh và Thiên Cực lâu, đây là hai thứ hắn tuyệt đối không thể đem ra đùa cợt!

...

Một ngày, hai ngày rồi lại ba ngày, xung đột giữa hai bộ lạc tộ Hồ ngày một căng thẳng hơn. Mới đây nhất Ôn Kỳ Thiên đã nắm bắt được tin đại lang của thủ lĩnh Đông Mã Lặc trong buổi nghị sự đã bị người của Cát Lạp Chân chém chết. Cứ theo đà này, chẳng có gì có thể cứu vãn được tình hình nữa rồi.

Trên lầu cao gió lộng, hai bóng người một cao một thấp đứng kề nhau, hai kẻ chẳng ai nhìn ai mà đều dõi mắt về rặng núi xa xa mây vờn kín đỉnh. Gió tràn đến làm tung bay từng lọn tóc đen nhánh của đôi người, cũng làm nổi bật hơn dáng hình mảnh khảnh yếu ớt của thiếu niên trong chiếc áo rộng lớn quá cỡ.

Tô Mạc Vãn lên tiếng, thanh âm vang vọng trong khoảng không lồng lộng: ''Con trưởng của thủ lĩnh Cát Lạp Chân đã chết. Đó chính là khẳng định chắc nịch cho việc phát động một cuộc chiến, và rất có thể còn là một cuộc thảm sát đẫm máu. Nếu đây thực sự là điều Lục Ảnh môn muốn, vậy xem ra chúng đang rất hả hê.''

Nhiếp Tư Mặc đưa tay vén lọn tóc đang bay trước mặt lên vành tay, ánh mắt đăm chiêu khó đoán, thông qua lời Tô Mặc Vãn vừa nói nàng mới nhận ra vài điểm bất hợp lý trong sự việc này.

Nàng cất giọng, sắc mặt không đổi, lời nói ra nhỏ như tơ biểu thị cho việc không mấy chắc chắn: "Ta thấy, có cái gì đó không ổn. Đồng ý rằng một khi chiến tranh nổ ra thì bên được lợi nhất chính là Lục Ảnh môn. Nhưng nhìn vào thực tế mà xem, Cát Lạp Chân từ trước đó đã chủ động phủi sạch quan hệ với Thiên Cực lâu vì sợ hãi sẽ liên đới đến hoả khí; tình hình của Đông Mã Lặc những năm gần đây thì chẳng mấy khả quan, không thể vơ vét của cải từ các thành trì phía Nam, việc thu hoạch săn bắn cũng không được tốt. Một bên thì sợ hãi hàng cấm, một bên thì đến nuôi miệng ăn còn không đủ. Lục Ảnh môn có thể bán hỏa khí cho ai đây?''

Đôi đồng tử đen như hắc diện thạch toát lên ý lạnh kinh người, nó đáng sợ đến mức khó ai có thể nhìn trực diện vào nơi ấy, hắn đều giọng đáp lại sự hoài nghi của nàng: ''Chúng không bán cho ai, mà là đích thân sử dụng hỏa khí cho trận chiến lần này.''

Kỳ lạ thay, suy nghĩ đó của Tô Mạc Vãn lại hoàn toàn trùng khớp với những gì Nhiếp Tư Mặc phỏng đoán trong lòng. Hai người đồng loại quay sang nhìn nhanh như thể đã đào bới được một điều gì đó rất mới mẻ.

''Lục Ảnh môn muốn lợi dụng cuộc chiến để mưu hại chúng ta. Chúng biết rõ quan hệ của ta với Cát Lạp Chân và muốn tận dụng điểm này, cài cắm môn hạ của mình vào hàng ngũ quân lính bộ tộc đó, đồng thời âm mưu sử dụng hỏa khí để ''yểm trợ'' Cát Lạp Chân trong trận chiến. Đợi đến khi tin tức về chiến tranh giữa hai tộc Hồ đến tai triều đình thì cũng đồng nghĩa với việc Hoàng đế sẽ biết về chuyện có sự xuất hiện của hàng cấm trong trận chiến ấy. Từ đây, Lục Ảnh môn sẽ tung tin thất thiểu rằng Cát Lạp Chân đã từng là đối tác làm ăn của Thiên Cực lâu.''

