Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 80




Mọi việc phảng phất tựa như ảo giác. Thời tiết đẹp cũng vậy, ban ngày trời trong nắng ráo, nhưng tối đến thì liền bắt đầu đổ tuyết.



Công Tây Ngô có ý định để Vô Ưu tiếp xúc với Dịch Khương vài ngày nên không vội đi, được sắp xếp ở thiên điện góc phía Tây, sau đó hắn cũng không hề xuất hiện nữa, dùng cơm cũng là Tức Thường đưa đến, căn bản cũng phần vì hắn bận rộn chính vụ.



Vô Ưu vẫn luôn ở cạnh Dịch Khương, chơi suốt một ngày, càng lúc càng thân thiết với nàng. Nhưng tới lúc sắp đi ngủ, Dịch Khương nhất định phải đưa thằng bé đi. Phong hàn của nàng còn chưa khỏi, lo lắng lây cho thằng bé nên muốn Tức Thường dẫn thằng bé đi nghỉ. Nào ngờ Vô Ưu sống chết không chịu, khóc nháo ầm ĩ đòi ngủ với nàng. Sau khi trở về bên cạnh Công Tây Ngô thì tính tình nhóc dần dần được rèn giũa, chẳng qua thói quen nhận lạ biết quen này không dễ gì thay đổi.



Tức Thường dỗ một hồi lâu thằng bé vẫn không chịu đi cùng nàng ấy, ủy khuất bặm môi, hết sức đáng thương nhìn Dịch Khương: “Mẫu thân không ngủ cùng con…”



Dịch Khương thấy dáng vẻ thằng bé như vậy thì trái tim cũng gần bị bóp nghẹn, chỉ vải lụa trên mặt, dịu dàng trấn an thằng bé: “Mẫu thân bị bệnh, sợ cũng sẽ khiến con bị bệnh theo. Con ngủ cùng Tức Thường cô cô, được không?”



Vô Ưu quệt miệng chạy ra ngoài: “Con muốn ngủ cùng phụ thân.”



Dịch Khương vội đuổi theo. Thằng bé chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, phải một lúc nàng mới bắt kịp. Vô Ưu vẫn kiên quyết muốn đi tìm phụ thân, nói phụ thân nhất định sẽ ngủ cùng bé.



Dịch Khương liếc mắt nhìn về phía thiên điện vẫn sáng đèn ở góc Tây: “Hàng đêm đều là phụ thân ngủ cùng con sao?”



“Dạ!” Vô Ưu gật mạnh đầu.



Điều này khiến Dịch Khương bất ngờ. Công Tây Ngô vậy mà lại tự mình ôm hài tử, hắn có chỗ nào giống người sẽ làm những việc thế này cơ chứ.



“Con muốn đi tìm phụ thân.” Vô Ưu lắc tay nàng năn nỉ.



Tuyết vẫn đang rơi, cứ tiếp tục đứng ngoài trời e rằng sẽ bị đông cứng, Dịch Khương bọc thằng bé cẩn thận trong lòng mình: “Được, ta đưa con đi.”



Đam Khuy canh gác ngoài điện, thấy nàng ôm hài tử tới thì mắt thiếu điều lòi ra, vội vội vàng vàng vào bẩm báo rồi lại hớt ha hớt hải ra ngoài nghênh đón, “Sao phu nhân lại tới ạ?” Vẻ mặt hắn ngượng ngùng, hiển nhiên là lại nhớ đến mũi tên suýt bắn trúng nàng trước kia.



“Gọi Tần tướng.” Công Tây Ngô từ sau lưng hắn xuất hiện, y phục đơn bạc mang theo hơi ấm lửa than, trong tay cầm một chiếc áo choàng.



Đam Khuy sửng sốt, nhất thời không nói.



Dịch Khương mím môi đặt Vô Ưu xuống, Vô Ưu lập tức chạy tới cạnh Công Tây Ngô, ôm lấy chân hắn quệt quệt mũi.



