Mộng Chiếu

Chương 25: Đường Cùng




Nhiếp Tư Mặc phất áo rời đi không chút mảy may, Lâm phu nhân cũng không cản, và chỉ thở dài một tiếng.

Nàng bước nhanh trên hành lang rộng dài vắng vẻ, hai tay siết chặt đến mức nổi lên từng đường gân. Gió tuyết tràn đến khiến y phục nàng tung bay phần phật, tay áo dài rộng trở nên căng phồng.

Mẫu thân từng trải qua những gì, nàng không biết. Cũng chẳng biết quá khứ của bà ra sao. Nhưng có một điều nàng rõ nhất đó là mẫu thân chưa một ngày được sống đúng nghĩa.

Nàng leo lên yên ngựa lao một mạch về phía trước.

Nàng không trở về biệt viện ngay.

Dấu chân của ngựa in lên bề mặt tuyết dày đặc trắng xoá, mặc kệ cho việc Nhiếp Tư Mặc mới chỉ học cưỡi ngựa được vài ngày nhưng nàng vẫn đi với tốc độ nhanh nhất có thể.

Đôi mắt đen sâu dần đỏ hoen, môi hồng mím chặt lại. Đầu nàng giờ đây quay cuồng điên đảo, gió tuyết mịt mù khiết tầm nhìn bị giảm đi rất nhiều, Hắc Lang bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi mà thở hổn hển, nàng cũng không quan tâm.

Điều nàng quan tâm lúc này chính là hôn ước kia.

Dừng lại trước tiền viện Nhiếp phủ, Nhiếp Tư Mặc nhảy xuống, nàng tiến thẳng vào trong với tốc độ rất nhanh, bỏ mặc Hắc Lang còn đang đứng ngoài kia.

Hôm nay ở tiền viện không có lấy nổi một bóng người, họ đều đi theo Nhiếp Hoằng vào cung từ sớm.

Trên chiếc bàn lớn trong căn tịnh thất đặt vô số lễ vật như trang sức bằng vàng tinh xảo đẹp đẽ, hồng y đỏ rực trải dài, tiền bạc chất nhiều vô kể. Còn có...một phong thư đỏ.

Nàng đứng lặng thinh bên cửa nhìn vào, cả như đơ cứng như tượng tạc.

Cái này gọi là 'Thập lý hồng trang' sao?

*Của hồi môn trải dài mười dặm.

Nàng không cần.

Khung cảnh tịnh thất thật xa hoa lộng lẫy. Mọi thứ đều đắt đỏ quý giá, thật phô trương. Đây có lẽ là điều mà bao nữ nhân trong thiên hạ mơ ước.

Nhưng sao nàng lại cảm thấy lạnh lẽo như vậy.

Toàn thân nàng khẽ run lên.

Đoạn Nhiếp Tư Mặc đi vào bên trong, nàng cầm lấy phong thư đỏ kia. Cánh cửa tịnh thất vẫn mở toang, gió lạnh tràn vào khiến cho những tấm vải đỏ bay phất phơ.

Nàng nhắm mắt. Dứt khoát vứt bỏ phong thư vào chiếc lò đốt lớn đang phừng phừng lửa đỏ bên cạnh.

Phong thư chỉ trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt trọn, biết thành một đám tro tàn.

Khí nóng bức người toả ra từ đó như thôi thúc Nhiếp Tư Mặc. Nàng không nghĩ nhiều. Bê từng khay này đến khay lễ vật quý giá khác quăng vào lò lửa một cách không thương tiếc.

Hàng mi ướt đẫm lệ. Ánh lửa bừng bừng phản chiếu lên đôi đồng tử đen sâu của nàng, chỉ thấy được sự sâu thẳm không đáy.

Đôi mắt đờ đẫn vô hồn, nàng trơ mắt nhìn ngọn lửa hung hãn thiêu rụi từng thứ lễ vật xa xỉ mà cả đời một người bình thường cũng chưa chắc mua nổi, vĩnh viễn đừng để nàng nhìn thấy chúng một lần nào nữa.

Đôi chân như bị rút hết sức lực, Nhiếp Tư Mặc ngã khuỵu xuống nền tịnh thất. Hai tay cố gắng chống đỡ cả cơ thể mềm nhũn. Môi mỏng khẽ hé thở hổn hển ra làn khói trắng mỏng.

Căn thất rộng thênh thang lát gạch trang trí hoa văn ma yết cứng rắt lạnh lẽo, cách mấy lớp vải mềm vẫn khiến hai đầu gối nàng đau nhức.

