Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 10




Công Tây Ngô không nói tiếp, vì đồng tử chuyển lời trước đó lại xuất hiện, thưa rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời hắn dời bước đến chính điện học cung.



Trước đó Dịch Khương suy đoán Công Tây Ngô gọi nàng tới Tắc Hạ học cung chắc chắn không chỉ để nói mấy câu đơn giản như vậy, hiện giờ xem ra quả thật là thế.



Công Tây Ngô chỉ Dịch Khương, căn dặn: “Vị này là Hoàn Trạch tiên sinh của phái Quỷ Cốc, ngươi theo sau hướng dẫn nàng tới chính điện, ta đi trước một bước.”



Đồng tử cúi đầu thưa vâng, cung kính tiễn hắn rời đi rồi mới mời Dịch Khương dời bước.



Dịch Khương không biết bọn họ chuẩn bị việc gì, chỉ có thể đi theo.



Đồng tử dẫn nàng đảo một vòng xung quanh, xa xa bỗng truyền tới tiếng gõ chuông trầm thấp, bước chân của hắn lập tức tăng nhanh tốc độ, cũng mời Dịch Khương nhanh nhanh nện bước.



Dịch Khương đi được nửa đường thì thấy đám sĩ tử gặp trước đó cũng lục tà lục tục đi về phía này, đoán tiếng chuông này là dùng để tập hợp.



Băng qua một đoạn hành lang dài là quảng trường rộng lớn, đối diện xây một đài cao, có bậc thang đi lên, cửa điện mở rộng. Đồng tử tiễn Dịch Khương đến đây thì rời đi, nàng chỉ có thể theo chúng sĩ tử nối đuôi nhau tiến vào trong.



Cung điện trang nhã, rường cột cao cao, càng đi sâu vào trong càng dài. Vào bên trong cửa tiến về trước, đài đặt chủ án được trải một lớp thảm dày có hoa văn, phía sau chủ án đặt một tấm bình phong trang trí hình phi điểu, hai bên trái phải đều có trướng rũ, nhẹ lay động theo gió, ắt hẳn đằng sau vẫn còn một khoảng không gian rất rộng. Dọc hai bên tấm thảm dệt là một dãy bàn ghế chỉnh tề, có số thứ tự rõ ràng, xem ra có trăm người ngồi cũng không thành vấn đề.



Chúng sĩ tử đều tìm bàn ghế ngồi xuống, Dịch Khương thấy họ cũng không quá bận tâm vào việc tìm vị trí ngồi nên cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chẳng qua cố ý chọn ở hàng phía sau, cách xa chủ án.



Khi mọi người đã an vị thì một thị tòng từ sau bình phong bước ra, đứng cạnh chân đèn hình hạc cao giọng xướng: “Tướng quốc An Bình Quân đến—“



Bốn phía tĩnh lặng, lại có một người từ sau bình phong đi ra, mày rậm mắt to, mặt vuông râu ngắn, vóc dáng cường tráng, đi thẳng tới chủ án ngồi xuống.



Thì ra đây chính là tướng quốc nước Tề, người đã khiến Triệu Trùng Kiêu tức đến nửa sống nửa chết. Dịch Khương biết người này tên Điền Đan, bởi vì trước khi ra ngoài còn nghe thấy Triệu Trùng Kiêu mắng mỏ ông ta. Thấy người này mặc thâm y màu xanh không có bất kỳ hoa văn nào, xem ra là một người hết sức mộc mạc.



Điền Đan ở phía trên ngay ngắn ngồi xuống, húng hắng cổ họng, bắt đầu mở lời mào đầu, chỉ đơn giản đại loại là thời tiết khá tốt, được mọi người tề tựu nơi đây thật vui mừng vân vân.



Dịch Khương vốn cũng không để tâm lắng nghe, nàng đang tìm kiếm khắp xung quanh sảnh, sao còn chưa thấy Công Tây Ngô đâu nhỉ?



“Vậy, xin mời chư vị cứ thoải mái bàn luận việc này.”



Điền Đan nói tới đây thì Dịch Khương mới tỉnh hồn, dãy đằng trước đã có sĩ tử đứng dậy, lớn tiếng nói: “Lời này của An Bình Quân sai rồi, Tề quốc và Triệu quốc sớm đã có ước định, chỉ cần gửi con tin đến Tề thì sẽ phát binh hỗ trợ lui Tần, bây giờ sao lại cần đem ra bàn luận nữa chứ?”