Công Tây Ngô khom lưng khoác áo cho thằng bé, vừa cột nút vừa hỏi: “Sao lại khóc rồi?”



“Mẫu thân không ngủ cùng con.” Thằng bé mếu máo thút tha thút thít, mặt hướng về phía Dịch Khương.



Dịch Khương vừa lưu luyến vừa không biết làm sao, thở dài nói: “Ta bị bệnh mà, con ngủ cùng phụ thân đi.”



Công Tây Ngô nhìn sắc mặt nàng, nàng nhấc tay vén mảnh vải trên mặt, hai má hãy còn đỏ bừng vì bệnh. “Nếu đã bệnh thì đừng đứng trong gió nữa, mau về nghỉ đi.”



Vô Ưu thấy Dịch Khương xoay người định đi thì liền duỗi tay níu góc áo nàng: “Mẫu thân đừng đi.”



Công Tây Ngô vỗ vỗ tay thằng bé: “Để mẫu thân về nghỉ, con cũng ngủ sớm chút.”



Vô Ưu lắc đầu, một tay ôm đùi hắn, một tay níu chéo áo Dịch Khương: “Cùng ngủ đi cùng ngủ đi.”



Dịch Khương không khỏi hơi xấu hổ, liếc nhìn Công Tây Ngô, hắn cũng có phần mất tự nhiên. Ban ngày vừa mới nói rõ, nhưng phải nói rõ thế nào với hài tử còn nhỏ này đây?



“Ngoan, mẫu thân sáng sớm mai sẽ lại tới gặp con.” Dịch Khương nhẹ tránh khỏi tay thằng bé, cất bước vội vàng xoay người rời đi.



Công Tây Ngô vẫn luôn nhìn theo nàng đi xa, mãi tới khi không thấy nữa mới khom lưng ôm Vô Ưu về phòng.



Đam Khuy cảm thấy bầu không khí giữa hai người sai sai, vốn tưởng dẫn Vô Ưu tới sẽ nới lỏng quan hệ, không ngờ lại biến thành như vậy. Định truy hỏi một chút nhưng thấy sắc mặt Công Tây Ngô, hắn vẫn nên ngậm miệng thì hơn.



Dịch Khương về phòng uống hết chén thuốc, vốn định bận rộn chính vụ một lúc, nhưng nghĩ tới mình vì bệnh mà không cách nào bầu bạn cùng Vô Ưu thì liền dứt khoát lên giường nghỉ ngơi, sớm khỏi bệnh mới được.




Ước chừng thật sự là hài tử của mình nên nhìn thế nào cũng thấy tốt. Nàng cảm thấy Vô Ưu vừa đáng yêu vừa hoạt bát, nằm trên giường mà trong đầu toàn là bóng dáng nho nhỏ của thằng bé.



Nhưng nhớ tới gương mặt ấy sẽ không khỏi lại nghĩ đến Công Tây Ngô. Những lời hắn nói lúc ban ngày thật sự khiến nàng kinh ngạc, quyết định của Công Tây Ngô trước giờ chưa từng dễ dàng thay đổi, nhưng hắn hiện tại lại có thể buông tay như thế. Cái ôm khi đó là sao? Không nỡ ư? Lẽ nào hắn đối với mình động chân tình?



Dịch Khương khép hai mắt, muốn một người vốn không biết tình là gì động chân tình, chuyện này cơ bản không có khả năng.



Đại khái vì bệnh nên giấc ngủ này cực kỳ trầm ổn. Hôm sau nàng bị người ta đánh thức, vừa mở mắt đã thấy Vô Ưu nằm bò cạnh giường, mặc áo khoác dày sụ, đầu đội mũ mềm bằng da thú, đôi mắt to tròn long lanh nhìn nàng chằm chằm.



Phản ứng đầu tiên của Dịch Khương vẫn như cũ tìm vải che, nhưng không tìm thấy. Sờ má sờ trán, hình như không còn nóng nữa liền an tâm phần nào, vừa mặc áo vừa trêu Vô Ưu: “Con lén chạy vào đây, cẩn thận mẫu thân đánh con nhé.”