*Ma yết hay hoa văn cá rồng, là một yêu quái trong thần thoại sông nước của Ấn Độ. Được lưu truyền vào Trung Quốc cuối thế kỷ IV.

Hàm răng trắng đều của nàng khẽ va đập vào nhau, toàn thân run rẩy cực độ. Kể cả khi đang quỳ bên lò lửa cũng không khiến nàng cảm thấy ấm áp dù chỉ một chút.



Y phục xộc xệch, tóc búi bung ra, Nhiếp Tư Mặc lúc này vô cung thê thảm. Lửa cứ cháy, chẳng cần biết vàng bạc châu báu bên trong có bị thiêu rụi không, nàng cứ quỳ ở đó.

Bỗng tiếng bước chân hỗn loạn từ phía sau vang lên, là vài nô bộ đi vào. Đám người này thấy nàng ở đó thì vô cùng ái ngại, chẳng ai muốn rước hoạ vào thân cả.

Một kẻ bước bên hai bước mà rụt rè cất giọng:

"Tam tiểu thư...người...".

"Cút hết cho ta!!".

Nói rồi nàng lập tức vơ lấy chiếc chén vàng còn sót lại ném về phía đám người đó. Mái tóc đen xoã tung, đôi mắt ướt đẫm đỏ ngầu hiện lên tia máu.

Chén vàng ném trúng vào bả vai hắn khiến tên nô bộ đó ngã bật ra vì sợ, mặt mày tái mét lại. Những kẻ khác cũng không ai dám lên khuyên can mà đều biết điều quỳ rạp xuống.

Tay trái siết chặt lấy cây trầm bạc của nàng dần rỉ máu. Cơn phẫn uất trong lòng như đã xả đi một nửa qua tiếng quát vừa rồi.

Hàng mi dày chầm chậm rủ xuống mệt mỏi.

Lại là tiếng bước chân vang lên, có điều lần này bước chân ấy rất khoan thai bình thản, nhưng không kiêng dè bất cứ điều gì.

Bước chân ấy mỗi lúc một gần nàng, Nhiếp Tư Mặc cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn, bởi lúc này dù ai đến đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì.

"Còn muốn ngồi đây đến bao giờ".

Thâm âm trầm lạnh bình thản vang lên, như nghi hoặc mà như mỉa mai châm biếm.

Nàng nhướn mày nhìn về phía phát ra giọng nói ấy. Chạm ngay vào mắt nàng là đôi mắt phượng đen sâu sắc lạnh như kiếm, một dáng dấp cao gầy khí khái hiên ngang.

Phụ thân nàng sao lại đến đây?

Nhiếp Tư Mặc đáp lại bằng giọng khàn khàn: "Phụ thân...khụ...Tư Mặc làm như vậy, người có mắng con không?".

Ông không quay mặt đi mà nói: "Lửa cũng đã cháy, qua rồi thì nó còn có nghĩa gì. Đứng lên".

Nhiếp Tư Mặc miễn cưỡng kéo thân xác đứng dậy, gương mặt trắng nhợt lạnh tanh không chút cảm cảm xúc nhìn vào hư vô.

"Búi tóc lên, chỉnh lại y phục, đừng có bày ra điệu bộ bê bết ấy". Ông nghiêm giọng.

Lúc này một gia nô gia mới lên tiếng: "Thái phó...để lão nô làm giúp tiểu thư".

"Không cần". Nàng dứt khoát từ chối rồi bới mái tóc dài lên vấn lại trên đỉnh đầu, lấy cây trâm bạc dính máu kia cố định lại. Y phục xộc xệch bên trong lộn ra cả ngoài, nàng cũng cố mà chỉnh lại.

Mò mẫm một lúc cũng xong xuôi, Nhiếp Tư Mặc lưng thẳng tắp như một cây kiếm, hai tay chắp trước bụng. Đây chính là dáng vẻ chuẩn mực của một cô nương vọng tộc mà từ nhỏ nàng đã được dạy.

Nhiếp Hoằng lúc này mới ngoái lại nhìn nàng, đôi mắt phượng sâu thẳm không thể nhìn thấu tâm tư. Ông chắp tay sau lưng mà nói:

"Bây giờ muốn đính ước cũng không được chứ đừng nói từ hôn".

Nàng lập tức ngẩng mặt nhìn ông, đôi mắt mở to ngơ ngác. Câu nói ấy rốt cuộc là có ý gì?

"Sao...?".

Nhiếp Hoằng cất bước rời đi để lại Nhiếp Tư Mặc ngây ngốc đứng như trời trồng ở đó. Đi đến cửa, mắt phượng sắc bén liếc nhìn nàng rồi bảo:

"Theo ta".



