Mộng Chiếu

Chương 62: Đồng Minh Hay Kẻ Địch




Lục Dã uống cạn đáy rượu đỏ trong ly vàng, từ điệu bộ đến ánh mắt của ả đều chất chứa ý khinh ghét vô kể.

"Tô Mạc Vãn đó muốn chọc tức ta sao?!"

Lần này hao công tổn sức cho quân tiến về phía nam làm ra chuyện chấn động như vậy, đến cuối cùng vẫn không thu về kết quả gì, sao ả ta can tâm cho nổi cơ chứ!

Vị Hữu sứ một thân bạch y hông đeo loan đao đứng cúi đầu phía dưới lặng thinh hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:

"Môn chủ việc gì phải nóng vội chứ? Lần này tuy thu hoạch không lớn nhưng vẫn nên nhớ mục đích của ta là thăm dò chứ không phải gây sự với chúng."

Mục đích của ý chính là phòng thủ, phòng thủ mà như tiến công.

Lục Dã dường như không giữ được sự bình tĩnh như thủ hạ trước mặt, đập mạnh ly vàng khảm ngọc xuống bàn, một vết nứt dần hiện ra.

"Lần này hắn không xuất binh đánh trả, xem ra đã từ bỏ thương đạo này."

Dược Cát Mộc La như đã quá quen với kiểu giận cá chém thớt này của ả, không hé nửa lời than vãn, vẫn cúi đầu lễ độ thưa: "Thực ra ta lại không nghĩ như vậy."

Ả khó hiểu.

Bấy giờ y mới ngẩng mặt lên, dung mạo sắc sảo lạnh lẽo như đao lại vô duyên vô cớ bị một vệt bỏng lớn hủy hoại đi phân nửa. Dược Cát Mộc La vẫn bình tĩnh:

"Tô Mạc Vãn từ bỏ thương đạo là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng vẫn còn một khả năng nữa. Đó là hắn đã nhìn thấu kế sách của ta."

Lục Dã nhếch miệng: "Ngươi nghĩ hắn thông minh tới mức đó à?"

"Môn chủ, ngài đừng quên hắn từng một tay thu phục vô số bộ lạc, kích động họ ly khai khỏi tộc. Một kẻ tâm cơ lại đội lốt trượng nghĩa như hắn chưa bao giờ có ý định từ bỏ điều gì, lại càng tiềm ẩn mối hại lớn."

Y hất tà áo choàng bạc nhũ, tiến gần đến đưa tay nâng cằm ả lên, đón lấy cái nhìn hung hăng không mấy thiện cảm của chủ nhân nhưng ý lạnh trong mắt Dược Cát Mộc La vẫn không hề vơi bớt đi mấy phần.

"Môn chủ, ngài đã không còn có thể biết kẻ địch của mình nghĩ gì nữa rồi. Nếu ngài nghi ngờ lời của ta thì sẽ rất nguy hiểm đấy."

Sự khinh ghét biểu lộ rõ trên mặt nữ nhân nọ, Lục Dã hất cằm né đi bàn tay ấy. Giọng ả trầm hẳn xuống: "Chuyện ở xưởng đến đâu rồi?"

"Đã đuổi kịp tiến độ. Dự tính cuối tháng này có thể giao dịch rồi."

Ả gật đầu hài lòng, xua tay đuổi y đi. Dược Cát Mộc La cũng chẳng lưu luyến điều gì mà đi thẳng rõ khỏi cửa.

Chợp một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Lục Dã, ả nói vọng ra ngoài, vẻ lo lắng thấp thỏm đan xen trong câu chữ:

"Ngươi điều tra được Y Hoà đã đi đâu chưa?"

Y dừng bước, khẽ ngoái đầu liếc vào trong.

"Đã rời khỏi phương Bắc."

...

Việc Lục Ảnh môn tự ý chế tạo hoả khí chỉ có Thiên Cực lâu biết. Lại phải nói về thế lựa của họ Lục này, tiếng tăm của họ không hề nhỏ nếu không muốn nói là rất lớn, những kẻ hoạt động trong môn đều không nằm trong sự quản lý của triều đình Trung Nguyên nên việc chúng chế tạo hoả khí đương nhiên sẽ không bị kết tội.