Vô Ưu ôm cánh tay nàng, chân ngắn cũn đạp đạp muốn trèo lên giường, miệng rì rà rì rầm, cũng không biết nói gì, trái lại chọc nàng bật cười.



Tức Thường bưng nước ấm vào phòng hầu hạ, cười bảo: “Tiểu lang quân như vậy thật tốt, chủ công cười nhiều vào.”



Dịch Khương nghe thế thì không cười nữa, ôm Vô Ưu vào lòng, thở dài: “Nhưng thằng bé không thể ngày ngày đều ở đây.”



Tức Thường gượng cười: “Đúng nhỉ, nếu như Thiếu Cưu vẫn ở đây thì tốt biết mấy, nếu nàng ấy trông thấy hài tử mình tự tay hộ sinh đã lớn thế này rồi nhất định sẽ rất vui.”



Bị câu này của nàng ấy chọc trúng, Dịch Khương càng thêm buồn bã. Bùi Uyên hẳn là đã tới Hàn Quốc nhưng tới bây giờ vẫn chưa gửi tin về, cũng không biết tình hình ra sao. Thiếu Cưu miệng nói không trách nàng nhưng thái độ ẩn chứa phẫn nộ, cứ thế tức giận rời đi, thật khiến người ta lo lắng.



Tức Thường nói rồi mới nhận ra mình lỡ lời, vội nhắc nàng rửa mặt chải đầu.



Rửa mặt xong ra khỏi phòng ngủ đi vào điện ngoài, suốt thời gian đó Vô Ưu luôn đi theo Dịch Khương một bước không rời. Án trạch ngoài điện đặt bữa sáng cùng thuốc uống, Công Tây Ngô còn đứng ngay cửa.



Ngọn cây trĩu nặng tuyết trắng, phong cảnh trong ngự hoa viên càng phong phú thêm mấy phần. Hắn đứng cạnh cửa, thâm y màu xanh đen cùng thắt lưng to bản, gương mặt nghiêng nghiêng gầy gò trắng trẻo, dưới nền tuyết trắng nơi hành lang, tựa như người cũng hòa vào trong cảnh.



Vô Ưu lại lon ton chạy đến trước mặt hắn, hắn cúi nhìn thằng bé, quay đầu lại mới để ý thấy Dịch Khương bước ra, liền nói với Vô Ưu: “Nếu mẫu thân đã dậy rồi, con ở với mẫu thân đi, phụ thân đi làm việc trước.”




Hắn cất công đưa Vô Ưu tới, tưởng Dịch Khương còn chưa dậy, không an tâm thằng bé sẽ chạy nhảy lung tung nên mới chưa vội rời đi.



Vô Ưu vừa nghe vậy liền lót tót chạy về bên cạnh Dịch Khương.



Công Tây Ngô gật đầu với nàng, coi như chào hỏi rồi liền quay đầu định rời đi. Ánh mắt Tức Thường đảo tới đảo lui giữa hai người họ, thấy vốn dĩ là một đôi phu thê nhưng lại xa lạ như thế thì nét mặt buồn bã khó thốt nên lời.



Đông Quách Hoài đúng lúc từ bên ngoài đi vào, ngang qua Công Tây Ngô liền vội vàng hành lễ rồi tức tốc đi về phía Dịch Khương.



Công Tây Ngô thấy hắn vội vã như thế, đoán chừng là tin chiến sự gửi về từ Hàn quốc liền dừng bước, Đam Khuy đứng canh cửa cũng không nhịn được thò đầu vào.



Dịch Khương không chờ Đông Quách Hoài vào trong đã hỏi: “Liệu có phải có tin tức của Thiếu Cưu rồi?”



Đông Quách Hoài lắc đầu: “Vẫn như cũ không có tin của Thiếu Cưu, là Khước Hồ, hắn xảy ra chuyện.”



“Chuyện gì?”



“Hắn rơi vào cơ quan trận của Mặc gia, bị trọng thương, vẫn chưa rõ sống chết.”