Đây là lần đầu tiên phụ thân chủ động gọi nàng, khoé môi nàng khẽ giật để lộ ra nụ cười ngây dại thoáng hiện trên khuôn mặt hốc hác tiều tụy. Chẳng biết nên vui hay buồn, cười hay khóc.

Nhiếp Tư Mặc lết từng bước nặng nề theo sau phụ thân, toàn thân nàng lạnh ngắt như một tảng băng, không một chút hơi ấm.

Nhiếp lão gia mở lời: "Con học cưỡi ngựa sao?".

"...vâng, là nhị ca dạy".

Ông cười như không cười, giọng ôn tồn: "Con ngựa đẹp lắm, rất biết chọn".

Nàng cảm thấy thật nực cười, đây có phải phụ thân nàng không, trước giờ ông gần như chẳng bao giờ nói quá ba câu với nàng, tại sao bây giờ lại đi hỏi thăm những chuyện này?

"Vâng...con ngựa do đích thân nhị ca chọn. Nó tên Hắc Lang".

Ông thở dài một cách mệt mỏi: "Aiz...Con từng nghe qua thảo nguyên rồi, đúng không?".

"Vâng".

"Đó là một nơi bao la bát ngát, đồng nội mênh mông, trời xanh bất tận. Có dê bò nối đuôi mà đi. Các tộc người du mục cùng chung sống ở đó, lấy săn bắn làm nghề chính. Khí hậu rất trong lành mát mẻ".

Nàng rủ mắt: "Người đang muốn nói điều gì?".

Nhiếp Hoằng quay người lại. Hai phụ tử đứng dưới trời tuyết mà bốn mắt nhìn nhau. Nhiếp Tư Mặc giờ đây cứng rắn như đá, nàng không muốn là kẻ ngốc nữa. Nhiếp Hoằng đi tay phủi đi bông tuyết vương trên tóc ai nàng, ngập ngừng lúc lâu rồi nói:

"Một kiếp người đều sẽ có những buồn vui khổ hận, không tránh được. Con có thể hận ta vô tâm, hận ta bạc bẽo, ta đều chấp nhận. Nếu ta nói rằng ta làm những điều này là vì đại cục, con có thể tin hoặc không".

Hơi nước đọng trong mắt nàng, giọng khẽ run lên: "Phụ thân...người...".

"Thánh chỉ đã hạ".

Nhiếp Tư Mặc như bị trút cạn sức sống, lời nói của phụ thân nàng thật điềm tĩnh đến đáng sợ. Đồng tử đen láy run rẩy không ngừng. Mắt nàng cứ mỗi lúc một mờ dần, chẳng nhìn rõ gì cả, nàng chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng hình phụ thân đang muốn nói gì đó. Nhưng tai nàng lại chợt ù đi, hoàn toàn không thể nghe thấy.

Không khí bỗng chốc trở nên khan hiếm, nhịp thở nàng trở nên rối loạn.

Nhiếp Tư Mặc ngã xuống mà lịm đi.

...

Mí mắt nặng trĩu khẽ động, không gian xung quanh thật tĩnh lặng, không có bất kỳ tiếng bước chân nào. Mùi thơm ấm áp dịu nhẹ của trầm hương khiến người ta chỉ muốn lắn ra ngủ tiếp mà thôi.

Nhưng nàng không thể cứ nằm đây mãi được. Nhiếp Tư Mặc mở mắt, nàng chống tay đỡ có thể nặng nề yếu ớt này dậy.

"Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh".

Còn chưa kịp định thần lại thì giọng nói của nữ nhân đã vắng vẳng bên tai. Uyển Nhi đi đến bên cạnh giường mà nắm chặt tay nàng.

Trông nàng ta có vẻ đã rất nóng gan nóng ruột, Nhiếp Tư Mặc rụt tay lại, nàng cảm thấy không an toàn.

"Tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra với người?". Uyển Nhi vừa cuống quýt lau mặt cho nàng, vừa hỏi.

Nhiếp Tư Mặc hỏi ngược: "Sao ta lại ở đây? ta nhớ lúc trước ta còn ở trước tịnh thất mà".

"Gia nhân thấy tiểu thư ngất ở đó liền đưa trở về đây". Nàng ta ái ngại nhìn chậu nước đỏ đục kia rồi nói tiếp: "Trong lúc hôn mê...người đã ho ra rất nhiều máu...".

Nàng chẳng quan tâm điều ấy, đầu nàng đau như búa bổ cố gắng chắp vá lại ký ức. Thánh chỉ mà phụ thân nói, không lẽ có liên quan đến chuyện hoà thân!