Mộng Chiếu

Chương 10: Người nhà (Hạ)




Nhiếp Tư Mặc không nói, nàng cũng không ngẩng mặt lên nhìn hắn lấy một cái. Giọng nói như chất vấn.

"Sao huynh lại như vậy? Rốt cuộc huynh giận ta vì chuyện gì?".

Hai bàn tay Nhiếp Tĩnh đặt lên vai nàng, hắn thở dài một tiếng rồi nhìn nàng, ánh mắt ấy vừa tha thiết lại vừa có chút đắng cay, hắn nghiêm túc nói:

"Mặc Nhi, muội nghe này...ta không có giận muội. Chỉ là...có những chuyện bây giờ muội chưa hiểu được...!".

"Huynh vẫn luôn xem ta là một đứa bé chỉ biết ăn ngủ với chơi mà không hiểu chuyện sao!". Lời của hắn còn chưa dứt đã bị nàng chặn họng. Nhiếp Tĩnh trơ mắt nhìn nàng.

Hắn luôn cho rằng bản thân rất hiểu muội muội, luôn muốn bao bọc nàng, cho nàng những điều tốt nhất. Ấy vậy mà nhìn xem, thời gian hắn bên cạnh nàng còn không bằng một tên hộ vệ, nhiều nhất cũng chỉ bốn tháng một năm. Mặc Nhi mà hắn cho là bản thân hiểu rõ  có lẽ là Mặc Nhi của năm xưa. Nàng cũng là con người, cũng sẽ lớn lên rồi dần hiểu chuyện. Đó là điều mà hắn không nhận ra.





"Ta biết huynh cũng vì lo cho ta, cho mẫu thân nhưng huynh đâu thể coi phụ thân và đại ca là kẻ thù được. Cùng là người họ Nhiếp, cùng máu mủ với nhau tại sao lại phải làm vậy chứ!?".

Ngữ khí nàng trầm xuống, giọng cũng dần lạc đi. Nhiếp Tĩnh kéo nàng vào lòng mà ôm lấy vỗ về.

"Là ta không phải. Đúng ra ta nên cư xử chừng mực hơn. Nhưng ta cũng đâu muốn mọi thứ đi xa như vậy, chỉ là...có những chuyện khó mà cứu vãn được".

Hắn dừng một lúc thì nói: "Muội cũng mệt rồi, về thôi".

...

Trăng đã lên cao, thứ ánh sáng thanh khiết chiếu rọi đế đô hùng vĩ đang ngủ yên.

Trong khuê phòng Nhiếp tam tiểu thư mọi thứ đều tĩnh lặng, trên giường là nữ nhân đầu tóc buông xoã nằm co người như một con tôm trong chăn.

Lăn qua lăn lại cũng phải  nửa canh giờ Nhiếp Tư Mặc cũng lật tung chăn ra, đôi mắt nặng trĩu mệt mỏi. 



Nàng lấy một chiếc áo khoác màu trắng đơn giản khoác lên người, thắp một ngọn đèn lồng rồi đẩy của bước ra.

Trời tối đen như mực, thứ ánh sáng lẻ loi duy nhất phát ra từ chiếc đèn nàng đang cầm. Nhiếp Tư Mặc bước đi thật kẽ trên hành lang, đèn lồng trong tay nàng cũng theo bước chân mà đung đưa.

Tóc nàng không búi, chỉ túm gọn lại ở phần đuôi. Gió lạnh len lỏi lùa vào từng ngóc ngách của trang viên, thôi đến hành lang và rồi làm lay động tóc mai nàng.

Dung nhan thanh thuần cùng đôi mắt sâu  thẳm dưới ánh đèn lập loè tựa tiếu mà lại tựa sầu.

Từng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát không phát ra tiếng động. Nhiếp Tư Mặc dừng bước ở trong viên phía tây của phủ. 

Tư phòng đã đóng cửa nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn thấy được ánh nến đung đưa chiếu lên cửa cùng bóng hình một người đang ngồi.



Nhiếp Tư Mặc gõ nhẹ hai cái, cánh cửa liền bật mở. 

Lâm phu nhân một thân vận tiện phụ màu trắng, tóc đen dài óng buông xõa. Phấn son trên gương mặt đã tẩy sạch cũng không làm mất đi vẻ đẹp thanh thoát của bà.

Nhìn thấy Nhiếp Tư Mặc, Lâm phu nhân có chút bất ngờ:

"Khuya vậy rồi sao con còn tới đây, vẫn chưa đi ngủ sao?".

Nàng cười nhạt đáp: "Con chưa buồn ngủ...mà mẫu thân cũng chưa ngủ sao, con thấy tư phòng của người vẫn chưa thổi nến nên qua xem thử".

