Mộng Chiếu

Chương 37: Không Thể Như Trước




Nàng khoanh tay nhướng mày, giọng nhẹ tênh: "Ta chẳng biết ngài là thần thánh phương nào, sao lại theo dõi ta?"

Hắn tiến lên hai bước, nghiêng mặt nhìn nàng: "Hm...theo dõi? Nhóc con nói vậy thì có hơi oan uổng cho ta rồi. Chỉ là thấy tò mò nên đi theo xem thôi."

"Nhóc làm giả Ngọc tỷ như vậy...không sợ chuốc họa vào thân sao?"

Trong mắt hắn xẹt qua một tia trào phúng, vừa như đang thăm dò mà cũng như muốn trêu chọc người khác.

Nhiếp Tư Mặc nhún vai cười cười: "Ngài thử nghĩ mà xem, Ngọc tỷ tiền triều có mấy ai đã từng nhìn thấy? Huống hồ một đám tặc dung tục ăn lông ở lỗ sẽ được tận nhìn chứng kiến mà phân biệt thật giả ư? Còn nếu bị quân triều đình phát hiện thì ta ném cho chúng rồi trốn tội là xong."

Mặt nàng chùng xuống, găm con mắt sắc lạnh vào hắn, giọng trầm thấp: "Sao ngài biết nó là giả?"

"Nhóc con à, ngọc ngươi dùng là loại rẻ tiền, nhìn thoáng qua thì không có vấn đề nhưng quan sát kỹ sẽ thấy, ngọc nào có màu sắc không đều, tạo thành các vân và hoa văn thì mới là loại tốt."

Hắn tiếng lời: "Chưa kể tám chữ triện ở đáy khắc tương đối nông, rồng trên Ngọc tỷ thật có những năm móng, của nhóc chỉ có bốn."

Bị nắm thóp hoàn toàn, Nhiếp Tư Mặc chăng vui chút nào, thậm chí còn có chút uất ức trong lòng. Từ đâu ra một kẻ làm bộ làm tịch thần thần bí bí đi bình phẩm nàng vậy chứ!

"Ngài biết rõ như vậy?" Nàng kéo dài giọng. Sắc mặt tối lại cực kỳ khó coi.

Tuyết phủ mỗi lúc một dày, thân ảnh nam nhân mi mục như hoạ y phục đỏ thẫm mỗi lúc một mờ nhạt, tóc dài óng mượt bay bay trong gió tựa như dòng suối chốn tiên cảnh. Hắn cười như không cười, giọng điềm nhiên mà mang đầy uy quyền vang vọng trong khoảng không:

"Tất nhiên. Bởi vì, bản vẽ và Ngọc tỷ truyền quốc tiền triều đang nằm trong tay ta."

Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn hệt như là bão tuyết ở phương Bắc khiến cây cối trong rừng nghiêng ngả sang một bên, tiếng gió tít, tiếng xào xạc của cây, tiếng tuyết lăn từ nơi cao xuống. Tất cả những âm thanh ấy rất dữ dội, cảm tưởng như có thể hất bay Nhiếp Tư Mặc nhỏ bé đi vậy.

Gió tứ tấp vào gương mặt nhỏ non nớt, nàng quay sang một bên nhắm nghiền mắt lại, đưa tay che đi những vậy nhỏ có thể vô ý bay vào mắt.

Thân ảnh nam nhân ấy càng lúc nàng mờ nhạt, nàng muốn nhích vài bước đến gần hơn nhưng lại chẳng thể. Cuối cùng hình bóng ấy hoà làm một cùng gió tuyết giá lạnh, chỉ lưu lại tiếng nói pha chút ý cười đùa:

"Tiểu cô nương đừng làm điều gì dại dột nữa nhé. Cũng đừng quá tự đắc, lắm mưu không có nghĩa lần nào cũng thoát được đâu."

Cuồng phong dần lắng xuống, hắn đã biến mất hoàn toàn. Nhiếp Tư Mặc đứng đó chết lặng, hai tay buông thõng, mắt trừng to dõi về phía nam nhân ấy vừa đứng. Cơ thể nàng run lên bần bật, khi nãy đối mặt với đạo tặc hay lưỡi đa kề ngay dưới cổ cũng không khiến nàng kinh hãi đến mức độ này.

Hắn biết nàng là nữ nhân.

Hắn còn nắm trong tay Ngọc tỷ tiền triều? Lời này có đáng tin không? Sao có thể như thế!

Chỉ sợ hắn cũng biết cả thân phận của nàng, nếu bị vạch trần nhất định đầu của nàng và cả gia quyến khó mà giữ.

Không thể bó tay chịu trói như vậy được.

...

Sau năm ngày cuối cùng cũng đến nơi.

Nhiếp Tư Mặc đi ánh mắt hững hờ vô cảm lên, trở về cố hương rồi, trở về Vĩnh Yên rồi.

Vẫn là cảnh tượng phồn hoa thái bình ấy, người người nô nức tấp nập mua bán như trẩy hội, các tửu lâu vẫn đón khách nườm nượp như ngày thường, mùi bánh thơm mức Hồ quen thuộc phảng phất bên cánh mũi nàng. Trên môi ai nấy đều là nụ cười, niềm vui, một sự thịnh vượng trải dài tại kinh đô Đại Trưng.

Khung cảnh ấy vốn rất đỗi quen thuộc với nàng, đây là nơi nàng sinh ra và lớn lên, là nơi có phụ mẫu ca ca, có người thân của nàng. Đáng ra sẽ phải thật vui khi trở về.

Vậy mà trong lòng lại cảm thấy não nề làm sao.



Trở lại cố hương của mình với thân phận là một người khách từ phương xa?

Nhiếp Tư Mặc chưa vội tiến qua cổng thành, nàng vẫn ngồi yên trên lưng ngựa mà cúi mặt.

Phía sau này có mấy tên thương nhân đang chờ xuất giấy thông hành thì rảnh rỗi tán gẫu với nhau:

"Ầy, sao lâu thế!?"

"Này, ngươi nghe gì chưa. Hình như Chiêu Dương công chúa và Nhiếp tiểu thư cùng đi hoà thân ở phương Bắc như đều mất tích rồi."

"Ta biết, ta biết. Chuyện này rầm rộ như vậy cơ mà."

"Không biết ra sao rồi nhỉ."

"Này, sao ngươi cập nhật tin tức chậm như rùa thế hả!? Triều đình từ lâu đã ban bố tin Chiêu Dương công chúa và Nhiếp tiểu thư đã chết. Đã chết rồi! Hoàng đế cũng đã hạ lệnh phát tang."

Nhiếp Tư Mặc quay người lại, ánh mắt trống rỗng thơ thẩn.

.

.

.

Nàng đã "chết".

Một người đang sống sờ sờ ở đây bị cả thiên hạ coi là đã chết. Thật nực cười mà.

Nhưng...nàng đã được tự do.

Như vậy cũng tốt, chi bằng làm lại từ đầu.

Vậy còn phụ mẫu và các ca ca thì sao?

Nàng không muốn nghĩ nữa.

Thúc ngựa đi thẳng vào, chẳng chút dè dặt hay bận tâm nào. Nếu là trước kia thì nàng sẽ đi rất chậm để ngắm nhìn từng thứ xung quanh, có gì hay ho lại tấp vào ngắm nghía rất lâu, có xem bao nhiêu lần cũng không chán. Nhưng bây giờ không còn được như thế nữa.

Nhiếp Tư Mặc đội thêm một chiếc món để tránh đi sự chú ý của mọi người, mỗi nơi nàng đứng lại không quá lâu, chỉ nhoáng một cái là phải rời đi ngay. Giao dịch mấy thứ đắt tiền thế này rất nguy hiểm.

Chỉ mất chưa đến nửa buổi tay nải của nàng đã nhẹ đi thấy rõ, chỉ còn vài thứ kích thước lớn và giá trị khủng không thế bán ở chợ được. Nàng quyết định đến Nguyệt Hoa lâu.

Lầu cao sừng sững thuộc hàng xa hoa bậc nhất kinh thành này nàng cũng đã từng tới để mua quà cho mẫu thân. Lần này quay lại không phải để mua mà để bán.

Trưởng quầy người Hồ thấy nàng đi vào liền chào đón niềm nở: "Ôi chao, quý công tử muốn tìm mua gì nào?"

Nàng lạnh nhạt đặt tay nải lên bàn trước sự ngỡ ngàng của lão rồi nói: "Ta không mua, chỉ muốn bán chút đồ. Lão tự mở ra xem đi."

"H-hả?"

Một dấu hỏi to đùng hiện lên trong đầu người đàn ông, cuối cùng đành mù tịt mở ra.



"Đ-đây...đ-đây...l-là..."

Thứ ánh sáng vàng kim chói loé rọi lên đôi mắt già nua mà xanh đục của lão, đôi tay nhăn nheo run run còn không dám chạm vào.

Bên trong tay nải là rất nhiều ngọc quý như hồng ngọc, hổ phách hay phỉ thúy đủ kích thước to nhỏ. Không chỉ vậy còn có thủ trạc, trâm cài, hoa tai, kim quan, tất cả đều được làm bằng vàng nguyên chất và thiết kế kỳ công tỉ mỉ.

Chỉ có điều, mọi thứ đều bị tách rời ra, ngọc trên trâm cài hay các trang sức khác cũng bị tháo tung ra.

Nhưng cũng chẳng phải vấn đề vì sự đẹp đẽ của chúng vẫn không bị giảm đi.

"C-công tử, người muốn bán hết sao?". Lão già không dám tin vào mắt mình.

Nàng gật đầu.

"Ôi! Kiểu dáng này! Màu sắc này! Chất liệu này nữa! Ta mua hết!"

Nhiếp Tư Mặc hỏi: "Bao nhiêu?"

Lão giơ năm ngón tay ra, trên miệng hiện lên nụ cười tinh quái mà nhỏ giọng: "Năm trăm lượng, công tử thấy sao?"

Nàng nhìn đống đồ trong tay nải rồi xoa xoa cằm cười đáp: "Được. Năm trăm lượng. Bán hết cho lão."

Trưởng quầy cười hí hửng gom hết đống đồ lại rồi đặt lên bàn số tiền tương ứng. Nhiếp Tư Mặc nhìn chùn rồi cười cười thở dài. Nhiều bạc như vậy cũng khá nặng đây, không biết cái vai này chịu nổi không.

Nàng sực nhớ ra một chuyện, vội lấy từ trong vạt áo ra chiếc trâm hình gạc hươu mà mẫu thân để lại, đưa cho trưởng quầy rồi hỏi: "Phải rồi, lão từng nhìn thấy chiếc trâm nào như vậy chưa?"

Lão ta nhận lấy, đưa lên ngắm nghía một hồi, đoạn trả lại cho nàng rồi nói: "Khi ta còn ở Hồi Cốt* từng nhìn thấy không ít nữ nhân đeo món trang sức này. Không thể tính là tinh xảo nhưng chất liệu lại rất tốt, hình như ở đây cũng không ai bán thứ này thì phải."

*Còn được gọi là người Hồi Hột hay Duy Ngô Nhĩ (Tân Cương).

Người Hồi Cốt? Mẫu thân sống tại Trung Nguyên từ trước đến nay, sao lại có thứ đồ liên quan đến Hồ nhân?

Nhiếp Tư Mặc cầm cây trâm lững thững bước khỏi Nguyệt Hoa lâu, nghi hoặc trong lòng vẫn chưa có cách nào hoá giải. Nàng nhớ trước kia mẫu thân từng nói chiếc trâm này là do một người bạn cũ sống cách kinh thành trăm vạn dặm tặng. Vậy có lẽ bằng hữu đó là người Hồi Cốt. Nhưng sao mẫu thân lại đưa cho nàng, nếu là kỷ vậy thì đúng ra người phải giữ lại chứ?

Nàng thở dài cất lại vào trong áo. Bỏ qua chuyện ấy thì bây giờ tâm trạng cũng khá tốt vì đã bán hết đống đồ ấy.

Nhiếp Tư Mặc không bán theo cách thông thường vì chúng đều là phục sức làm riêng cho hoàng tộc, nếu bán theo cách thông thường sẽ bị nghi ngờ là trộm cắp còn bán cho mấy tay buôn thì thế nào cũng bị chặt chém.

Tốt nhất là tách nhỏ chúng ra, như thế sẽ không còn là phục sức hoàng tộc nữa, có thể rao bán bình thường. Hơn nữa tách nhỏ ra rồi bán mỗi nơi một ít thì lợi nhuận sẽ cao hơn là nguyên một chiếc.

Cách này nhị ca bày cho nàng lúc trước quả nhiên hiệu nghiệm.

"Aizz, đau lưng quá, kiếm quán trà nghỉ chân thôi."

Nàng vươn vai mấy cái rồi thúc ngựa chạy đi.

Cuối cùng cũng chọn được một quán trà ưng ý, không quá đông đúc, nằm lại góc khuất mà cũng rất thoáng mát.

Nàng cũng không định uống gì, chỉ mượn chỗ để nghỉ chân một lát thôi vì làm gì có tiền xu mà uống trà.

Tầm mắt nàng đổ dồn về khói trà đang bốc nghi ngút bên bàn đối diện, một cảm giác bình yên đến lạ. Đã lâu rồi nàng không ngồi bên cửa sổ lật giở từng trang sách, nhâm nhi chút trà và ăn táo khô. Chắc sau này cũng khó mà kiếm lại cảm giác ấy.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là mùa đông sẽ qua đi, và rồi hoa lại nở, chim én sẽ lại bay đầy trời. Đến lúc ấy liệu có thể tự do ngắm nhìn không?