Trong đầu Tiêu Vũ lúc này là một loạt ký ức cùng tin tức lẫn lộn, hắn không biết chúng từ đâu xuất hiện, nhưng chắc chắn là hung thủ hành hạ hắn sống không bằng chết lúc chiều nay. Bất quá Tiêu Vũ không có cảm thấy tức giận, mơ hồ còn có chút hưng phấn, hắn ngồi khoanh chân lại, một tay chống cắm, hai mắt nhắm lại, cẩn thận lắp ghép lại đống tin tức hỗn độn kia, Tiêu Vũ ngồi im như vậy, gần hai canh giờ sau, đống tin tức kia đã được sắp xếp hoàn chỉnh, hắn bắt đầu minh tưởng lại một lượt nữa, trong đầu hắn lúc này là một loạt văn tự lạ lẫm, dường như không giống ngôn ngữ phổ thông giới này. Làm Tiêu Vũ bất ngờ hơn là, những văn tự này, hắn lại hoàn toàn có thể hiểu được, cứ như hắn đã từng được học qua vậy. Ngâm cứu một hồi, hắn bỗng trừng lớn hai mắt, miệng há ra cả nửa ngày mới ngậm lại được, âm thanh có chút run run thì thào nói.
- “Âm Minh Quyết, Ám Linh Căn?”
Thì ra đây là một bộ pháp quyết tu luyện, cao thâm gì không chưa biết, nhưng pháp quyết này đặc biệt ở chỗ là nó chỉ dành cho người có ám linh căn mới có thể tu luyện, kẻ có linh căn khác, vô phương học tập, mà pháp quyết này cũng chỉ có người có ám linh căn mới có thể đọc và hiểu, như là sinh ra là để dành cho người có ám linh căn vậy. Ngược lại, người có ám linh căn cũng sẽ không dùng được những công pháp khác. Tiêu Vũ thầm nghĩ, nói vậy chẳng phải là mình cũng có linh căn sao? nếu không mình cũng sẽ không hiểu được văn tự trong pháp quyết này, tại sao trưởng lão kiểm tra lại nói lão tử không có linh căn, chỉ là phàm nhân? Có gì không đúng sao? Tiêu Vũ không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Linh căn là gì? Không cần phải giải thích nhiều, đó là ranh giới giữa tu sĩ và phàm nhân, là điểm mấu chốt để quyết định có thể tu tiên hay không. Kẻ có linh căn có thế cảm ứng được thiên địa linh khí, có thể tu luyện, kẻ không có dĩ nhiên là phàm nhân. Thực tế trên tu tiên giới, phổ biến nhất là linh căn mang năm loại thuộc tính ngũ hành, đó là “kim, mộc, thổ, thủy, hỏa”, đôi khi những thuộc tính này dung hợp với nhau bởi một nguyên nhân nào đó mà sinh ra linh căn biến dị, đó là “phong, băng, lôi”. Người nào mang càng ít thuộc tính, tư chất càng tốt, tốc độ tu luyện, hấp thu linh khí nhanh hơn người có nhiều thuộc tính,kẻ có linh căn năm hay bốn thuộc tính được gọi là Ngụy linh căn, khó nghe hơn là Phế linh căn, kẻ có linh căn một thuộc tính được phong là Thiên linh căn, tức là con cưng của trời, tỉ lệ sinh ra một tu sĩ có được Thiên linh căn thấp vô cùng, càng không phải nói đến dị linh căn, mỗi lần xuất hiện hai dạng người này đều khiến các đại môn phái tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Những tri thức này cũng là Tiêu Vũ vài năm tại Thiên Tinh Tông nghe các sư huynh nói. Nhưng chưa bao giờ hắn nghe qua có “Ám linh căn” cả.