"Ừm...ta cũng chưa buồn ngủ, vào đi, ngài trời lạnh lắm".

Vừa bước vào phòng nàng đã thấy trên bàn là một bát thuốc nâu đục đang uống dở mà một chiếc một gỗ để mở hé nhưng vẫn có thể thấy bên trong là sắc vàng chói loé.

Cả hai cùng ngồi xuống, Nhiếp Tư Mặc trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Tối muộn rồi người mới uống thuốc sao?".
Lâm phu nhân cười nhạt, bà hít một hơi thật sâu rồi nói: "Chỉ là bài thuốc an thần không quan trọng".

Nàng liếc nhìn mẫu thân, đáy mắt dội lên vẻ lo lắng, nàng nắm lấy tay Lâm phu nhân.

"Người lo cho con, cho nhị ca, đại ca và phụ thân nhưng cũng phải nghĩ cho bản thân".

Khoé miệng bà khẽ động, gật đầu nói: "Ta biết".

"À phải rồi mẫu thân, trong cái hộp này đựng gì vậy ạ?". Thắc mắc của nàng không tài nào kìm nổi, cuối cùng cũng đàng hỏi cho ra lẽ.

Lâm phu nhân nở nụ cười hiền hậu, bà không đáp lại, chỉ đưa tay từ từ mở nắp hộp. Quả nhiên nó đã làm Nhiếp Tư Mặc phải bất ngờ. 

Bên trọng đựng vô vàn phục sức bằng vàng lấp lánh được chế tác tinh xảo vô cùng, cái nào cái nấy đều xếp ngay ngắn. Có điều nàng chưa từng thấy mẫu thân dùng chúng bao giờ cả.

"Những thứ này đẹp quá! Mà sao con chưa từng thấy người đeo chúng bao giờ?".
Nàng cầm lên ngắm nghía từng cái một rồi quay sang hỏi mẫu thân. Bà xoa đầu nàng, khóe mắt cong lên đáp:

"Những thứ này là lễ vật mà phụ thân con tặng ta vào ngày chúng ta thành thân. Ta đã dùng chúng trong hỉ sự năm ấy".

Nụ cười rạng rỡ hiện trên môi nàng: "Thật sao! Chắc lúc ấy mẫu thân phải đẹp lắm".

Mi mắt Lâm phu nhân rũ xuống, bà gượng cười mà không nói gì. Lúc này Nhiếp Tư Mặc chợp dừng lại, sự chú ý của nàng đã đổ vào một chiếc trâm cài kiểu dáng rất kỳ lạ. Nó nhỏ gấp đôi những chiếc ở đây.

Phần đầu nhọn của trâm không quá dài, phần còn lại khắc hình đầu ngựa và gạc hươu tinh xảo với những chiếc lá cây mọc trên đó. Tất cả đều được làm bằng vang. Đặc biệt phần lá cây không quá cưng, chỉ cần một chuyển động nhỏ cũng khiến chúng lắc lư trông rất vui mắt. 
Ở Trung Nguyên nàng chưa từng nhìn thấy ai cài món trang sức này cả, nàng cầm lấy nó trên tay, ngắm nhìn một lúc lâu rồi hỏi:

"Mẫu thân, cái trâm này nhìn lại quá. Sao người có nó vậy?".

Nhìn cây trâm trên tay nàng, Lâm phu nhân xưng người, đôi đồng tử đen láy khẽ run lên, môi bà khẽ động như vừa muốn mà lại do dự nói điều gì đó. 

Nhiếp Tư Mặc tròn mắt nhìn mẫu thân, nàng vẫn đợi câu trả lời từ người. Đoạn Lâm phu nhân cười cười, bà hơi nghiêng mặt nhìn mắt cây trâm trên tay nàng mà nói:

"Là của một người bằng hữu xưa tặng cho ta, hơn hai mươi năm rồi".

Nghe đến đây nàng cũng không thắc mắc gì thêm. Nàng tỏ ra rất thích thú với món trang sức độc đáo này liền tươi cười hỏi Lâm phu nhân:

"Phải rồi! Người bằng hữu này của mẫu thân ở đâu vậy ạ?".

