Khó khăn lắm mới gặp được một cô nương để trò chuyện, lại còn là chỗ quen biết của Bùi Uyên, một tấm chân tâm đối đãi với người ta, kết quả lại rơi vào tình trạng này, nội tâm Dịch Khương chán nản nhường nào không cần nói.
Có điều hiện tại cũng không phải lúc để nghĩ mấy việc này.
Nàng trấn định tinh thần, cẩn thận nhìn mấy thanh ngang kia. Toàn bộ đều là gỗ dày rắn chắc, cũng không biết một nữ nhi như Thiếu Cưu làm cách nào vận chuyển được. Mặc dù chỉ là những thân gỗ nhưng kết hợp đan xen ngang dọc với nhau, tạo thành một không gian có thể giới hạn hoạt động một cách hoàn hảo, thật sự rất tinh xảo.
Dịch Khương bỗng nhớ ra thói quen mang theo bội kiếm của Công Tây Ngô, liền dùng bả vai đẩy một thanh ngang len, dự định tạo một không gian để chui ra, sau đó tới chỗ của hắn lại cầm kiếm giúp hắn thoát ra.
Suy nghĩ rất tuyệt, nhưng sau khi Dịch Khương dùng hết sức lực ăn cơm mấy chục năm cố gắng để thanh ngang kia lệch hướng thì bỗng nghe thấy một âm thanh trầm đục, vách hố bên trái đột nhiên sụp xuống. Thì ra vách hố này chỉ là thuật che mắt bằng cách dùng nhánh cây cùng với bùn nhão đã cứng lại dựng lên, thanh ngang kia lệch đi làm thủng vách hố, trực tiếp đổ sập một bên.
Bên kia chính là Công Tây Ngô, bị thanh ngang ấy đập mạnh vào cạnh sườn, không khỏi rên lên một tiếng.
Dịch Khương lúc này mới phát hiện hắn và mình chỉ cách nhau một vách tường, cẩn thận nói: “Sư huynh không sao chứ?”
Công Tây Ngô lắc đầu: “Cẩn thận chút, hai cái hố giam giữ chúng ta thật ra là một, kéo một sợi tóc động đến cả người, đừng tùy tiện cử động.”
Dịch Khương lại quan sát cơ quan lần nữa, nhíu mày nói: “Vậy muốn ra ngoài chẳng phải cần cả huynh và ta hai bên cùng thực hiện?”
“Ừm.” Công Tây Ngô gật đầu.
Dịch Khương tưởng hắn có kế hay gì, kết quả nhìn hắn nửa ngày trởi cũng chẳng chờ được câu tiếp theo, cũng không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì trên mặt hắn.
Đây cũng chỉ là mấy khối hình học thôi, không sao, trước đây thành tích hình học của nàng cũng tốt lắm. Dịch Khương cổ vũ chính mình, quyết định tự nghĩ cách.
“Thuật cơ quan của Mặc gia coi trọng quan hệ nguyên nhân kết quả, nối kết với nhau, chỉ cần muội tìm được quy luật là có thể ra ngoài.” Công Tây Ngô bỗng lên tiếng.
Nhờ sự nhắc nhở này của hắn, Dịch Khương cảm thấy đây cũng là một đề vật lý. Mắt nàng quan sát trên dưới trái phải vòng đi vòng lại, ở đây có ít nhất năm mươi sáu mươi thanh gỗ, không biết là kết nối với nhau như thế nào, vừa linh hoạt lại vừa kiên cố, là nguyên lý nào nhỉ? Nếu như dịch chuyển một thanh gỗ trong đó sẽ tạo nên sự thay đổi ở phía của hắn, vậy không phải chỉ cần s au khi dịch chuyển, ngăn cản quỹ đạo chuyển động của nó là được rồi ư?
Nghĩ tới đây, đầu óc nàng liền thông suốt. Dịch Khương khó khăn đưa tay trái lên đẩy thanh gỗ bên cổ, vừa tưởng tượng hướng lệch đi của nó, vừa nói với Công Tây Ngô: “Huynh đẩy thanh gỗ thứ ba phía nam.”
Công Tây Ngô nhìn nàng chăm chăm nhưng vẫn hết sức phối hợp, hai người đồng tâm hiệp lực, hai thanh gỗ đó giao nhau ngay chính giữa, chống đỡ chặt chẽ, nhờ vậy cả hai phía đều trống được một khoảng không để cử động.
Dịch Khương mừng rỡ vô cùng, phương pháp này có hiệu quả rồi! Nàng bắt chước tương tự, lại tiếp tục tìm thanh gỗ thứ hai có thể dịch chuyển.
Bất tri bất giác đã qua giờ cơm trưa, tính thử thời gian, ở trong cái hố này đứng ít nhất cũng đã hai ba canh giờ. Cơ thể gầy nhom này của Dịch Khương sao chịu được hao hơi tổn sức như thế, sớm đã đói meo, mồ hôi như mưa, mới đẩy được bốn năm thanh gỗ mà cảm thấy hết nổi rồi.
Đôi bên phối hợp nhịp nhàng, nhưng rất nhanh Dịch Khương lại phát hiện tổ hợp các thanh gỗ này được sắp xếp nhìn như đơn giản nhưng thật ra cũng hết sức kỳ lạ. Càng về sau càng khó giải, thời gian suy nghĩ của nàng cũng càng lúc càng dài.
Có điều tính cách của nàng cũng rất bướng, nếu Thiếu Cưu nói chuyện đàng hoàng còn được, nhưng lại dùng phương pháp như thế, nàng lại càng muốn phá tan cái nhà giam này.
“Thứ ba bên trái hay là thứ tư trước mặt nhỉ…” Dịch Khương nhỏ giọng thì thầm, mắc kẹt ngay chỗ này mãi không qua được.
“Sáu mươi tư thanh gỗ, một trăm hai mươi tám cơ quan, sư muội chưa từng tiếp xúc với thuật cơ quan Mặc gia nhưng có thể giải được nhiều như vậy, quả thật cơ trí hơn người.” Có điều ngữ khí của Công Tây Ngô vẫn thản nhiên dễ chịu tựa như gió nhẹ lướt qua núi rừng: “Cho nên ta mới nói sư muội không nên có tâm ở ẩn, nên rời khỏi Trường An Quân, tìm con đường khác.”
Dịch Khương bị âm thanh của hắn kéo hồi tâm trí, dùng tay trái đã có thể hoạt động lau mồ hôi trên trán: “Nhờ sư huynh ban tặng, bây giờ ta có muốn ở ẩn cũng chẳng được rồi.”
Hôm đó ở Tắc Hạ học cung, hắn trước tiên khuyên nàng không nên ở ẩn, sau đó lại bày kế để Điền Đan buộc nàng lên tiếng, kế nữa lại không chút ngăn cản mà tiếp thu quan điểm của nàng, để bao nhiêu ánh mắt như vậy dồn vào nàng, nói không cố ý ai mà tin?
Vẻ mặt Công Tây Ngô bình thản, từ chối cho ý kiến.
Dịch Khương nói xong câu này thì chợt có chút hối hận mình nhanh miệng, Hoàn Trạch trước đây chắc chắn sẽ không có ý định ở ẩn, nhưng biểu hiện hiện tại của nàng cùng với lời lẽ tại Tắc Hạ học cung ngày hôm đó, chỉ sợ đã khiến hắn hoài nghi.
Nàng cân nhắc một lúc, quyết định phản công: “Sao ta cảm thấy lâu ngày không gặp, sư huynh thay đổi khá nhiều?”
Công Tây Ngô nghiêng đầu nhìn nàng, y sam trắng thuần bị dính bụi, tóc đen cũng xõa tung, một nửa che mắt, tĩnh lặng tựa như đỉnh núi tuyết cao vời vợi, “Ngược lại ta cảm thấy sư muội không hề thay đổi chút nào.”
Dịch Khương ngẩn ra, lẽ nào mình nghĩ nhiều rồi?
Công Tây Ngô dứt lời, bỗng dùng tay đẩy một thanh gỗ sau lưng. Dịch Khương đang tò mò vì sao hắn không kêu mình phối hợp mà đã động tay thì thấy thanh gỗ đó bị hắn đây ra sau, thanh gỗ bên cạnh cũng nhịp nhàng dịch chuyển, giống như hiệu lệnh của binh sĩ, toàn bộ đều lùi vào trong vách hố, cả người hoàn toàn tự do.
Công Tây Ngô phủi phủi y phục, gỡ bội kiếm bên hông, vỏ kiếm cắm và0 vách hố, một tay bám vào miệng hố, nhảy lên trên. Sau đó đi tới phía Dịch Khương, đưa tay xuống.
Lúc Dịch Khương được hắn kéo ra khỏi hố hãy còn có chút chưa tỉnh hồn: “Thì ra huynh giải được cơ quan này?”