Tiêu Vũ không biết rằng, khi kiểm tra tư chất linh căn, tu sĩ sẽ căn cứ vào hiệu ứng màu sắc mình thấy được mà phán đoán, ví như có “kim, mộc, thổ, thủy, hỏa” linh căn, sẽ là “vàng, lục, nâu, lam, đỏ”, còn “phong, băng, lôi” sẽ là “xám, trắng, tím”. Nên khi kiểm tra một kẻ có ám linh căn như Tiêu Vũ, sẽ chỉ thấy một màu tối đen như mực, không khác gì khi kiểm tra với một người phàm. Vì ám linh căn đặc biệt như vậy, nên cũng phải có công pháp đặc biệt dành cho linh căn này. Phát hiện ra đã khó, để có đúng công pháp lại càng khó hơn. Cơ hồ từ xưa đến nay, người mang ám linh căn đều bị coi là phàm nhân, sống cuộc sống đau khổ hoặc phú quý nơi thế tục đến lúc xuống mồ, lãng phí một phen cơ duyên tày trời.
Vứt hết những chuyện này ra khỏi đầu, Tiêu Vũ cũng không quan tâm gì nữa, nếu đã có thể tu luyện, hắn sẽ tu luyện, hắn sẽ không để dành tâm tư cho những việc mình không giải thích được. Hưng phấn qua đi, hắn lại ẩn ẩn thấy việc này có chút phiền phức khó giải quyết, lúc này cả Thiên Tinh Tông đều biết hắn là phàm nhân, nếu bây giờ quay lại đó, mình bỗng nhiên có thể tu luyện, chắc chắn sẽ oanh động cả tông môn. Đến lúc đó không khéo các trưởng lão trong môn sẽ kéo đến thi nhau mổ xẻ hắn ra để kiểm tra. Dù là gì thì cũng không thể tránh được rắc rối, nhưng nếu không về đó, lang thang dặt dẹo sống cuộc sống tán tu cũng chẳng thoải mái gì. Tiêu Vũ cũng đã được nghe về những khó khăn mà tán tu không môn không phái phải đối mặt.
-“Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ còn thiếu nơi cho ta đặt chân?”
Tiêu Vũ tự nhủ như vậy, rồi quyết định sẽ không về Thiên Tinh Tông nữa, dù sao vài người ở đó vốn cho rằng mình đã chết, bây giờ quay về lại có kẻ đứng ngồi không yên, ngày đêm tìm cách giết người diệt khẩu. Hiện tại đã có công pháp, trước tiên nếm thử tư vị tu luyện xem nó ra sao, Tiêu Vũ trong lòng đầy chờ mong, ổn định lại tâm tình một lần nữa, hắn khoanh chân ngồi thẳng lưng, dựa theo những gì trong Âm Minh Quyết chỉ dẫn, bắt đầu thổ nạp cái gọi là thiên địa linh khí mà trước kia thèm khát đã lâu. Tiêu Vũ ngồi im bất động thanh sắc trong thạch động, khẽ hít vào thở ra theo một quy tắc nào đó, vô cùng nhịp nhàng. Thời gian dần trôi, lửa đã tắt từ lâu, hắn cứ ngồi như vậy cả đêm, đến khi mặt trời nhô lên chiếu rọi tia nắng xuyên qua cửa động vào thẳng mắt hắn, Tiêu Vũ mới thở ra một hơi dài, khẽ mở mắt ra, không giấu nổi vẻ kích động cùng mừng rỡ.
Tiêu Vũ không biết thực tế những người khác tu luyện như thế nào, nhưng hắn đều nghe các sư huynh trong tạp dịch phòng kêu ca rằng, bước nhập môn vô cùng khó khăn, người nào linh căn càng nhiều thuộc tính, cảm ứng thiên địa linh khí càng khó, thường thường Ngụy linh căn muốn qua được cửa này thường phải mất cả năm trời, có khi là đôi ba năm cũng không có gì lạ. Cứ thế rút ngắn dần, Thiên linh căn cơ hồ lâu nhất là một tháng, nhanh thì chỉ mất một hai tuần. Đấy là nghe miệng thôi chứ sự thật như nào hắn không rõ ràng, nhưng xem ra cũng không chênh lệch là quá nhiều. Còn Tiêu Vũ, hắn chỉ mất một đêm, vậy mà đã vượt qua cái ải gọi là nhập môn kia, hắn đoán ám linh căn chắc cũng có thể coi như là Thiên linh căn, tốc độ cảm ứng cùng hấp thu linh khí sẽ không chậm, nhưng nhanh đến mức như này thì hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến.