Mộng Chiếu

Chương 32: Chiêu Dương




Lâu lắm rồi mới được duỗi thẳng cái lưng này, nàng không nghĩ nhiều mà đi tới nằm xuống chiếc giường kiêm cái ghế lớn ấy.

Cơ mặt giãn ra phân nửa, hai cánh tay duỗi ra hết cỡ xoa xoa lên bề mặt tấm chăn lông dày này, thật mềm mại êm ấm làm sao, thế này thì sao mà nỡ đứng dậy, đúng là đồ tốt!

Gạt qua cơn đói bụng nãy giờ, nàng tháo tung giày ra rồi buông xuôi cho cơ thể ngã xuống, dích bẹp trên tấm thảm lông.

Mi mắt nặng trĩu, chân tay như rụng rời không một chút sức lực, đến cả y phục cũng không thèm thay ra nữa.

Trong tiềm thức nàng đang tự dặn mình phải ngồi dậy, tuyệt đối không thể ngủ ngay bây giờ, nhất định phải rà soát xem nơi này ở vị trí nào, có an toàn hay không.

Nhưng cơ thể lại chẳng chịu nghe lời.

Nàng dần chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

Trong giấc mơ Nhiếp Tư Mặc nhìn thấy hình ảnh của mình lúc nhỏ và khung cảnh thật quen thuộc trong quá khứ. Một tiểu nương tử nhỏ bé ngồi trước bàn cờ, con mắt đăm chiêu ngắm nhìn những quân cờ đen trắng. Mi mắt rủ xuống, hàng lông mày nhàn nhạt khẽ chau lại.

Cô bé cất giọng non nớt:

"Hạ lão, ta đọc qua sách sử Đông Tây kim cổ, có vô số trận đánh mà người đang chiếm thế thượng phong hoàn toàn có cơ hội diệt toàn quân địch rồi chiếm lấy thành trì. Vậy mà tại sao đến cuối cùng lại chọn nhượng bộ?".

Người đàn ông đầu hai thứ tóc ngồi đối diện nàng dung mạo mờ nhạt không thể thấy rõ chợt cười cười mà vuốt nhẹ chùm râu.

"Thượng sách trong việc dùng binh là lấy mưu lược để thắng địch, kế đó là thắng địch bằng ngoại giao, kế nữa là dùng binh thắng địch, hạ sách là tấn công thành trì*".

*Trích "Binh pháp Tôn Tử" chương Mưu công.

Ông nhìn nàng, đáy mắt như sóng ngầm, đoạn ôn tồn nói tiếp: "Sử dụng vũ lực có thể khiến người ta quy thuận nhưng chỉ trong một khoảng thời nhất định. Đến một lúc nào đó mọi phẫn uất trước kia sẽ bộc phát, đến lúc đó hậu quả khó lường. Cho nên, cái thắng ở đây là thắng ở lòng người".

Thắng ở lòng người?

Hoa đào trước hiên cứ chầm chậm đáp xuống từng đợt, một vài cánh hoa bay lạc lên bàn cờ đang dang dở. Vầng dương quang phản chiếu lên dung mạo thanh thuần của tiểu cô nương đang rủ mắt đăm chiêu, ý buồn thoáng hiện trên mặt.

Lòng người là thứ đáng sợ nhất.

Nàng không hiểu.

Mọi thứ tối đen lại.

Không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

.

.

.

Mi mắt khẽ động, Nhiếp Tư Mặc cảm thấy toàn thân cứng ngắt, dịp thở dần nhanh hơn bình thường nhưng không khí cũng trở nên thật khan hiếm làm sao.

Nàng mở mắt.

Hoá ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ.

Nhiếp Tư Mặc chống tay ngồi dậy, nàng đưa một tay đỡ lấy vầng trán lấm tấm mồ hôi. Dáng vẻ lúc này của nàng tiều tụy chẳng kém lúc phát bệnh cả.



Lúc này mới có dịp ngó nhìn khắp lều rồi nhìn lại y phục trên người, mọi thứ vẫn yên ắng và sắp xếp như cũ khiến nàng thầm thở phào một hơi. Cũng may lúc nàng nới lỏng cảnh giác đã không có ai vào giở trò xằng bậy.

Bất chợt có tiếng gọi vọng vào: "Tiểu thư, ta mang đồ ăn đến cho người".

Chút hi vọng lóe lên, bụng cũng đã đói meo rồi, ánh mắt nàng vụt sáng mà tươi cười hỏi: "Là món gì?".

"Một cái đùi dê".

"...".

Nghe đến đây thì chán chả buồn nói, chút hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn. Nàng thở dài, bĩu môi thều thào mấy chữ:

"Thôi ta không ăn đâu".

Cảnh Vũ ái ngại gặng nói tiếp: "Ta biết mấy món này không hợp khẩu vị người nhưng ít nhất cũng hãy ăn mà lấy sức".

Nàng dời mắt đến chiếc hộp mà mẫu thân đưa cho, ho nhẹ mấy cái rồi nói: "Ta không đói, cùng lắm là lót dạ bằng chút điểm tâm thôi. Tóm lại ngươi không phải lo".

Giờ nàng bắt đầu có mỗi lo khác. Điểm tâm đếm qua cũng chỉ còn năm cái kích cỡ vừa lòng bàn tay, mỗi ngày ăn nửa cái, vậy coi như có mười cái. Tính ra cũng chỉ cầm cự được mười ngày là cùng. Chẳng lẽ lại ăn mứt quả với uống nước để cầm hơi qua ngày?

Nhiếp Tư Mặc ngồi khoanh chân trên giường, ngón tay đỡ cằm, mắt dán vào mấy cái bánh trong hộp, lòng thầm tính toán chi ly cho trước mắt.

Phải rồi, bây giờ vẫn chưa rời khỏi địa phận Trung Nguyên, vẫn mua bán thực phẩm được, hơn hết hiện giờ vẫn trong thời gian tạm dừng di chuyển. Hay là nhờ Cảnh Vũ chạy đi mua ít đồ chắc cũng không sao.

Ý tưởng loé lên trong đầu nàng, tuy đường xá có hơi xa nhưng vẫn được.

Nghĩ ngợi gì nữa, triển luôn!

À mà đây cũng chỉ là cầm cự trước mắt, sau này đến Đột Quyết rồi không có mua bán thực phẩm được nữa, đến lúc đó làm sao để lấp cái bụng đây? Không biết ở đó có món gì khác không? Mà thôi lo xa làm gì, tính kế trước mắt đã.

Nàng nhét lọ mứt vào trong ống tay áo rồi loạng choạng chạy vén cửa lều lên ngó nghiêng ngang dọc. Vừa thấy bóng hình quen thuộc kia, ý cười đã tràn ngậm trong mắt. Nàng vẫy vẫy tay gọi:

"Này, Cảnh Vũ...Ừm...ta, ta nhờ ngươi một chuyện được không".

Nàng chỉ ló đúng cái đầu ra khỏi lều, điệu bộ ái ngại lộ rõ mồn một ra ngoài.

Y đến gần trước mặt nàng rồi hỏi: "Có chuyện gì tiểu thư cứ nói. Nếu giúp được ta sẽ giúp".

Nàng ngập ngừng: "Vậy...ngươi tìm xem quanh đây có nhà dân hay hàng quán nào không...Nếu có thì ngươi mua giúp ta chút đồ ăn".

Y rủ mắt cười cười, tra kiếm vào vỏ rồi nói: "Ta hiểu rồi, tiểu thư ở yên trong đây đừng đi ra ngoài nhé. Ta đi đây".

Nhiếp Tư Mặc mím môi ừm một tiếng rồi dõi theo thân ảnh mỗi lúc một xa dần và cuối cùng hoà vào bóng tối.

Giờ mới nhận ra gần đây tên Cảnh Vũ này cười nhiều hơn trước, không còn cái vẻ lạnh tanh như một tảng băng di động nữa. Cũng chẳng biết vì sao y lại trở nên như thế nữa, mà thôi vậy cũng tốt, y dễ gần hơn thì nàng cũng sẽ có người bầu bạn.

Hy vọng sẽ không chết đói.

Nàng quay trở về vị trí của mình, nếu không được tận mắt chứng kiến thì nàng cũng không tin bây giờ đã đến Triều Thiên môn đâu. Nếu đi bằng ngựa xe thông thường mà nàng vẫn dùng thì ít nhất phải mười sáu ngày mới đến được, chưa kể còn có yếu tố thời tiết xen vào nữa. Vậy mà đoàn người này đến được đây chỉ trong chưa đầy mười ngày. Thực ra nàng cũng từ nghe Đột Quyết nổi tiếng với sự thiện chiến và hành quân thần tốc nhưng cũng không ngờ được là đến đoàn sứ giả cũng tác phong nhanh nhẹn như vậy.

Nàng ngồi lặng thinh trên giường một lúc thì lấy cây trâm mà mẫu thân đưa cho trước khi lên đường từ trong vạt áo ra.

Nghiêng đầu nhìn ngắm nó một lúc rồi hàng loạt câu hỏi cứ lần lượt hiện ra trong đầu. Tại sao mẫu thân lại đưa nó cho nàng? Sao lại coi nó là bùa bảo hộ? Chiếc trâm này đến từ đâu?

Thuốc trong hộp cũng đã uống hết một gói, hai gói còn lại chắc cầm cự được hai tháng nếu bệnh nàng không trở nặng.

Ngồi lâu trong này vừa ê mông vừa bí bách, nàng cũng không muốn ngột khói than mà chết nên quyết định đi ra ngoài thí thở chút.



Phải công nhận càng về đêm thời tiết ở phương Bắc càng xuống thấp hơn rất nhiều. Nhiếp Tư Mặc khoác hai cái áo choàng mà vẫn run cầm cập.

Trời rét buốt thế này cũng chẳng ai muốn ra khỏi lêu nên nhìn xung quanh khá thưa thớt, gần như không có một ai.