''Và cáo buộc chính Thiên Cực lâu là bên âm thầm đứng sau ra lệnh sử dụng hỏa khí để tiêu diệt Đông Mã Lặc. Rất có thể bọn người ấy sẽ còn quy chụp việc Cát Lạp Chân hủy bỏ quan hệ với Thiên Cực lâu chỉ là việc làm dối trá để che mắt người ngoài mà thôi. Từ đó gán cho Thiên Cực lâu cái danh ''tội phạm chiến tranh'' và đẩy chúng ta vào bờ vực bị triều đình truy bắt. Đây có phải những gì mà ngươi phỏng đoán về kế hoạch của Lục Ảnh môn?''

Nhiếp Tư Mặc tròn mắt nhìn Tô Mặc Vãn, nàng hoàn toàn ngỡ ngàng trước những lời hắn nói. Từng câu từng chữ của kẻ nọ đều không sai dù chỉ là một cái ngắt nhịp so với những gì nàng định nói ra, thậm chí còn cực kỳ mạch lạch và sắc bén, cứ như thể Tô Mạc Vãn mới chính là kẻ chủ mưu trong sự việc này!

Tuy nhiên sự ngạc nhiên đó cũng không tồn tại quá lâu, nàng lập tức thu lại biểu hiện ấy, rất nhanh trên môi đã nở một nụ cười: ''Không sai.''

''Nếu đó thực sự là toan tính của Lục Dã, vậy xem ra lần này ả đã rất nóng lòng muốn trừ khử chúng ta. Lấy chiến tranh làm bàn đạp, mưu kế này quá đỗi quyết liệt rồi!'', nàng không khỏi rùng mình, có chăng không phải vì gió, mà vì sự hiểm độc thâm sâu của con người.

Vị lâu chủ trầm tư suy nghĩ, thật hiếm khi hắn cảm thấy lạnh thế này.

Bất chợt Nhiếp Tư Mặc mở lời, giọng quyết tuyệt: ''Sư phụ, ta biết cứ hễ chuyện gì dính líu đến chiến tranh thì đều phải có sự đảm bảo tuyệt đối. Nhưng dẫu vậy, xin người hãy cho ta một cơ hội để cùng giải quyết với người, ta sẽ chỉ làm việc trong khuôn khổ, tuyệt đối không quá phận.''

Trong mắt nàng vương một chút tha thiết, cũng giống như một lời cầu khẩn. Tô Mạc Vãn tiến lại một hai bước, hắn nhìn thẳng nàng, cái sự tha thiết nửa vời kia khiến hắn cảm thấy thật buồn cười.

''Vì sao? Ngươi sợ nếu ngươi không nhúng tay vào thì sẽ thiệt mất một món hời? Hay ngươi sợ, cái mảnh đất ''cố hương'' của ngươi sẽ vì những Hồ nhân kia mà đổ nát?'', hắn nói mà nhưng đang chất vấn, à không, đúng hơn là sự mỉa mai.

Nhiếp Tư Mặc không trốn tránh ánh mắt ấy mà nhìn trực diện vào đó, nàng đưa tay che miệng, cười trào phúng:

''Trong ta đang chảy dòng máu của người Trung Nguyên, nhưng với ta đó là dòng máu dơ bẩn nhất trên cõi đời. Cho nên, ta chẳng có lý do gì để thương tiếc cái mảnh đất ấy cả.''

Nàng nghe được một tiếng cười nhẹ của hắn. Nhiếp Tư Mặc cũng chẳng lấy gì làm lạ, ắt hẳn hắn phải khinh khi nàng biết nhường nào, bởi có ai mà cảm thông được cho một kẻ quay lưng lại với dân tộc của mình?

''Ngươi đã từng học qua binh pháp, đúng không?''

Nàng không nghĩ nhiều mà đáp: ''Phải, năm lên mười, mẫu thân mời sĩ phu về nhà dạy cho ta Bách gia chư tử lẫn mưu lược binh pháp. Tất nhiên ta học những thứ ấy chẳng phải để báo danh khoa cử hay bất kỳ thứ gì tương tự... Ha... người cũng biết rồi đấy...''

Một tiếng cười than mà nhưng trăm phần bất lực, nàng cúi mặt tự giễu chính mình.