Món Đồ Chơi

Chương 6: Kích thích




"Thường Chỉ cảm giác chỉ số thông minh của mình chịu cú đấm nặng nề từ Húc Trạch."

Biên tập: Chuối

Lên voi xuống chó khó lắm ai ơi. Vài ngày liền, chỗ bên dưới của Thường Chỉ ngứa ngáy khủng khiếp, có lúc chạy bộ buổi sáng bị quần lót cọ sát mà hai chân mềm oặt lảo đảo, về đến nhà phải vào phòng tắm tự xử ngay. Nhưng cô bé dường như đã quá quen với ngón tay của cậu, càng ngày càng khó lên đỉnh, thậm chí vừa kéo vừa bóp mồng đốc cũng chả có tác dụng gì, chỉ tổ làm mình n*ng nừng nưng mà chả biết xả làm sao. Mấy lần cậu còn nghĩ hay thọc ngón tay vào âm đ*o ngoáy, nhưng vuốt cái miệng nhỏ khép chặt, cậu lại ngần ngừ.

Không phải cậu sợ đau, mà cảm thấy phá trinh là nghi lễ hết sức trịnh trọng, cậu luôn mong mỏi thứ cướp mất lần đầu của mình không phải ngón tay, chí ít cũng phải là người cậu thích.

Một người song tính mà có cách nghĩ ngây thơ đến vậy, nói ra có khi người ta cười cho thối mũi. Nhưng Thường Chỉ lớn lên trong sự yêu thương và chiều chuộng, dù cơ thể khác thường, thì sâu trong lòng cậu vẫn nghĩ mình xứng đáng được hưởng một cuộc mây mưa chất chứa tình yêu.

Đương nhiên, trước khi người đó xuất hiện, cậu đành tự lực cánh sinh. Nếu ngón tay đã không thể thỏa mãn, vậy đi mua sextoy thôi.

Vì chưa tròn 18 tuổi nên dùng Taobao khá rắc rối, bưu kiện gửi về nhà cũng có rủi ro, Thường Chỉ định bụng vào thẳng cửa hàng đồ chơi người lớn. Trong con ngõ đằng sau trường cậu có một cửa hàng, cậu từng bắt gặp khi đến đó ăn cơm, cơ sở vật chất gọn gàng sạch sẽ để lại ấn tượng khá tốt cho Thường Chỉ.

Dầu gì cũng là lần đầu chơi thử, Thường Chỉ bèn lên mạng tra cứu. Có những cái tạo hình lố hết sức, làm cậu buồn cười vô cùng, đồng thời liếm môi thèm khát, lỗ dâm bên dưới rỏ dãi theo. Kẹp trong cái lỗ dính dớp, hột le lẳng lơ quen thói hứng tình, tiếc rằng chủ nhân của nó - Thường Chỉ chuẩn bị hưởng thụ đồ chơi - không định thỏa mãn nó, chỉ cọ cọ quần lót qua loa cho xong.

Một ngày nhanh chóng trôi qua trong sự chờ mong, thứ 7 học thêm được cho về sớm, Thường Chỉ nhanh nhẹn thu dọn sách vở, vào nhà vệ sinh cởi áo khoác đồng phục ra và thay một chiếc quần khác. Trở lại phòng học, các bạn đã về hết, cậu đặt cặp sách về chỗ cũ, đội mũ áo hoodie lên che mặt, rồi thong thả bước ra khỏi trường học.

Vóc người cậu cao ráo, cộng thêm quần áo bình thường đã giấu bớt nét học sinh trên người, không nhìn mặt thì sẽ chẳng ai nhận ra cậu là Thường Chỉ, điều này giúp cậu hành động táo bạo hơn.

Nhưng tiếc rằng, cậu chưa tính đến biến số Húc Trạch.

Thứ đầu tiên Húc Trạch để ý vào ngày hôm nay là mũ áo hoodie thò ra bên ngoài áo khoác đồng phục của Thường Chỉ. Chiếc mũ màu đen hết sức bình thường, nhưng phần chóp có một kí hiệu màu trắng nhỏ tí. Thị lực của hắn tốt nên đã trông thấy, trong lòng thầm ngạc nhiên vì mình có áo đôi với học sinh giỏi, nhưng áo của hắn do bố mua cho, nhét hết trong tủ, không hay mặc lắm.

Ai ngờ, buổi chiều học sinh thể dục thể thao huấn luyện xong ra con phố sau trường ăn liên hoan, ấy thế mà hắn bắt gặp chiếc áo y hệt, người đó đi rất chậm, Húc Trạch tập trung quan sát vài giây, đoạn đặt đũa xuống và đứng dậy.

Cả dáng người lẫn chiều cao đều giống y đúc Thường Chỉ, trên đời có chuyện trùng hợp thế ư? Húc Trạch do dự chốc lát, cuối cùng chẳng thắng được lòng hiếu kỳ, quyết định đi theo xem sao.

Kết quả, hắn trông thấy người đó nghênh ngang bước vào cửa hàng đồ chơi người lớn.