Cái chính ở đây là những người bị liên can.

Sau khi thiên hạ thống nhất thì Thiên Cực lâu đã chẳng còn gì liên quan đến triều đình nữa, đơn phương độc mã nơi xứ Bắc này từ chục năm nay rồi. Sống an ổn không dính líu đến thế sự chính là điều mà Tô Mạc Vãn mưu cầu. Hắn chưa từng muốn gây sự với bất kỳ thế lực nào, càng chưa từng nghĩ đến chuyện dây dưa với Lục Ảnh môn.

Nhưng có lẽ ông trời không muốn thành toàn cho hắn.

Việc hắn muốn bây giờ chính là dứt ra khỏi đường ray mua bán trao đổi hàng cấm đầy phiền phức này. Sớm được ngày nào hay ngày đấy.

Để được như vậy thì trước hết cần lần ra tung tích địa điểm chế tạo hoả khí của Lục Ảnh môn và việc này khó ngang với mò kim đáy bể ấy chứ. Thiên Cực lâu không ít lần cử nội gián đến để thăm dò nhưng đều không có kết quả, những người biết được bí mật này đều là kẻ quyền cao chức trọng trong bang phái cả. Còn lại không đều không biết dù chỉ một chút.

Nhiếp Tư Mặc nhốt mình trong phòng suy nghĩ kế sách nửa ngày trời, cuối cùng cũng thông suốt được phân nửa, nửa còn lại chỉ có thể dựa vào tình cảnh trước mắt thôi.

Đối tượng nàng nhắm đến lần này chính là Hữu sứ Lục Ảnh môn - Dược Cát Mộc La. Tô Mạc Vãn từng nói hắn là đối thủ của nàng chứ chưa từng nói là kẻ địch. Hai từ này hoàn toàn khác nhau. Vả lại đây còn là người nghĩ ra kế sách thăm dò đối phương lần này.

Xem ra y rất có giá trị với Thiên Cực lâu.

Nhiếp Tư Mặc có chút tò mò liền hỏi: "Ôn Kỳ Thiên, huynh có thể nói cho ta chút thông tin về Dược Cát Mộc La này không?"

Trưởng sự ngập ngừng một lát rồi cũng mở miệng: "Có thể coi gã là cánh tay đắc lực của Lục Dã, cũng là quân sư của Lục Ảnh môn. Kẻ này hành tung khó đoán, bụng đầy mưu kế. Nếu xét về võ công thì Lục Dã trên cơ nhưng luận về trí thì gã hơn ả những hai bậc."

Ý cười chực chờ trên khoé miệng nàng, ý nghĩ vui thích chợt thoáng qua: "Vậy so với lâu chủ của chúng ta thì sao?"

Ôn Kỳ Thiên bật cười: "Tiểu quân sư, đến lúc đấy rồi sư phụ của cậu sẽ cho cậu thấy hắn có bản lĩnh gì."

Nghe đến đây nàng cũng rất hào hứng lắm chứ. Cái danh Thiên hạ đệ nhất đao Trảm Nguyệt đã vang khắp cả trời đất này nhưng Nhiếp Tư Mặc lại chưa từng được chứng kiến thực lực của hắn.

Có chăng cũng chỉ là những đòn thế cơ bản mà thôi.

"Phải rồi tiểu quân sư, cứ điểm phía Nam, cậu giải quyết đến đâu rồi?"

Nàng khoanh tay tựa lưng vào cột: "Cuộc chiến hôm ấy để lại tổn thất cho bên ta không lớn nhưng với dân chúng và các đoàn thương ở đó thì ngược lại. Ta đã cho người trấn an bọn họ nhưng có vẻ không ổn. Tuy nhiên, vẫn còn việc quan trọng hơn. Cứ điểm phía Nam đành giao lại cho Trưởng sự. Ta tin huynh có thể giải quyết ổn thỏa thôi."

Ôn Kỳ Thiên thực không nói nên lời. Nàng nghĩ y không nhìn thấu trò mèo của nàng sao? Tiểu tử lười biếng này muốn đẩy việc nặng nhọc cho y còn mình thì ôm phần nhẹ nhàng đây mà.

Đúng là thầy nào trò nấy.

...

Ngoại trừ tung tích của xưởng hoả khí ra thì gần như không có gì làm khó được đội do thám của Thiên Cực lâu. Nhiếp Tư Mặc trên đường trở về phòng có ghé vào Bái Nguyệt các của Hoàng Lan các chủ để nhờ vả tìm kiếm vài thông tin lặt vặt của vị Hữu sứ phe địch kia.

Rất nhanh chỉ trong chưa đầy hai ngày mọi tin tức đều được báo lại về Nhiếp Tư Mặc mả không sót một chữ. Nàng cũng phải thầm khen ngợi tác phong làm việc của những người này, nhanh gọn và dứt khoát rất đúng ý nàng.

Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi, Nhiếp Tư Mặc hết chạy từ lầu này sang lầu khác, cuối cùng cũng quy tập được một đội binh tinh nhuệ gồm hai mươi lăm người cho chuyến đi mạo hiểm này.

Còn nếu ngươi đang thắc mắc là chuyến đi nào thì đó chính là đi phá đám chuyện nhà người ta.

Kế sách lần này Nhiếp Tư Mặc không hề báo trước cho Tô Mạc Vãn với Ôn Kỳ Thiên một tiếng. Phần vì hai người họ đang gánh vác quá nhiều chuyện, e là không còn tâm trí đâu mà để tâm. Tất nhiên đó chỉ là yếu tố rất nhỏ, cái chính ở đây là dù có bàn trước với Tô Mạc Vãn vì hắn cũng sẽ không thành toàn cho nàng, thậm chí còn cho rằng tiểu đồ đệ không biết lượng sức nữa kìa.

Cho nên, bí mật hành động vẫn tốt hơn. Dù sao thì mọi thông tin nàng đều đã nắm chắc trong lòng bàn tay, cớ gì mà không nắm bắt cơ hội chứ?



Tọa kỵ của Nhiếp công tử cùng đội binh tinh nhuệ bí mật di chuyển ngay trong đêm tối không một bóng người. Ôn Kỳ Thiên đã đi về cứ điểm phía Nam cách xa lâu, Tô Mạc Vãn lại đang bận thu xếp giấy tờ cũ nên ắt sẽ không có thời gian để mắt đến nàng.

Nhiếp Tư Mặc lấy lý do là mang quân xuôi Nam để trợ giúp Trưởng sự nhưng thực chất lại tiến về phía Bắc cách Thiên Cực lâu năm mươi dặm.

...

Tờ mờ sáng, Liễu Tước trấn đã nhốn nháo người qua kẻ lại, tiếng hò reo mời gọi khách vang lên ầm ĩ không ngớt. Buổi sớm ở phía Bắc rất lạnh, cái lạnh ấy khiến người ta khó lòng mà chui khỏi chăn nhưng với người dân đã sống lâu năm ở nơi có khí hậu như vậy thì cũng không phải điều gì to tát.

Liễu Tước trấn giáp ranh với địa phận của tộc Khiết Đan và một số tộc Hồ khác nên việc kiếm được người thuần chủng là khó khăn vô cùng.

Nhiếp Tư Mặc thoát khỏi dòng suy nghĩ trong đầu, bình thản bước lên bậc thềm.

Nàng chắp tay sau hông, trong lòng bàn tay nắm chắc tấm Hổ phù có thể nói là vật "hô phong hoán vũ" cũng nên. Theo sau thiếu niên đang ung dung thoải mái bước đi trên phố là một nhóm hai mươi lăm người vận giáp bào đen tuyền mang mặt nạ quỷ dạ xoa.

Ngọn gió hiu hút lướt dài trên mặt đất mang theo những chiếc lá khô lăn "xào xạc", cờ hiệu Khổng Tước nền đen bay phất phới như hoà làm một với trận đại phong. Ngoại trừ Nhiếp Tư Mặc ra, tất thảy binh lính của Thiên Cực lâu lại không hề biểu hiện ra chút cảm xúc nào. Lạnh lẽo mà thận trọng, trong mắt bá tánh chỉ những kẻ như vậy mới có thể trảm đầu người mà không ghê tay.