"Ở một nơi rất xa, cách kinh thành hơn vạn dặm". Câu nói này của bà như pha chút đượm buồn. Ánh mến dập dờn chiếc lên dung nhan tinh xảo của bà, một mỹ nhân tuyệt sắc như hoạ lại mang vẻ khắc khổ của thời gian.
Bà đặt tay lên vai Nhiếp Tư Mặc, nét cười trong đôi mắt hiền dịu như gió xuân:

"Mặc Nhi à, con cũng đã là một cô nương rồi, cũng đã sắp đến tuổi cập kê. Con nhất định hãy lấy một người mà con thật lòng yêu họ, và họ cũng thật lòng trân trọng con. Cái gọi là 'môn đăng hộ đối' chưa chắc sẽ mang lại hạnh phúc cho con. Đợi ngày con lên kiệu hoa, những thứ này coi như là của hồi môn ta dành cho con".

Nàng choàng tay lên cổ phu nhân mà ôm lấy người, giọng nũng nịu: "Con không muốn gả đi đâu, con muốn sống cả đời với người cơ".

Lâm phu nhân phì cười, bà vỗ về ái nữ của mình: "Con người rồi ai cũng sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành rồi sẽ sống một cuộc đời của mình, cũng có những người lại sống cả đời vì người khác. Đúng hay sai đều không thể nói rõ được".
"Cũng muộn rồi, thức khuya thế này không tốt đâu Mặc Nhi".

"Dạ...".

...

"Phu nhân, tiểu nhân mang trà tới rồi ạ".

Một nữ nô bộc vận y phục xanh rêu, tóc búi phần đuôi rồi cài trâm gỗ, tướng mạo nàng ta sắc sảo vô cùng, khí chất cũng không giống với các nô bộc khác. Nàng  bước vào tư phòng, trên tay bưng một khay trà.

"Để đó đi".

Lâm Thanh Yên không nhìn lại, chỉ tay về phía bàn ra hiệu cho nữ nô bộc đó. Bà gấp quyển sách trên tay lại, nhận lấy chén trà mà nàng ta rót cho, nhấp một ngụm rồi thở dài nhìn về phía cửa sổ.

Nữ nhân kia không rời đi mà ngồi xuống cùng, nàng ta cũng dõi mắt theo Lâm phu nhân rồi gặng hỏi:

"Quý chủ, trời lạnh hơn nhiều rồi, ta đi đóng của nhé?".

"Không cần, cứ để đó đi".

"Người mất ngủ sao?".

Lâm phu nhân phú mắt, đặt ly trà xuống nói: "Ừm".

Đoạn bà khoác áo đứng dậy đi về phía cửa chính, ánh mắt xa xăm ngước nhìn lên bầu trời của buổi sáng trong veo, gió lạnh tràn đến thổi mái tóc đen dài bay phất phơ.
Nữ nhân kia cũng tiến đến cạnh bà, định mở miệng thì Lâm phu nhân đã lên tiếng trước:

"Bây giờ có lẽ Lĩnh Tây đang là mùa hoa mận nở rộ, tiết trời ấm áp".

Ngữ khí của bà bình thản, mà lại trầm buồn như có tâm sự.

Nữ nhân nhìn bà rồi nhìn lên chiếc chuông vào treo trước cửa đang kêu "đing đang". Trầm mặc nói:

"Người có muốn quay về ngắm nhìn không, quý chủ?".

Phu nhân thở ra một đám khói trắng, cười lạnh đáp: "Không cần đâu, Lĩnh Tây đối với ta đã là quá khứ rồi. Nó sớm đã biến mất cùng với hắn".

"..."

"Lạc Sa, ngươi có nhớ cố hương không?".

Câu hỏi của bà khiến nữ nhân kia sững người, khoé mắt nàng ta chợt đỏ, nước mắt như muốn trào ra nhưng phải cố nén lại: "Nhớ nhung cũng đâu thay đổi được gì ạ?".

Lâm Thanh Yên quay sang nhìn nữ nhân tên Lạc Sa kia rồi nói: "Ta cứ ngỡ nhiều năm như vậy rồi những kí ức ấy cũng sẽ dần phai nhạt, thật không ngờ Mặc Nhi lại khiến ta nhớ về chúng".
"Haiz...mùa đông năm nay đến sớm mà cũng lạnh thật. Ngươi đã thu xếp mọi thứ như ta nói chưa?".

Ý cười hiện trên gương mặt của Lạc Sa, nàng ta cung kính đáp: 

"Tất cả đều đã xong xuôi rồi, thưa quý chủ".

Nói rồi nàng ta khoác lên vai Lâm phu nhân tấm áo choàng, dìu bà vào phòng.

Cánh của đóng lại, gió lạnh bên ngoài cứ đưa đẩy những nhành cây trơ trụi, một khoảng không tĩnh lặng giữa mùa đông càng khiến người ta bùi ngùi chuyện xưa.

*Góc ngoài lề

Đây là hình dáng cây trâm mà Mặc Nhi chắc đến. Trình tác giả còn kém, sợ mn không hình dung được =(((.