Mưa to liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng dứt, cái nắng ló dạng vừa nóng vừa hầm.
Tâm tình mấy ngày qua của Dịch Khương không tốt chút nào. Một là hôm đó ở trước mặt Triệu Trùng Kiêu dùng kế hoãn binh, cũng không biết Triệu Trùng Kiêu liệu có truy ép muốn nàng đưa ra đối sách hay không, hai là tên nhãi Bùi Uyên kia hôm ấy trắng trợn ở trước mặt nàng nhắc tới Công Tây Ngô.
Đau lòng quá đi, fan nhiệt tình như thế, nhưng vốn dĩ không phải của nàng.
Mới sáng ra “fan” lại tới “thảo luận học vấn” với nàng, đọc sách được một nửa thì hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đại khái là không trông thấy Đam Khuy nên mặt mày rạng rỡ từ trong ngực móc ra một trúc giản: “Tiên sinh, có vật này ta muốn mời người xem thử.”
Dịch Khương từ trong đống chữ Triện chi chi chít chít ngẩng lên: “Vật gì?”
Bùi Khuyên hai tay dâng trúc giản cho nàng: “Uyên đem tâm tình dạo gần đây viết thành bài văn này, mong được nghe tiên sinh chỉ giáo.”
Dịch Khương mở ra đọc, bởi vì còn chưa quen mặt chữ cho nên phải đoán từ từ, tốc độ rất chậm. Nhưng trong mắt Bùi Uyên chỉ cảm thấy nàng cực kỳ nghiêm túc đọc văn chương của mình, vừa hồi hộp vừa kích động.
Phương pháp học kiểu bổ túc thời gian qua cũng có tác dụng, Dịch Khương có thể hiểu được đại khái, có điều trong lòng không mấy để tâm.
Bùi Uyên rốt cuộc là nho sinh, nhìn cái gì cũng đều phải mang theo ánh sáng nhân nghĩa đạo đức. Nhưng đây là chiến quốc, nhân nghĩa với đạo đức làm sao sánh được với mở rộng biên cương. Mấy thứ quan điểm này theo nàng thấy thậm chí có chút cổ hũ lẫn ngu ngốc.
Nếu nàng là Dịch Khương, đương nhiên có thể thoải mái bình luận, nhưng nàng lại là Hoàn Trạch, có vài lời không thể tùy tiện nói ra, cho nên do dự một lúc, nàng chỉ bảo: “Ta thấy có phần đạo lý, ngươi nên trình chủ công xem thử.”
Hai mắt Bùi Uyên lấp lánh, ngập tràn ánh sáng: “Ngay cả tiên sinh cũng nói vậy thì ta sẽ trình cái này cho chủ công xem.” Nói rồi rầm rập rầm rập chạy ra ngoài.
Dịch Khương sờ sờ mũi, nếu Triệu Trùng Kiêu có thể giữ hắn ở lại trong phủ, khẳng định là tán thưởng cái nhìn của hắn, chắc là sẽ cảm thấy không tồi nhỉ.
Đam Khuy từ sau cửa sổ đột nhiên ló đầu ra, cằm gác trên bệ cửa, mắt chăm chú nhìn cửa phòng mà Bùi Uyên vừa rời đi, ngữ điệu ai oán: “Tên tiểu tử kia rốt cuộc cũng đi rồi.”
“…………”
Tiếc là Đam Khuy vui mừng quá sớm, không bao lâu, Bùi Uyên đã chạy về, còn chưa tới cửa liền gọi Dịch Khương: “Tiên sinh, tiên sinh, mau, đại sự không ổn!”
Trong lòng Dịch Khương vốn đang lo lắng, nghe thế thì đuôi mày liền giựt một cái, lập tức đứng dậy: “Sao rồi?” Không lẽ nước Tần nhanh như vậy đã đánh tới cửa rồi ư?
Bùi Uyên thở hồng hộc, chạy vào kéo tay áo nàng: “Tiên sinh đi theo ta thì biết, mau!”
Dịch Khương chỉ có thể để mặc hắn kéo mình ra khỏi cửa.
Đam Khuy ở chỗ bệ cửa sổ biểu thị không thể nhịn, lập tức đuổi theo.
Bùi Uyên kéo Dịch Khương chạy thẳng một đường, tới tận tiền viện mới dừng lại. Trong viện, nô tỳ hạ nhân quỳ trên đất, bốn bề tĩnh lặng, chỉ mơ hồ truyền ra âm thanh nức nở nghẹn ngào.
Cơ thể gầy yếu của Dịch Khương khó khăn lắm mới chen được lên phía trước, vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ đến độ che miệng lại mới không kêu bật thành tiếng.
Một hạ nhân oằn người trên mặt đất, ôm nửa cánh tay r3n rỉ đau đớn, hơi thở mỏng manh. Trên nền là một vũng máu to, cạnh đó là nửa cánh tay bị chặt đứt. Ánh mắt nàng thuận theo vệt máu từ từ di chuyển đến mũi kiếm bên cạnh, hướng lên trên là kim quan triều phục, lửa giận phừng phừng – Triệu Trùng Kiêu.
“Tiên sinh, “ Bùi Uyên lặng lẽ chọt nàng một cái: “Mau khuyên chủ công, lời người nói chủ công nhất định sẽ nghe.”
Dịch Khương cảm thấy trong đầu hiện giờ toàn là máu đỏ thẫm, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nào biết nên nói gì. Nhưng thấy hạ nhân kia sắp không ổn nhưng không ai ngăn cản, nàng lại nhìn không nổi, chỉ có thể cố gắng trấn định lên tiếng: “Chủ công…vì sao lại nổi giận?”
Triều Trùng Kiêu bỗng quét mắt về phía nàng, Dịch Khương theo phản xạ muốn lùi về sau, may mà Bùi Uyên đứng sát phía sau nàng nên mới không thất lễ.
“Vậy mà lại kinh động đến tiên sinh.” Triệu Trùng Kiêu cười lạnh một tiếng: “Không có gì, cảm thấy chướng mắt nên chém một hạ nhân mà thôi, tiên sinh không cần bận tâm.”
“……….” Dịch Khương không còn lời để nói, chuyện không hợp lý trong mắt nàng, nhưng ở đây lại là đạo lý hiển nhiên.
Bùi Uyên nhịn không được, tiến lên trước một bước hành lễ: “Chủ công bớt giận, nếu đã trách phạt rồi thì bây giờ bỏ qua cho hắn đi.”
“Nhị vị tiên sinh đích thân cầu xin, đương nhiên ta phải cho hai vị mặt mũi.” Triệu Trùng Kiêu tiện tay vứt trường kiếm, phất tay, hạ nhân kia cuối cùng được khiêng đi.
Những người xung quanh thấy vậy tự động tản ra, không dám đến gần nửa bước.
Sắc mặt Triệu Trùng Kiêu vẫn không tốt như trước, dường như toàn thân đều toát lên lửa giận, đi qua đi lại, bất ngờ lườm Dịch Khương: “Trước đó tiên sinh nói hai nước giao chiến, không dám dễ dàng đưa ra phán đoán, hiện giờ ta mới biết nguyên do.”
Dịch Khương như thể bị treo một tảng đá nặng trong ngực, lẽ nào hắn biết mình thật sự không có bản lĩnh?
Nào ngờ Triệu Trùng Kiêu lại tự hỏi tự đáp: “Ngươi sớm đã biết nước Triệu chắc hẳn sẽ cầu cứu nước Tề?”