Dịch Khương sửng sốt. Mấy hôm trước còn nhận được thư của Khước Hồ, hắn hết sức phấn khởi nói mình được lão sư Bạch Khởi tín nhiệm, sắp suất dẫn tiên phong hướng về vương đô Hàn Quốc – Tân Trịnh. Đang lúc hắn hăm hở kiến công lập nghiệp, thế nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Đông Quách Hoài còn nói: “Là tin do Vũ An Quân Bạch Khởi gửi tới, hắn nói Khước Hồ là người của chủ công, nên báo với người một tiếng. Chủ công định trả lời thế nào?”



Dịch Khương nhíu mày suy tư hồi lâu, gật gật đầu: “Ta sẽ đích thân viết thư gửi sang, ngươi trước phái người chú ý mọi chuyện, có tin gì mới lập tức báo về.”



Đông Quách Hoài chắp tay rời đi.




Công Tây Ngô đứng cạnh cửa nghe được tới đây không khỏi cảm thấy bản thân có chút thừa thãi, liếc nhìn sắc mặt lo phiền của Dịch Khương rồi quay đầu rời khỏi điện.



Đam Khuy lập tức bám theo, nhỏ giọng thì thào: “Phu nhân đối với tên Khước Hồ kia để tâm đến vậy, tiên sinh thấy thế nào?”



Công Tây Ngô không trả lời, bước trên hành lang lộng gió, gió luồn vào ống tay áo, tựa như cũng len lỏi vào trái tim, có chút chua xót tái tê.



Nhưng về tới thiên điện, hắn lại trở về là vị tướng quốc Tề quốc lý trí bình tĩnh, liên tục gửi mấy mệnh lệnh về nước, bảo Điền Đan chuẩn bị điểm binh công Yên.



Đam Khuy cũng không nhiều lời nữa. Công Tây Ngô từ nhỏ tới lớn tính cách chính là như vậy, hắn cũng không biết làm sao.



Tình hình chiến sự phía Hàn quốc không ngừng ùn ùn gửi tới, Bạch Khởi dùng thủ đoạn bạo lực loại bỏ Mặc gia, hiện giờ họ đã lùi về Tân Trịnh. Nơi đó không phải là thành trì cuối cùng của Hàn quốc, nhưng là vị trí trái tim, một khi Tân Trịnh thất thủ, Hàn quốc liền trở thành vật trong tay Tần quốc.



Trong thư gửi đi Dịch Khương hỏi thăm thương thế Khước Hồ, vẫn chưa có hồi âm. Nàng cố ý không quan tâm chi tiết chiến sự, bởi vì chiến tranh ắt hẳn rất tàn khốc, có thể không biết quá trình thì tốt nhất vẫn không cần biết.



Bệnh của nàng đỡ hơn nhiều, ngày ngày chỉ cần bầu bạn cùng Vô Ưu. Chính vụ rối rắm, an nguy của Thiếu Cưu cùng Khước Hồ, những việc này dường như chỉ có tiếng cười lanh lảnh của Vô Ưu mới có thể xoa dịu. Càng ở cùng thằng bé nàng càng lưu luyến khoảng thời gian này, nghĩ tới phải chia ly thì càng cảm thấy khó chịu.



Vô Ưu vẫn không biết tâm tư của mẫu thân. Đại tuyết rơi rồi dừng, vầng dương khuất rồi hiện. Thằng bé ngày ngày đều mặc chiếc áo lông xù, tựa như quả cầu từ chân phụ thân tuột xuống, nhanh như chớp lao vào lòng mẫu thân, rồi lại cười khanh khách chạy vào phòng phụ thân, tới tới lui lui không dứt, qua qua lại lại xem đây như một trò chơi, nghịch không biết mệt.



Tối nay cuối cùng Dịch Khương đã có thể ôm thằng bé ngủ, Vô Ưu gác trên khuỷu tay nàng nghe nàng kể chuyện xưa, thực ra cũng không hiểu cho lắm, nhưng rất hào hứng, túm tay nàng nói: “Mẫu thân kể nữa đi, ngày ngày đều kể.”



