Mộng Chiếu

Chương 65: Bài Vị Và Bát Thuốc Đắng




Sau một đêm qua ân ái triền miên, Lục Dã để A Phiến cô nương lại cổ lâu trấn Bách Dạ cùng năm mươi thủ hạ võ nghệ cao cường, còn phần mình thì trở về tổng đàn của phái để trực tiếp điều hành chính vụ.

Hoả Luân đỉnh độc tôn giữa xứ Bắc lạnh lẽo, nơi có ngọn lửa hừng hực cháy suốt trăm năm. Một ngọn lửa vĩnh cửu của Thánh Hoả minh tôn soi đường cho những kẻ lầm lỡ, cũng là minh chứng cho ý chí bất diệt, lòng quả cảm của môn hạ Lục Ảnh môn và giáo đồ Hoả giáo suốt trăm năm qua.

Mùi rượu nồng lan tỏa khắp căn phòng lớn chứa đầy binh đao và giấy tờ, tia sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa chiếu lên thư án loang lổ vết máu đã khô trên giấy đến ố màu. Nơi đây vốn đã chẳng còn cảm nhận được sự tươi mới nào, ánh dương quang sạch sẽ rọi vào có khác gì đang mỉa mai sự ô uế, dơ bẩn của nơi này cơ chứ.

Từ lúc trở về đã là ba ngày và chẳng có hôm nào Lục Dã được yên giấc, không phải vì bận rộn mà là có trăn trở, trăn trở không thể nói ra, tích tụ dồn nén qua bao tháng năm dài đằng đẵng. Ả muốn ngủ nhưng lại chẳng thể, ép bản thân uống thật nhiều để đi vào cơn say mà ngục xuống, nhưng cuối cùng ả vẫn tỉnh táo như vậy.

.

.

.

Đáng ghét!

Ả vung tay hất văng ly đồng ra góp phòng, một âm thanh chói tai vang lên hồi lâu thì dứt, ả rít lên: "Lão già khốn khiếp, sao ngươi lại chết!? Ngươi phải sống để gánh lấy tất cả những gì ngươi gây ra chứ!! Sao lại đổ hết lên đầu ta!!"

Hai mắt ả đỏ au, mở thật căng, đôi đồng tử xanh thẳm huyền bí như muốn nứt ra cùng các tia máu. Ngàn vạn câu từ cay nghiệt nhất thế gian đều chực chờ để tuôn trào khỏi miệng ả, cuối cùng cũng không thắng được sự nhẫn nhịn vốn đã thành thói quen từ rất lâu trước kia, lâu đến mức không còn nhớ nổi.

Lục Dã lại chọn im lặng, không muốn nói gì nữa.

Dù có nói gì cũng chẳng thay đổi được quá khứ, kẻ đã chết cũng chẳng thể đội mồ sống dậy.

.

.

.

Có tiếng bước chân.

Đề Mạt Bất Cách Mã Y chỉnh lý thông tin vừa nhận được trong đêm, không mất vui vẻ mà thậm chí còn có chút ái ngại dâng lên môn chủ. Lục Dã nhận lấy xấp giấy, đọc nhanh như gió rồi cau mày:

"Những thứ này đáng tin chứ?"

Kẻ trước mặt khẽ gật đầu.

Dược Cát Mộc La là quân sư của môn, cũng là cánh tay đắc lực giúp ả thực hiện trót lọt vô số chuyện nhưng không có nghĩa là ả tin tưởng y tuyệt đối.

Bởi sự phản bội chẳng bao giờ đến từ kẻ thù mà là ngay bên cạnh ta.

Vị Tả sứ kia hạ giọng, sắc mặt vẫn không đổi: "Môn chủ, trong Liễu Tước trấn có lời đồn Dược Cát Mộc La âm thầm đã cấu kết với Tô Mạc Vãn, thủ hạ của chúng ta còn tìm được bức thư đã bị y đốt mất một nửa, đó là do họ Tô gửi đến. Xem ra y không muốn để chúng ta biết đến sự tồn tại của nó."