Húc Trạch xấu hổ tới độ mặt mũi đỏ rần, thầm nghĩ chắc chắn là nhận nhầm người rồi. Đang xoay người định bỏ đi, hắn chợt thấy lo lắng, mặc dù cửa hàng này bán thứ đó nhưng biển hiệu lại ghi "Đồ dùng trên giường" [1], có khi là đi nhầm ấy chứ.

[1] Đồ dùng trên giường thường hiểu là chăn ga gối đệm.

Biển quảng cáo sản phẩm đặt ngay ngoài cửa bị hắn bơ lác, trong đầu xuất hiện câu chuyện mà dạo trước đồng đội kể cho hắn nghe. Bảo là trong những cửa hàng như thế này thường có gái điếm trú ngụ, lần trước anh họ của cậu ta vào mua chăn ga bị cô ả ôm ấp sờ ngực, buồn nôn tới nỗi anh họ cậu ta về nhà suýt rửa rách cả tay.

Đệch, nhỡ là Thường Chỉ thật, sao hắn có thể trơ mắt nhìn cậu bạn học giỏi bị kẻ khác vấy bẩn được?! Húc Trạch đứng ngoài rối rắm mãi, cuối cùng nghiến răng, cúi đầu lao vào.

Cánh cửa mở tung, quả chuông treo cạnh cửa phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cô gái đang giới thiệu trứng rung cho Thường Chỉ ngẩng đầu lên, bắt gặp một cậu trai cao to mặc quần áo thể thao đang trợn mắt nhìn mình với vẻ hung dữ. Thường Chỉ đứng cạnh đang nghe say sưa cũng đờ mặt, ngơ ngác nhìn Húc Trạch bước tới túm lấy tay mình và lôi ra ngoài.

Húc Trạch sải bước dài khiến Thường Chỉ lảo đà lảo đảo, đến khi dừng lại, mũ áo rơi xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn lúng ta lúng túng của cậu.

Cách xa cái chỗ kia rồi, Húc Trạch mới yên tâm, quay đầu lại thấy Thường Chỉ toát vã mồ hôi bèn dừng bước. Không muốn lấy chuyện của anh họ đồng đội ra dọa cậu, hắn chỉ dè dặt hỏi: "...Có phải cậu đi nhầm hàng không?"

Thường Chỉ chuyển từ lúng túng thành ngơ ngác: "Hả???"

"Cửa hàng ban nãy không phải bán chăn ga gối đệm đâu." Húc Trạch nghiêng đầu tránh tầm mắt Thường Chỉ: "Cậu muốn mua gối đầu hay ga giường? Tôi biết chỗ, để tôi đưa cậu đi." Dứt lời bèn kéo Thường Chỉ đi.

Thường Chỉ vác dấu hỏi chấm to đùng trên đầu, ngáo ngáo ngơ ngơ theo hắn đến cửa hàng bán đồ - dùng - trên - giường - thật, bà chủ còn nhiệt tình giới thiệu gối đầu - thứ cậu không hề có nhu cầu mua.

Xách túi ra khỏi cửa, Thường Chỉ cảm giác chỉ số thông minh của mình chịu cú đấm nặng nề từ Húc Trạch.

"Được rồi, cậu mau mau về nhà đi." Hình như Húc Trạch chẳng thấy cái bản mặt bí xị của cậu, lại còn cười tươi bảo rằng: "Tôi đi tập đây, thứ hai gặp lại nhé."

Khóe miệng Thường Chỉ giần giật, nhìn hắn dần dần đi xa, nom như một thằng ngốc tung tăng tung tẩy dưới ráng chiều.

Sau đó cậu quành về cửa hàng đồ chơi người lớn còn bị cô gái nọ cằn nhằn, cô nàng bảo cứ tưởng có thằng học sinh nghèo ở đâu chui ra, lứng quá lao vào cướp bóc. Thường Chỉ dở khóc dở cười, trả tiền xong vội vàng cụp đuôi chạy mất.

Về nhà tắm rửa xong xuôi, nhìn quả trứng rung, dầu bôi trơn và gối đầu mới toanh trên giường, Thường Chỉ không khỏi nhớ lại câu chuyện đầy xấu hổ xảy ra vào chiều hôm nay. Chẳng biết Húc Trạch từ đâu chui ra, đầu óc rõ là kì quặc, giờ ngẫm lại, ngoài cạn lời thì còn thấy khá thú vị. Dáng vẻ tốt bụng và ngây thơ của hắn chẳng làm cậu thấy ghét. Hơn nữa, lúc xông vào cửa hàng hiếm khi nào hắn giận giữ đến thế, nhưng vẫn vô cùng quan tâm mình.

Nghĩ đến gương mặt điển trai hung dữ ấy, trong lòng Thưởng Chỉ bỗng ngứa ngáy, bên dưới chộn rộn.

Mở hộp đựng trứng rung ra, thứ cậu mua có hình cá voi nhỏ với chiếc đuôi cong cong để khi cắm vào lỗ có thể đồng thời mát xa hột le. Sau khi khử trùng như trong sách hướng dẫn bảo, Thường Chỉ không vội dùng ngay, mà mở một quyển truyện song tính cao H, chậm rãi đọc vài chương. Tới khi cô bé ướt nước, cậu mới dạng đôi chân trắng nõn, đặt quả trứng đang rung khe khẽ lên đầu khấc.