Nàng nâng mí hướng ánh mắt lên bầu trời bao la rộng lớn như tấm thảm nhung quý. Không có trăng, chỉ lác đác vài ngôi sao yếu ớt toả sáng.

Không biết bây giờ gia đình nàng ở Vĩnh Yên sống có tốt không.

Hi vọng mẫu thân ăn uống điều độ mà giữ gìn sức khỏe.

Mong Nhị ca đừng vì nàng mà làm những chuyện không phải.

Liệu Uyển Nhi đã rời đi hay chưa.

"Nhiếp tiểu thư".

Giọng nói trong trẻo của nữ tử vọng đến tai nàng như cắt ngang mọi suy nghĩ, Nhiếp Tư Mặc lập tức ngoái lại xem là ai.

Một nữ tử thân hình mảnh mai dáng dấp yểu điêu mặc hoa phục nhiều lớp lộng lẫy, tóc vấn cầu kỳ cài bộ trâm ngọc tinh xảo. Dung mạo nàng ta thoạt nhìn thì thanh thuần trong trẻo không chút vấn đục như ánh trăng nhưng trong đôi mắt lại thấp thoáng sự u uất.

Là Chiêu Dương công chúa Đường Lệ Châu, cửu công chúa Đại Trưng.

Nhiếp Tư Mặc từng nghe qua danh vị công chúa này. Nàng là con thứ chín của Hoàng đế, mẹ nàng là phi tần thất sủng đã mất từ lâu, người ta đồn rằng vì phải chịu quá nhiều áp bức trong cũng nên bà đã chọn cách kết liễu cuộc đời bằng cách nhảy từ trên tường thành xuống vào một ngày đông giá rét của mười năm về trước. Để lại Đường Lệ Châu khi ấy mới chỉ năm tuổi.

Mẫu phi nàng xuất thân chẳng phải thế gia giàu có gì nên khi chết Hoàng đế cũng chỉ cho làm một lễ tang nhỏ không khác gì một cung nữ. Đường Lệ Châu cũng từ đó mà bị Hoàng đế lạnh nhạt. Tước hiệu Chiêu Dương của nàng phải mãi đến tận sau này trước khi ga đi mới được ban cho.

Tính tình của Lệ Châu trầm và ít nói nhưng cũng là người lương thiện, nàng sống trong cung như chưa hề có ý định đấu đá tranh giành với ai. Mà kể cả có muốn đi chăng nữa thì cũng khó mà thắng được người ta bởi nàng chẳng có bất kỳ sự hẫu thuẫn nào cả.

Vị công chúa này cũng khá kín tiếng, có những người thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nàng ta. Những gì Nhiếp Tư Mặc biết cũng không nhiều, chủ yếu là nghe kể lại mà thôi.

Lần đầu tiên chạm mặt mà cửu công chúa chủ động mở lời như vậy cũng không khỏi khiến nàng bất ngờ.

Đường Lệ Châu chỉ đứng đó một mình mà không có bất kỳ người hầu nào đi theo cả. Nhìn cô độc vô cùng.

Nhiếp Tư Mặc vội hành lễ: "Tham kiến Chiêu Dương công chúa".

Đường Lệ Châu cười dịu đỡ nàng dậy mà nói: "Hành lễ làm gì, giờ ta là thê thiếp người ta, chẳng còn là công chúa nữa rồi. Không cần mấy lễ nghi rườm ra này đâu".

Nhiếp Tư Mặc nghe vậy thì chợt thấy nhói lòng. Nàng cũng từng sống trong cảnh bị người thân lạnh nhạt, cũng phần nào hiểu được cảm giác ấy. Bây giờ một người vốn là công chúa một nước cao cao tại thượng chỉ là tì thiếp cho người ta chẳng khác này bị đẩy xuống một vũng bùn lầy không cách nào lên được.

Phải chăng vì giá trị bản thân quá ít nên mới bị vứt bỏ một cách nhẫn tâm như vậy?

_____________

Nam chính đã xuất hiện .

Nam chính đã xuất hiện .

Nam chính đã xuất hiện .

Điều quan trọng nói ba lần.

Anh ta xuất hiện rồi nha các bae, đoán xem là ai nào :>

Nói một chút về tác phẩm này thì đây không phải thể loại thuần ngôn tình và chỉ có một nữ chủ là chị Mặc nên đa phần các chương sẽ đặt điểm nhìn ở chị.

Cốt truyện và cái kết đều đã lên sẵn cả rồi, nếu tính cả ngoại truyện nữa thì có lẽ hơn một trăm chương hoặc ít hơn một chút. Mọi người thấy độ dài như vậy liệu có bị ngán không?

Đôi chút về bối cảnh trong truyện thì đây là triều đại giả tưởng nhưng các tộc người là có thật. Triều đại này lấy cảm hứng từ thời Đường và đôi nét thời Lý-Trần của Việt Nam. Cho nên mọi nhân vật đều là hư cấu hết, hoàn toàn không có giá trị về mặt lịch sử.