Lục Dã bật cười thành tiếng: "Nào có chuyện như vậy? Nếu chúng thực sự muốn cấu kết với nhau thì cũng không thể nhanh như vậy được. Dược Cát Mộc La là kẻ thận trọng và kín tiếng, nào có chuyện chỉ đôi ba câu đã lôi kéo được y?"

Ả cho người quan sát nhất cử nhất động của y biết bao lâu nay, câu câu chữ chữ y nói ra, từng thứ y viết đều được truyền lại ả. Tuy không phải tin tưởng tuyệt đối nhưng cũng không đến mức nghe theo tin báo mơ hồ như vậy.

Suy tư một lát, ả nói: "Tiếp tục theo dõi đi. Yên tâm là ta vẫn luôn đề phòng y, đợi khi có đủ căn cớ thì kết luận vẫn chưa muộn."

G nhảy dựng lên, vẻ luống cuống: "Nhưng... chuyện này... có lẽ còn liên quan đến tiểu tử họ Nhiếp đó."



Lục Dã lặng thinh.

"Nghe nói, tiểu tử tên Nhiếp Tư Mặc đó ái mộ tài năng của Dược Cát Mộc La, tới để ngỏ lời kết thân huynh đệ... muốn mối quan hệ giữa chúng ta và Thiên Cực lâu trở nên khăng khít." Gã tiếp lời trong ánh nhìn dò xét của vị môn chủ kia mà mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay. Sợ rằng sẽ nói phải điều ả không muốn nghe.

Lục Dã chậm rãi nhướn mày, mắt ngọc xanh thẳm che giấu tia sáng sắc lạnh.

Bức thư đó ắt phải chứa nội dung không mấy tốt lành nên y mới không muốn giao nộp ra, cũng không bẩm báo một tiếng nào về việc người của Thiên Cực lâu đến tận nhà để bàn chuyện. Y đang sợ à? Hay đang muốn che đậy cái gì?

Xem ra vị Hữu sứ này thực sự có vấn đề.

...

Đêm hôm khuya khoắt không có bóng người, cái lúc mà con mắt người ta đã nặng trĩu sau một ngày mệt mỏi, chỉ muốn nằm vật ra giường ngất xỉu đến tận sáng mai. Ấy vậy mà lại có vị lâu chủ nào đó đánh thức đệ tử mình dậy rồi lôi cổ nó đến tư phòng để làm gì không biết nữa.

Có vẻ hắn không có nhận thức về thời gian.

Nhiếp Tư Mặc vẫn còn trong cơn mộng mị, không mở nổi mắt, cả người cuộn trong cái chăn mỏng mà tựa người vào trường kỷ của hắn hay nói đúng hơn là nằm bẹp trên đó.

Trong tay nàng vẫn còn thủ sẵn cây trâm bạc để phòng khi có gì bất trắc còn có cái mà phòng thân. Nhưng thiết nghĩ, trong tình trạng không mở nổi mắt này thì có cầm cái gì cũng không vung lên nổi, nói gì đến tự vệ cơ chứ.

Mà thôi bỏ đi, ở đây còn có Thiên hạ đệ nhất đao kia mà, có gì thì hắn đánh hộ nàng cũng được.

Nói mới để ý, Tô Mạc Vãn đây rồi nhỉ? Từ lúc hắn lôi nàng đến đây thì đã đi mất tăm, bỏ xó tiểu đồ đệ ở một góc thể này đây.

"Tiểu đồ đệ, dậy đi." Một giọng nói trầm thấp vang khe khẽ bên tai, vẫn là giọng điệu pha chút đùa cợt lẫn thờ ơ quen thuộc ấy mà không cần nhìn cũng biết là ai. Chỉ là lần này giọng hắn có dịu đi đôi chút. Nàng lim dim mắt, chống tay ngồi dậy một cách cực nhọc.

Nhìn lại bộ dạng của bản thân rồi lại nhìn bản mặt còn đang ngái ngủ của mình trong gương đồng, nàng bất giác giật mình. Sao có thể vô tư ngủ ở chỗ lạ như vậy mà không một chút đề phòng cơ chứ, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì trở tay không kịp mất, đây đã là lần thứ ba nàng nới lỏng cảnh giác rồi. Nhưng cũng thật may là chưa có gì xảy ra cả.

Nàng thầm thở phào.

"Sư phụ, sao đang yên đang lành lại lôi đệ tử đến đây thế?" Nàng nói trong hậm hực, lời lẽ hệt như quở trách. Mà cũng phải thôi, ai bảo hắn muốn làm khùng làm điên giữa đêm cơ chứ! Phá hỏng cả thời gian nghỉ ngơi của người ta.

Tô Mạc Vãn bưng một khay gỗ nhỏ đựng một cái bát sứ còn đang bốc khói nghi ngút đến bên nàng, sau đó lại đặt xuống bàn trà nhỏ ở gần. Ý cười mềm mại thoáng hiện trên gương mặt nam nhân.

"Kỳ Thiên trở về có mang theo một vài bài thuốc quý chỉ có ở phía Nam. Bệnh tình của ngươi cũng không nhẹ, lại khó thích nghi với khí hậu ở đây, cũng thật khó cho ngươi mà." Hắn ngập ngừng một lát thì nói tiếp, giọng không đổi: "Uống đi, nhanh lên cho ta còn rửa."

Chỉ vì một bát thuốc mà hắn lôi nàng đến tận đây giữa đêm? Nhiếp Tư Mặc ngây ngốc mở to hai mắt, chẳng biết thốt ra lời nào, cũng chẳng dám nhận lấy bát thuốc kia.

Miệng nàng cứng đờ chỉ mấp máy được vài từ, mặt xị xuống đầy ấm ức: "Thiếu gì thời gian để uống thuốc đâu sư phụ? Ngày mai cũng được mà, sao cứ phải là lúc này?"

Hắn giở quyển sách ra, rủ mắt nhìn từng con chữ rồi nhàn nhạt đáp: "E là ngày mai ngươi sẽ rất bận rộn đây, sớm được lúc nào hay lúc ấy."

Nàng cũng chỉ đành ậm ừ cho qua, đưa bát thuốc nóng đen đục không thấy đáy còn đang bốc khói nghi ngút lên gần mũi. Cái mùi đắng ngắt mà thân thuộc này, đã lâu nàng không được ngửi lại. Chợt nhớ tới những ngày xưa cũ vừa thân quen lại vừa xa lạ, mọi thứ chóng vánh đến độ nàng chỉ có thể thuận theo cơn lốc mà không thể định hình chính bản thân mình.

Nàng khác xưa nhiều quá.

Nhiếp Tư Mặc chần chừ hồi lâu vẫn không đưa được bát thuốc lên miệng, tay nàng cứng đờ như đá không sao mà nhúc nhích nổi. Bấy giờ Tô Mạc Vãn mới quay lại, sự bất ngờ thoáng hiện hữu trong hắn rồi nhất nhanh biến mất. Miệng cười dịu dàng:

"Trong này hình như vẫn còn mứt quả khô, để ta đi lấy."

"Không... không cần đâu." Nàng xua tay lắc đầu lia lịa, điệu bộ lúng túng mà nàng cố gắng che giấu đến cuối cùng vẫn lại lộ, đành cười buồn: "Chỉ là... lâu rồi không uống thuốc này… cảm thấy hơi lạ vị..."



Thật đắng.

Rất đắng, chẳng biết là do vị của thứ này vốn đã như vậy, hay là vì nàng đã bỏ bê việc uống thuốc quá lâu.

Hắn trầm mặc, Thiên Cực lâu chẳng phải thiếu thốn tiền của gì, rất nhiều là đằng khác. Ấy vậy mà xứ Bắc này lại quá đỗi khốn cùng, để mua được một cây thuốc còn khó chứ đừng nói là dược liệu quý đặc trị bệnh của nàng.

Cái thứ bệnh quái đản ấy đã dày vò nàng đến phát chán, cơn ho hằng ngày cũng đã thành quen, nó như đã là một phần trong cuộc sống của nàng vậy.

Không muốn quen cũng phải quen.

Sự lặng lẽ của màn đêm bao trùm trong căn tịnh thất, đêm thật dài, nàng chẳng biết đã ngồi thất thần ở đó biết bao lâu, không biết bao giờ thì mặt trời mới lên. Chỉ biết là sẽ rất lâu, rất lâu.

Bát thuốc của nàng đã vơi đi quá nửa, Tô Mạc Vãn vẫn ngồi dưới tấm thảm, lưng tựa vào chân ghế. Hắn vẫn cầm quyển sách đó và cũng đã lật được gần hết, chỉ còn vài trang nữa thôi là hoàn thiện. Sư phụ nàng hơi rủ mắt, hàng mi đen che đi đôi mắt thon dài mơ màng chẳng biết là đang tỉnh hay đang ngủ.

Có lẽ cuốn sách kia rất nhàm chán.

Mắt nàng lặng như hồ nước mùa thu, không một chút xao động, không một tia cảm xúc hướng lên tấm bài vị chạm khắc giao long tinh xảo khảm vàng trên nền đen đặt ngay ngắn cao ráo trên giá gỗ, hệt như là đang thờ ai đó. Thiếu điều có thêm lư đồng mà thôi.

Giọng nàng nhỏ nhẹ, sắc mặt vẫn thơ thẩn như cũ: "Sư phụ, đó là bài vị của ai?"

Hắn không ngước lên cũng biết nàng muốn nói về cái gì, giọng điệu vô cảm như không có gì mặn mà cho lắm:

"Là của ta."

Nàng lấy làm lạ, một người còn sống sờ sờ ở đây sao phải làm bài vị? Toan mở miệng hỏi thì hắn đã lên tiếng trước, hệt như đọc được tất thảy suy nghĩ của tiểu đồ đệ này.

"Sinh mệnh tưởng như dài đằng đẵng, thực ra cũng chỉ ngắn trong gang tấc. Bước chân vào nơi binh đao khói lửa này, hôm nay có thể vinh hiểu nhưng có thể ngày mai đầu thây hai ngả. Có sẵn một cái... sau này đỡ mất công."

"..."

Ồ.

Thật buồn cười. Một kẻ tưởng chừng như ngang tàn, đứng trên nơi cao vạn người không với tới lại chọn cách phó mặc sống chết cho trời, không tranh không giành, không gì cả.

Thật trái ngược với nàng.

Từ sao giờ Nhiếp Tư Mặc lại trở thành kẻ ham sống sợ chết như vậy, từ bao giờ nàng biết quý trọng cái mạng nhỏ này như vậy.

Có lẽ là khi nàng nhìn thấy Đường Lệ Châu vì mình mà không từ mạng sống, là khi mẫu thân chọn cách chấm dứt tất cả, giải thoát khỏi thế gian đầy bạch bẽo này. Hoặc... đó là khi có lời sấm truyền rằng số mệnh của nàng ngắn ngủi tựa phù du.

Nhưng cũng là khi ấy nàng hiểu được, sợ hãi chẳng giúp ích gì được, phẫn nộ lại càng khiến bản thân mù mịt. Đến cuối cùng thù hận vẫn là tốt nhất.

Còn thù hận, con người còn muốn sống sót.

Nhưng hận cái gì mới được?

À.

Có lẽ là… quyền thế đã vùi dập đi cuộc đời vốn đã bạc phước của những kẻ như nàng.

Nhưng đến cuối cùng, Nhiếp Tư Mặc lại mưu cầu cái mà nàng hận.