Làn da nơi đỉnh đầu mỏng manh và nhạy cảm, vừa bị rung tí thôi, dương v*t đã ngóc đầu dậy và rỏ đầy chất dịch tuyến tiền liệt lên cái bụng nõn nà của Thường Chỉ, sướng tới mức chẳng cầm nổi điện thoại nữa. Cậu căng siết mua bàn chân, di chuyển trứng rung lướt dọc xuống cán trụ, dây đầy vết nước ra thân dương v*t, chạy dài tới tận hai túi tinh be bé và cái lỗ dâm chảy đầy nước nằm bên dưới túi tinh.

Hột le lẳng lơ thò đầu ra, đẫm nước và sưng to như hạt lựu đỏ mọng, được trứng rung cọ sát tức thì run bắn. Bé sò bên dưới cũng tớn lên thèm khát, hai mép thịt khép mở phun ra một vũng chất nhầy chảy dọc xuống theo kẽ hở chật hẹp.

Sướng quá, cơn cực khoái sau nhiều ngày không thể lên đỉnh mãnh liệt hơn cả lần đầu thủ dâm. Hột le tê rần nóng hổi, toàn bộ âm hộ như bị que diêm quẹt cho bùng lửa, đốt cháy tới độ hai mắt Thường Chỉ mờ sương, hai bắp đùi co giật dạng rộng ra, ánh đèn rọi xuống phơi bày rõ nét đóa hoa đỏ hỏn ướt át. Trứng rung phát ra âm thanh loáng thoáng với biên độ rung càng lúc càng lớn, khiến Thường Chỉ mất hồn mất vía. Chẳng chịu được lâu, cơn buồn tè dồn dập kéo tới, bàn tay không giữ chặt trứng rung, để bé cá voi đột nhiên trượt vào trong khe thịt, cắm thẳng miệng âm đ*o đang hấp háy kịch liệt.

"A a!" Cậu chẳng chịu được kích thích khi lỗ nhỏ bị chơi, cái động non mềm chưa bao giờ có thứ gì cắm vào đột nhiên được ăn trứng, kích động đến mức bắn nước dâm tung tóe, không chỉ thấm đẫm môi âm hộ mà còn làm ướt cả bắp đùi và một mảng mông. Cơn cực khoái được đẩy lên tầm cao mới, dù chưa vào sâu những đã đủ hành hạ Thường Chỉ tới độ nước miếng chảy ròng ròng, quên luôn cả việc phải kiềm chế, bật thốt những tiếng rên rỉ ngọt ngào và cao vút, ngón chân quặp chặt ga giường bắt đầu bắn tinh.

Đầu óc tê dại, trước mắt Thường Chỉ sáng lóa nhạt nhòa, quần áo nửa người trên xộc xà xộc xệch, khó lắm mới che được phần ngực. Tinh dịch trắng đục đặc sệt rỏ tí tách lên làn da trần trụi của cậu, như nước tuyết chảy dọc đường eo xinh đẹp, hơi lạnh kéo cho lí trí đã bay lên mây trở về mặt đất.

Thường Chỉ vội vàng rút trứng rung ra khỏi miệng lỗ. Quả trứng cắm khá nông, ngón tay mò vào còn bị thịt mềm trong lỗ mút chụt như thể ăn chưa no, hẵng còn thèm nhỏ dãi.

Chống tay ngồi dậy, eo Thường Chỉ mềm nhũn, cậu sững sờ nhìn chiếc khăn ướt sũng dưới mông mình, chẳng tài nào ngờ được quả trứng lại vô tình cắm vào nơi ấy, còn sướng tới mức chảy dãi ướt đẫm cằm.

Tắt trứng rung đi, căn phòng tức thì im ắng hẳn. Tiếng tivi bên ngoài lọt vào trong, La Nhan Ngọc xem tivi tập trung quá không hề nghe thấy tiếng động dâm đãng trong phòng Thường Chỉ. Cậu thở phào nhẹ nhõm, chống đôi chân run rẩy dọn dẹp giường chiếu, rồi vịn vách tường vào nhà tắm.

Giây phút nằm trong bồn tắm, cậu nghĩ mình toi thật rồi, ngay cả sóng nước dập dờn khẽ khàng cũng đủ làm bé sò hưng phấn hé miệng, thế này thì về sau thủ dâm sao nhịn không cắm vào được. Nhưng với cậu, bất ngờ và chủ động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nguyên tắc trong lòng không cho phép cậu nghịch âm đ*o, còn dục vọng thì ép cậu buông tuồng phóng đãng. Sắc mặt cậu sa sầm, không biết phải làm sao mới được.

Hay là tìm món đồ chơi khác kích thích hơn, miễn là sướng vượt cả việc cắm vào. Vậy chẳng phải là xong hay sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Thường Chỉ sáng lên.