Dịch Khương x0a nắn gương mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Chờ con quay về Tề quốc, bảo phụ thân con kể cho con nhé.”



Nói tới đây nàng không khỏi buồn cười. Khoan nói đến việc Công Tây Ngô có biết kể chuyện hay không, thật sự kể e là điển cố hết sức nghiêm túc, thằng bé hẳn là càng nghe không hiểu.



Trời hửng sáng, Công Tây Ngô liền nhận được tin tức Dịch Khương muốn quay về Hàm Dương. Bệnh nàng đã khỏi, không thể tiếp tục nán lại. Công Tây Ngô liền biết mình nên quay về Tề quốc rồi.



Lúc Đam Khuy thu dọn hành lý, Dịch Khương ôm Vô Ưu đi vào thiên điện, vẫn khách sáo xa lạ gật đầu một cái với Công Tây Ngô như trước, đặt Vô Ưu xuống. Trông thấy Đam Khuy đang bận rộn liền biết bản thân không cần nhiều lời.



Công Tây Ngô thấy ánh mắt Dịch Khương thi thoảng dừng trên người Vô Ưu, biết nàng lưu luyến thằng bé liền lên tiếng: “Không cần mong nhớ, sẽ lại có cơ hội thôi, ta sẽ tìm dịp đưa thằng bé đến gặp muội, nếu muội có cơ hội cũng có thể tới Tề gặp thằng bé.”



Dịch Khương không ngờ lại được hắn an ủi mình, cụp mắt nói: “Ta biết rồi.”



Công Tây Ngô gật gật đầu, không nói gì nữa.



Dịch Khương nhìn Vô Ưu rồi lại nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Huynh yên tâm, sau này Vô Ưu quay về cạnh ta, huynh cũng có thể định kỳ tới thăm con, ta tuyệt đối sẽ không ngăn thằng bé gặp huynh.”



Ở hiện đại, vợ chồng ly hôn rồi cũng không có nói không cho ba gặp con, ba mẹ hai bên hòa thuận một chút cũng tốt cho sự trưởng thành của trẻ. Nếu Công Tây Ngô đã đổi tính, nàng cũng không muốn cục diện trở nên quá tuyệt tình.



Công Tây Ngô cụp mắt, cầm tay Vô Ưu, nhếch môi cười nhẹ với nàng: “Đa tạ sư muội.”



“Nên làm mà.” Dịch Khương xoay người ra ngoài, lúc đi tới cửa lại cầm lòng không đặng quay đầu nhìn Vô Ưu lần nữa rồi mới rời đi.



Đam Khuy sớm đã nghe ra gì đó không đúng, dừng lại công việc trong tay, nhìn về phía Công Tây Ngô: “Lẽ nào tai thần nghe nhầm? Công tử muốn trả tiểu thế tử về cho phu nhân? Người đây là không định hòa hảo với nàng ấy nữa?”



Ánh mắt Công Tây Ngô chăm chăm nhìn Vô Ưu đang tự chơi một mình: “Nàng vì ta mà đã chịu quá nhiều đau khổ, chúng ta không thể hòa hợp nữa.”



Đam Khuy quýnh lên: “Chuyện đó…Chuyện đó, nếu người gửi tiểu thế tử đến cho phu nhân, vậy mấy lão gia thần biết được thì làm thế nào? Bọn họ một lòng hỗ trợ người phục quốc, sẽ không cho phép người để thái tử đi.”



“Chuyện của bọn họ ta tự có tính toán, đó là trách nhiệm của ta, không liên quan gì đến Vô Ưu.”



“Nhưng công tử đành lòng sao? Người làm như vậy, sau này chẳng phải sẽ cô đơn lẻ loi ư?”



Công Tây Ngô chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu, sau đó dời mắt: “Ta vốn một mình, chẳng qua trở lại như trước mà thôi, có gì mà thương tiếc chứ.”