Điền Đan nói: “Khởi binh vốn là chuyện lớn, bàn bạc rõ lợi hại là việc nên làm.”



Dịch Khương sửng sốt, hóa ra chuyện muốn thảo luận chính là Tề quốc liệu có cần phát binh hay không? Lẽ nào nước Tề muốn nuốt lời?



Sĩ tử kia nghe Điền Đan nói vậy thì liên tục lắc đầu: “Lập quốc không thể thiếu chữ tín, bằng không sẽ bị thiên hạ chê cười.”



Điền Đan nhíu mày, dường như có hơi dao động, phất tay bảo thị tòng tới trước mặt thì thầm vài câu.



Thị tòng xoay người đi ra sau bình phong, không lâu sau, giao cho Điền Đan một tấm trúc giản.



Điền Đan đọc lướt qua, tựa như có thêm sức lực, khi lần nữa lên tiếng thập phần mạnh mẽ vang dội: “Nói tới lập quốc không có chữ tín thì Triệu quốc đứng đầu. Mấy năm trước, Triệu quốc luôn miệng nói muốn dùng ba vùng đất Tiêu, Lê, Ngưu Hồ đổi lại Lận, Kỳ, Ly Tích đã bị Tần quốc chiếm đóng, thế nhưng sau khi Tần trao trả ba vùng đất kia rồi, Triệu quốc lại thất tín, vì thế mới dẫn tới đại chiến Tần – Triệu. Nho gia như các vị nói ủng hộ chính nghĩa, đánh mất đạo nghĩa không đáng giúp. Triệu quốc thất tín trước, liệu có phải không có đạo nghĩa hay không? Tề quốc ta không muốn giúp cũng là chuyện thường tình?”




“Chuyện này………” Sĩ tử kia ngượng ngùn ngồi xuống.



Một sĩ tử lớn tuổi tóc bạc ngồi phía đối diện đứng dậy: “Dư cho rằng, nước có thể nuôi cây, cây nhiều thì nước rút, nước mạnh thì đổ cây, đôi bên tác động lẫn nhau. Tề quốc là thủy (nước), Triệu quốc là mộc (cây), mà Tần quốc lại là hỏa (lửa). Triệu quốc bị Tần áp chế chính là hỏa mạnh mộc thiêu, hiện giờ chỉ có dựa vào Tề quốc khắc chế Tần, hẳn là đạo Ngũ hành. An Bình Quân sao không thuận theo quỹ đạo, vừa giúp Triệu quốc, cũng có thể duy trì được tiếng thơm?”



Điền Đan gật đầu: “Âm Dương gia quả nhiên ẩn chứa huyền diệu, khiến người nghe cảm giác mới mẻ.”



Thế nhưng lại từ phía sau bình phong lấy ra một trúc giản giao tới tay hắn, lời nói của hắn lại tức thì thay đổi: “Thiên hạ chia thành nhiều nước, nhưng tiên sinh chỉ có Ngũ hành, như vậy lần tới quốc gia khác lại có chiến tranh, thì nên phân chia thuộc tính như thế nào đây?”



Lão giả tóc bạc khẽ cười lắc đầu, tựa như cảm thán côn trùng mùa hạ không thể hiểu được băng tuyết. “Cũng phải, An Bình Quân không tin đạo này, hiển nhiên khó cảm nhận được tinh túy của nó.”



Lúc này có người đứng dậy nói: “Triệu quốc Vương thái hậu chính là bào muội Tề vương, có mối quan hệ với tôn thất Tề quốc. Tề và Triệu là quan hệ thông gia hai nước, yêu cầu con tin đã là không thỏa đáng, bây giờ há lại có thể bàng quan ngồi nhìn?”



Dịch Khương nhướn mắt nhìn thị tòng, quả nhiên hắn lại từ sau bình phong lấy ra một trúc giản đưa cho Điền Đan.



Điền Đan lướt mắt, nói: “Các quốc gia Sơn Đông bao năm nay đều liên hôn với nhau, nói ra thì tất cả đều có mối quan hệ, thế nhưng Tề quốc không phải cũng thôn tính Tống quốc? Yến quốc và Triệu quốc cũng là quan hệ thông hôn hai nước, nhưng Yến có từng giúp Triệu? Bây giờ các nước phân tranh, còn nhắc tới quan hệ thông hôn tôn thất?”



“Học sinh cho rằng….” Lại có sĩ tử đứng dậy.