Dân chúng bước đi trên phố vừa chạm mắt vào tấm mặt nạ quỷ dị ấy thì ai ai cũng phải dạt ra hai bên để nhường đường. Thái độ kính cẩn vô cùng.

Bởi lẽ họ biết rằng Liễu Tước phường sẽ không còn được yên ổn nữa rồi.

Đoàn binh xuyên qua phường các huyên náo, không gian dần vắng lặng hơn, đối diện Nhiếp Tư Mặc chính là toà cổ lâu đồ sộ xa hoa mà cô quạnh.

Cái im lặng đến rợn gáy này chính là điềm báo cho sự chết chóc.

Nhiếp Tư Mặc vẫn không có lấy một chút sợ hãi, trái lại còn rất bình thản chắp tay sau lưng bước lên bậc thềm tiến vào đại môn cổ lâu. Một kẻ không có võ công cái thế lại chẳng mang theo binh khí bên mình mà vẫn có thể tự tin như vậy, chắc chắn đã có chuẩn bị kỹ lưỡng.

Tên gác cổng vừa nhìn thấy đội binh sau nàng liền hùng hùng hổ hổ quát: "Người của Thiên Cực lâu sao lại vô duyên vô cớ đến quấy rối sự thanh tịnh của Hữu sứ!?"

Nàng cười rạng rỡ lấy từ trong áo ra một phong thư rồi đưa cho thủ hạ để hắn dâng lên với kẻ kia, tiếp đó vẫn không quên cung kính đáp lời:

"Tại hạ họ Nhiếp, tên Tư Mặc, là đệ tử quan môn của Thiên Cực lâu chủ Tô Mạc Vãn. Lần này thay mặt lâu chủ đến bàn chút việc với Hữu sứ đại nhân. Đây là thư hỏi thăm của lâu chủ nhà ta, ngài có thể xem qua."

Gã xem qua thư một lượt rồi chạy thẳng vào trong, hồi lâu sau mới thấy trở ra. Có điều lần này gã không đi một mình.

Một nam nhân tầm hơn ba mươi tuổi, da sạm gầy gò mặc y bào nhũ bạc bước từng bước chậm rãi mà khoan thai, y vừa chạm mặt nàng thì thoáng sững sờ, rất nhanh đã trấn tĩnh lại mà xua tay đuổi kẻ thủ hạ kia đi. Y quét mắt một lượt qua đám binh đang đứng nghiêm trang phía sau Nhiếp Tư Mặc, chau mày nhỏ giọng: "Nghe danh Nhiếp công tử đã lâu, không biết hôm nay công tử lặn lội đường xa đến đây có gì chỉ giáo?"

Nàng cười rạng như nắng mai: "Hữu sứ quá lời rồi, Nhiếp mỗ nhỏ tuổi lại bất tài, không đáng để ca tụng. Chuyện là gần đây lâu chủ nhà ta thân thể không được tốt, không thể đích thân đến đây luận sự với ngài nên mới cử mỗ đi thay."

Y càng lấy làm khó hiểu, Thiên Cực lâu trên có Tô Mạc Vãn dưới có Ôn Kỳ Thiên, từ đầu đến cuối đều không thiếu người, hà cớ gì phải cử một tên tiểu tử chỉ đáng tuổi cháu mình đi thương lượng đại sự cơ chứ?

Chưa kể kẻ này còn không mang theo binh khí.

Dược Cát Mộc La rất nhạy bén, chỉ thoáng chốc đã nhìn ra nhiều điểm bất hợp lý.

Nhưng có khi... thiếu niên này lại đang cố tình để y thấy những kẽ hở ấy.

___

Lời tác giả: Trước hết cho tôi gửi lời xin lỗi tới tất cả mọi người, những độc giả cũng như tác giả mà tôi theo dõi. Gần đây thời gian đọc truyện của tôi không nhiều, bỏ bê không ít chương của mọi người (cảm thấy bản thân thật khốn nạn :] ). Thực sự tôi không hề có ý bỏ, chỉ là chưa sắp xếp được thời gian hợp lý nên chắc phải hai ba hôm tôi mới vào đọc truyện được. Rất mong mọi người thông cảm cho tôi, cảm ơn rất nhiều.