Dịch Khương nhìn từng người từng người đứng lên, rồi lại từng người từng người bị Điền Đan bắt bẻ ngược lại, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên người thị tòng đi qua đi lại kia.



Phản bác mọi người không phải Điền Đan, mà là người phía sau bình phong.




Cuối cùng bốn bề tĩnh lặng, không phải mọi người không có gì để nói, mà có lẽ vì cảm thấy không cần nói nữa.



Tướng quốc một nước công khai ở nơi sĩ tử khắp thiên hạ tề tựu coi thường thành tín quốc gia, chính là quyết tâm muốn thất tín bội nghĩa.



Thực ra từ góc độ của Dịch Khương, mặc kệ người khác có quyết định thế nào, với nàng mà nói đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì, trăm ngàn năm sau những điều này đều không tồn tại nữa. Nhưng với Hoàn Trạch mà nói, hiện tại nàng đang là môn khách Triệu quốc, nên ra sức vì Triệu quốc.



“Ta nghe nói hôm nay tới học cung còn có truyền thừa của phái Quỷ Cốc, không biết liệu có thể cho ta nghe kiến giải hay không?”



Dịch Khương ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Điền Đan đang tìm tòi khắp bốn phía, các sĩ tử xung quanh cũng nhao nhao ngước lên tìm kiếm. Lúc này nàng có thể xác định người phía sau bình phong là ai rồi.



Ngoại trừ Công Tây Ngô thì còn có ai lôi nàng ra chứ? Nàng từng hỏi Bùi Uyên, Thượng khanh là quan vị rất cao, hiện giờ xem ra, Công Tây Ngô nắm giữ chức thượng khanh có lẽ còn chi phối cả tướng quốc Điền Đan.



Dịch Khương siết nắm tay, ôm tâm trạng không có gì để mất đứng dậy: “Hoàn Trạch cho rằng, Tề quốc cần phải giúp Triệu quốc.”



Ánh mắt Điền Đan từ đằng xa phóng tới, từ trên xuống dưới đánh giá nàng, không giấu được vẻ kinh ngạc nhưng vẫn lên tiếng nói với người không chút quen biết là nàng: “Điền Đan mong được nghe giảng giải.”



Đại não Dịch Khương mau chóng xoay chuyển, tận lực vận dụng khả năng ngôn từ: “Tâm Tần quốc như hùm như sói, thiên hạ đều biết, lần này tấn công Triệu quốc cũng không phải vì mục đích phục thù, mà là một nước cờ để họ thăm dò lục quốc. Một khi Triệu quốc đơn độc không một viện trợ, như vậy Tần quốc liền thuận lợi thực hiện được bước đầu tiên là nhập quan, tiếp theo các quốc gia khác cũng không may mắn thoát khỏi. Nếu Tề – Triệu cũng bằng mặt không bằng lòng như Yến – Triệu, vừa hay đúng như ý nguyện của Tần quốc. Cho nên lần xuất binh này cũng không phải vì cứu Triệu, mà là cứu Tề, hơn hết thảy, chính là cứu bách tính và toàn bộ các nước, ngoại trừ Tần.”



Ánh mắt Điền Đan lóe lên, dường như có phần chấn động.



Một “kẻ từng trải” như Dịch Khương, bất kể thế nào đi nữa đều đứng từ góc độ của người biết được Tần quốc nhất định muốn thống nhất thiên hạ, nhưng xem ra những người trước mắt này có thể vẫn chưa nhận thức được điểm ấy. Ít nhất trong mắt Điền Đan, vẫn luôn cho rằng Tần chỉ muốn làm bá chủ một phương, dù sao tranh bá mới là trào lưu hiện nay.




Hắn vẫn như cũ liếc mắt ra hiệu cho thị tòng, người kia lại đi ra sau bình phong cầm đến một trúc giản.



Dịch Khương vẫn luôn chú ý đến nét mặt của hắn, hận không thể lao lên trước xem thử trên trúc giản kia rốt cuộc viết cái giống gì.



Điền Đan đọc trúc giản xong thì cho vào tay áo, ngước lên cười nói: “Tiên sinh đại tài, nhìn xa trông rộng tình hình thiên hạ, Điền Đan lĩnh giáo, sẽ lập tức điểm binh viện trợ Triệu quốc, quyết không nuốt lời.”



Mặc dù vẫn ôm suy nghĩ mình là người ngoài cuộc nhưng Dịch Khương không thể không thừa nhận vào giờ khắc này rất có cảm giác thành tựu. Nàng nhìn về phía sau bình phong, sa trướng nhẹ tung, bóng người khẽ động, chỉ lộ ra một chút vạt áo lúc rời đi.



Ván này có xem như là nàng thắng không? Công Tây Ngô dễ dàng để nàng thắng như vậy sao? Dịch Khương nghĩ tới câu “nhưng không phải cho không” kia của hắn, tóm lại cảm thấy không hề đơn giản như thế.



Lúc rời Tắc Hạ học cung, cả một đoạn đường Dịch Khương phải đột phá vòng vây. Bởi vì chúng sĩ tử thực sự quá ư ham học hỏi, một khi phát hiện người nào có kiến giải xuất chúng thì liền tranh nhau muốn tới cùng tâm sự đàm luận.



Vẫn như trước đó, Công Tây Ngô sắp xếp xe ngựa tiễn nàng về, Dịch Khương ngồi trong xe lấy trúc giản kia ra, chậm rãi mở xem, hương thơm lượn lờ, khá giống với mùi hương trên người Công Tây Ngô, xem ra quyển sách này được hắn đọc thường xuyên.



Nàng vốn chỉ vì nhàm chán muốn giết thời gian, kết quả phát hiện trên trúc giản có rất nhiều chỗ ghi lại lời phê bình bằng chữ đỏ, không khỏi đọc kỹ càng.



Chữ rất nhỏ, cân đối tao nhã, giống như bản thân Công Tây Ngô. Trong đầu Dịch Khương tự bổ sung hình ảnh hắn tựa vào án nghiêm túc nghiền ngẫm đọc, nhất định là một bức tranh khiến người cảm động. Cũng chả trách Hoàn Trạch nảy sinh tâm tư với hắn, với gương mặt như thế của hắn, sáng chiều chung đụng lâu như vậy, không động lòng mới không bình thường ấy chứ.



Về tới phủ con tin đúng lúc lên đèn, Dịch Khương đấm đấm cẳng chân tê rần, nhảy xuống xe đi vào phủ, nhưng trông thấy tất cả mọi người đều đứng trong viện nên cười nói: “Ta về cũng không tính là muộn, không cần đợi ta.”



Đam Khuy đáp: “Ta đang đợi cô nương, còn những người khác đang đợi Trường An Quân.”



Bùi Uyên vội lên tiếng: “Không không, ta cũng đang chờ tiên sinh, chủ công đương nhiên phải chờ, tiên sinh cũng cùng chờ đi.”



Dịch Khương cảm thấy khó hiểu: “Chủ công đi đâu rồi?”



Bùi Uyên thở dài: “Nghe nói Tề quốc không chịu phát binh cứu Triệu, chủ công đi cầu kiến Tề vương rồi.”



Hãy còn đang nói thì Triệu Trùng Kiêu quay về, cao quan thâm y, hết sức trang trọng. Vào cửa vừa trông thấy Dịch Khương thì hắn liền cười, thậm chí còn đưa tay hành lễ: “Nghe nói hôm nay tiên sinh đã thuyết phục Tề tướng phát binh, Trùng Kiêu cảm kích vô cùng.”



Dịch Khương thấy hắn cười gian xảo hệt như lần gặp đầu tiên, có điên mới tin hắn thật lòng ấy. “Ta đây không phải vì sợ chủ công lại nói ta không giúp được gì cho người hay sao.”



Nụ cười của Triệu Trùng Kiêu càng sâu: “Nào có, chỉ e rằng sau này toàn bộ phủ con tin đều phải nương nhờ vào tài năng của tiên sinh mới tồn tại được ấy chứ.”



Ể, tên nhóc thối này châm biếm linh tinh gì đó. Cằm Dịch Khương hơi hất lên, chắp tay sau lưng: “Chủ công đừng lo, Hoàn Trạch sẽ không cậy tài khinh người, vẫn xem người là chủ công.”



“Hừ!” Triệu Trùng Kiêu chẳng thèm diễn nữa, vung tay áo nổi giận đùng đùng định đi.



Dịch Khương chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn, không quên đổ dầu vào lửa: “Hôm nay chủ công ăn vận không tệ, sau này tiếp tục cố gắng nhá.”



Triệu Trùng Kiêu thoáng dừng bước, nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, nhưng Dịch Khương ở bên này đã nhanh chân chuồn mất từ sớm, chỉ còn lại Đam Khuy và Bùi Uyên. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh cất lời: “Ừm, không tệ, không tệ.”